Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 17

Cố Trầm muốn nói gì nữa nhưng lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì. Lần nào cũng như vậy, Cố Trầm cũng lười không muốn giải thích.

“Thôi bỏ đi.” Cố Trầm cầm đĩa lên: “Tôi ăn xong rồi, tôi còn vội đi làm trước đã.”

Chu Hiểu Đình vẫy tay với Cố Trầm: “Chúc công việc của cậu thuận lợi.”

“Thái độ gì vậy?” Vương Miểu và Hạ Thiêm nhìn bóng lưng Cố Trầm xoay người rồi đi mất, không kìm được cằn nhằn với Cố Tú: “Anh cậu đúng thật là, không biết tốt xấu là gì.”

“Đừng nói anh tôi như vậy.” Cố Tú tự trách mình: “Đều tại tôi, trước khi biết rõ ràng chân tướng mọi việc lại đi lo lắng linh tinh. Đó là lỗi của tôi, anh tôi tức giận cũng là việc đương nhiên.”

“Đó không phải