Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 20

Cố Trầm chợt cảm nhận được một thứ cảm giác nguy hiểm và cấp bách mà cậu không sao nói rõ được thành lời, vậy là cậu ngồi cả đêm ở phòng hoạt động chung để đọc sách và ghi chép, mãi đến tận sáng hôm sau. Buổi sáng hôm sau, sau khi đánh răng rửa mặt xong, khi đi đến nhà ăn ăn cơm, cả hai mắt cậu đều đã đỏ lên.

“Mới vào học thôi mà, cậu có cần vất vả như vậy không?” Chu Hiểu Đình cầm đĩa đồ ăn ngồi đối diện với Cố Trầm, tiện thể đẩy bình trà hoa cúc và cẩu tử mới pha xong lúc sáng qua: “Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ à, nghe nói cả đêm hôm qua cậu không ngủ?”

Cố Trầm chớp đôi mắt hơi khô của mình: “Cũng không có gì.”

Cậu nhìn Chu Hiểu Đình đẩy chiếc bình giữ nhiệt màu xanh sang, nghi hoặc hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Trà hoa cúc, giúp bớt nóng gan.” Chu Hiểu Đình nói: “Gần đây tôi đang bận viết luận văn, không cẩn thận pha hơi nhiều, lại nghĩ cậu cũng thích dưỡng sinh, tối qua lại thức cả đêm nên đem thêm một ít trà cho cậu.”

Cố Trầm ngập ngừng một lát: “Cảm ơn?”

Chu Hiểu Đình xua tay: “Không cần khách sáo, nhớ gửi lại tiền bình giữ nhiệt cho tôi là được, 42 tệ rưỡi.”

Cố Trầm gật đầu, lấy tiền trong túi ra.

Chu Hiểu Đình thấy vậy, nhướng mày với vẻ không thể tin được: “Có phải cậu định đưa tiền mặt cho tôi không vậy?”

Cố Trầm không phản ứng lại được: “Nếu không thì sao?”

“Add WeChat rồi chuyển tiền sang cho tôi đi.” Chu Hiểu Đình nói xong rồi đưa điện thoại của mình đến trước mặt Cố Trầm.

Cố Trầm add Chu Hiểu Đình rồi chuyển tiền sang cho cô.

Chu Hiểu Đình nhìn ảnh đại diện WeChat của Cố Trầm rồi lắc đầu chê bai: “Ảnh đại diện của cậu là ảnh mặc định… trên tường cũng không có gì cả? Có phải cậu block tôi rồi đấy không?”

“Tôi không đăng gì lên tường nhà.” Cố Trầm giải thích, cậu mới có điện thoại được hai ngày thôi, bạn bè trên WeChat cũng chỉ có Chung Ly Toại, trợ lý Lâm, mấy người đồng nghiệp ở phòng kinh doanh rồi thêm mấy khách hành lớn mà phòng kinh doanh đã đón tiếp, cả kiến trúc sư Vương Lâm mà cậu mới thêm bạn bè hôm qua nữa.

“Nói như vậy thì tôi là người đầu tiên ở đại học A add WeChat của cậu?” Chu Hiểu Đình nhướng mày hỏi.

Cố Trầm gật đầu.

“Được rồi!” Chu Hiểu Đình hừ một tiếng, cũng không phải là hài lòng mà cũng không phải là khó chịu. Cô nhìn Cố Trầm vừa ăn sáng vừa không quên đọc quyển sách “Luật kinh tế”, sau khi do dự một lát, cô lên tiếng hỏi: “Cố Trầm! Cậu… xem tin trên web trường chưa?”

Cố Trầm: “?”

Chu Hiểu Đình nói: “Tối hôm qua cậu ngồi xe của ai về trường vậy? Có người chụp được ảnh của cậu rồi đăng lên mạng.”

Cố Trầm không cần nghĩ cũng biết Chu Hiểu Đình định hỏi chuyện gì, cười khinh bỉ rồi lắc đầu: “Nhìn ảnh rồi tám chuyện, bọn họ lại bịa ra chuyện gì thế?”

“Ấy!” Chu Hiểu Đình cắn môi hơi xấu hổ, định an ủi Cố Trầm: “Cậu không cần tức giận, có một số người rảnh rỗi thích tán chuyện ấy mà.”

Cố Trầm không quan tâm, Chu Hiểu Đình suy nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy người phụ nữ kia?”

“Là kiến trúc sư mà khách hàng của tôi mời.” Nếu là người khác tò mò, với tính tình và kinh nghiệm của Cố Trầm, nhất định cậu sẽ lười giải thích. Nhưng Chu Hiểu Đình dù sao cũng là người giúp đỡ và không ít lần nói đỡ cho cậu sau khi cậu sống lại ở kiếp này. Mặc dù Cố Trầm đã miễn dịch với những lời vu oan không có căn cứ này nhưng cậu vẫn kiên nhẫn giải thích cho Chu Hiểu Đình: “Là khách hàng mà tôi đã ký được hợp đồng trong ngày đầu tiên. Hiện giờ anh ấy đang ở bên ngoài, chưa quay về được nhưng cần trang trí nhà gấp. Sau khi suy nghĩ thì liền nhờ tôi giúp giám sát tiến độ trang trí nhà.”

“À!” Chu Hiểu Đình bừng tỉnh, như thở phào được một hơi: “Tôi biết ngay mà, làm sao cậu có thể để ý đến một người bà cô lớn tuổi như vậy được chứ!”

“Hả?” Cố Trầm không hiểu.

Chu Hiểu Đình nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không phải, ý của tôi là vừa nhìn đã biết cậu là người rất có chính kiến, là người có kế hoạch rõ ràng với tương lai của mình.”

Như sợ Cố Trầm tiếp tục hỏi thêm, Chu Hiểu Đình vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Tôi nghe nói hôm qua cậu lại ký hợp đồng, lại còn giúp đỡ những thành viên khác trong tổ kinh doanh số 1 ký được không ít hợp đồng nữa. Rất nhiều khách hàng còn đưa danh thϊếp cho cậu, định giành cậu từ phòng kinh doanh của chúng tôi?”

Chu Hiểu Đình rất tò mò: “Bọn họ đều nói cậu rất hiểu biết về IPO và quỹ đầu tư tư nhân. Tôi cảm thấy rất khó hiểu, cậu biết được những thông tin đó từ đâu vậy, cậu lấy đâu thời gian để xem nhiều tài liệu như thế?”

Cố Trầm mỉm cười: “Tin tức của Chu đại tiểu thư nhạy bén như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi. Tôi có tai mắt ở phòng kinh doanh mà.” Chu Hiểu Đình dừng lại một chút rồi lại nói: “Cậu không cần quan tâm đến Tào Nghiêm và cái tính tình của anh ta làm gì, tôi sẽ cảnh cáo anh ta. Nhân tài mà tôi giới thiệu cho trụ sở chính làm gì đến lượt anh ta ăn hϊếp.”

Cố Trầm chỉ cười mà không nói gì cả, thực ra cậu cũng không quá quan tâm đến Tào Nghiêm. Mặc dù thái độ thù địch của Tào Nghiêm vô cùng rõ ràng, đối phó với cậu mọi nơi mọi chỗ, nhưng Cố Trầm không cảm thấy con người này có quá nhiều cảm giác nguy hiểm.

Mặc dù cậu không có gia thế, không có chỗ dựa để chống lưng nhưng Cố Trầm tin với kinh nghiệm của mình mà lại không đối phó được với một quản lý của phòng kinh doanh. Hơn nữa, mặc dù Tào Nghiêm lộng hành như vậy nhưng cho đến hiện giờ anh ta vẫn chưa làm tổn hại đến lợi ích thật sự của Cố Trầm nên cậu cũng lười không muốn so đo với anh ta.

Sau khi sống lại lần nữa, Cố Trầm từ lâu đã chấp nhận được sự thật, rằng kiểu gì cũng sẽ bị người khác ghét. Trên thế giới này có nhiều người ghét cậu như vậy, nếu như cậu đi so đo thì thật sự không so đo nổi.

Thấy dáng vẻ không quan tâm của Cố Trầm, cô cũng cúi đầu cười khẽ, không để ý lắm. Cô bóp đôi đũa, có vẻ không được tự nhiên lắm: “Kỳ huấn luyện quân sự đã kết thúc rồi. Cậu cũng biết bắt đầu từ hôm nay cậu phải chính thức tham gia vào đội bóng rổ của trường để huấn luyện, mỗi buổi tối ít nhất phải luyện hai tiếng đồng hồ.”

Cố Trầm gật đầu: “Tôi biết.” Đây chính là điều kiện trao đổi để cậu đến làm thực tập sinh ở khu bất động sản mới của Đại Chu Thiên Hạ, nếu cậu đã đồng ý thì đương nhiên phải tuân thủ theo quy định.

Chu Hiểu Đình hỏi Cố Trầm: “Cậu có cảm thấy việc gia nhập đội bóng rổ của trường, mỗi buổi tối phải luyện tập hai tiếng đồng hồ là đang lãng phí thời gian không?”

“Không đâu.” Cố Trầm lắc đầu, gia nhập đội bóng rổ là chi tiết đã được định sẵn trong kịch bản, cậu không trốn tránh được. Hơn nữa đây là điều kiện trao đổi với Chu Hiểu Đình. Nếu giao dịch đã hoàn thành rồi thì cậu cũng không cần lãng phí công sức đi than phiền về chuyện này.

“Vậy thì tốt.” Chu Hiểu Đình cười: “Vậy tối nay tôi đợi cậu ở sân bóng rổ.”

“Sao hai người lại ở cạnh nhau nữa rồi?” Hoắc Minh Chương cùng hai cậu bạn như hình với bóng sau khi luyện bóng xong đi vào nhà ăn lại nhìn thấy Chu Hiểu Đình và Cố Trầm ngồi cạnh nhau ăn sáng.

Hoắc Minh Chương cảm thấy, hình như anh ta nhìn thấy hai người này ở cạnh nhau không chỉ một lần đâu.

“Hai người thân thiết với nhau từ khi nào vậy?”

“Cần cậu quan tâm à!” Chu Hiểu Đình trừng mắt nhìn lên Hoắc Minh Chương: “Tôi tới để kiểm tra tình hình thực tập của Cố Trầm ở phòng kinh doanh, tiện thể nhắc nhở cậu ấy không quên việc bắt đầu từ hôm nay phải đến sân bóng rổ để luyện tập. Còn cậu đấy, tôi nghe nói tối qua Cố Tú đến nhà học sinh dạy học, cậu lái xe đưa cậu ta đi đúng không?’

“Tôi làm như vậy không phải là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau à?” Hoắc Minh Chương chột dạ xoa mũi.

Chu Hiểu Đình hừ một tiếng: “Phụ huynh học sinh nhìn thấy Cố Tú được nhóm cậu Hoắc mấy cậu đưa đến lập tức gọi điện thoại cho tôi, biết được cậu ta là do cậu giới thiệu, không nói một câu nào, lập tức quyết định luôn rồi.”

“Nếu biết trước mặt mũi cậu Hoắc lớn như vậy, Cố Tú cần gì lãng phí công sức để chuẩn bị giáo án chứ? Mấy hôm trước đáng ra phải để cậu đưa cậu ta tới, như vậy chuyện này có phải chuyện này xong xuôi từ lâu rồi không.”

“Làm gì vậy? Tôi chỉ nói một có một câu thôi mà cậu nhìn cậu đi, xù lông lên như con nhím vậy.” Hoắc Minh Chương chắp tay về phía Chu Hiểu Đình cầu xin: “Coi như tôi sai rồi, chuyện này qua được chưa vậy?”

Chu Hiểu Đình lườm cậu ta, trên mặt đầy vẻ chán ghét.

Hoắc Minh Chương dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Cố Trầm: “Ăn cơm mà cậu cũng không quên học bài, có phải cậu bỏ công sức nhiều quá rồi không?”

Cố Trầm không nói một lời.

Hoắc Minh Chương cũng đã quen với bộ dạng lúc nào cũng lầm lầm lì lì với anh ta của Cố Trầm. Anh ta khoác tay lên vai cậu rất tự nhiên rồi hỏi: “Sao cậu không ăn sáng cùng với Cố Tú?”

Cố Trầm đẩy tay Hoắc Minh Chương ra: “Tôi thích ăn một mình.”

Được lắm!

Hoắc Minh Chương xoa mũi, tìm chủ đề khác: “Tôi nghe nói nhóc con nhà cậu bám được vào một người phụ nữ giàu có à? Tối hôm qua cậu ngồi xe của người phụ nữ đó để về trường. Cậu ghê gớm quá nhỉ? Tôi không nhìn ra là cậu lại có thiên phú trở thành trai bao đấy?”

Lần này, Cố Trầm lười không buồn đáp lại.

Vẫn là Chu Hiểu Đình cảm thấy gai mắt không chịu được, lên tiếng giải thích: “Cậu đừng nói linh tinh, người phụ nữ đó là kiến trúc sư trang trí, khách hàng mua nhà ở chỗ Cố Trầm, người ta đang ở bên ngoài, cần trang trí nhà gấp nên nhờ Cố Trầm giám sát tiến độ trang trí.”

Hoắc Minh Chương cười khẩy: “Cậu cũng biết rõ quá nhỉ.”

Chu Hiểu Đình nói: “Cố Trầm nói cho tôi biết! Cậu ấy tin tưởng tôi.”

“Sao cậu lại không nói với tôi một câu?” Hoắc Minh Chương đẩy Cố Trầm: “Nếu tôi đã hiểu nhầm cậu thì sao cậu không giải thích với tôi cho rõ ràng?”

Cố Trầm cảm thấy Hoắc Minh Chương đúng là có bệnh thật rồi, hơn nữa còn không rõ bệnh gì: “Giải thích cũng cần phải tốn thời gian và công sức.”

Hơn nữa Cố Trầm làm sao có thể chủ động giải thích được, một khi cậu giải thích, chạm đến giới hạn của kịch bản thì người chịu hậu quả vẫn là cậu.

“Ý gì đây?” Không hiểu vì sao Hoắc Minh Chương lại nổi nóng: “Có phải cậu cảm thấy Hoắc Minh Chương tôi không đáng để cậu lãng phí thời gian và công sức để giải thích một câu phải không?”

“Cố Trầm, có phải cậu quên mất hôm khai giảng, cơ thể cậu không thoải mái, ai là người đã vác cậu đến phòng y tế của trường? Ơn cứu mạng đấy, cậu báo đáp tôi kiểu này đấy à?” Hoắc Minh Chương không biết mình đã làm gì đắc tội với Cố Trầm mà cậu lại không nể mặt anh ta như thế?

Hoắc Minh Chương cảm thấy mình nhẫn nhịn đến mức sắp thành nội thương mất rồi. Anh ta sống 20 năm nay, tất cả những người mà anh ta quen biết chỉ muốn bám đuôi anh ta. Anh ta chưa từng gặp người nào không thức thời như vậy. Anh ta đã đối xử tốt với Cố Trầm như vậy mà tên nhà quê một cục này vẫn không biết đường nhận.

Cố Trầm nhìn Hoắc Minh Chương đã ba máu sáu cơn, trong đầu vẫn còn ngơ ngác không hiểu tại sao: “Là tự anh muốn hiểu lầm, vì sao tôi lại phải đi giải thích với anh?” Có cần thiết phải như vậy không?

Hoắc Minh Chương bị Cố Trầm nói một câu, không nói lại được gì. Anh ta đưa tay ra gõ vào người Cố Trầm, cơn tức giận sắp bốc thành khói phun ra trên đỉnh đầu: “Được, tối nay gặp ở sân bóng rổ.”

Cố Trầm nhìn theo bóng lưng của Hoắc Minh Chương giận dữ lao ra ngoài, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.

Hóa ra kịch bản được đi theo hướng này à?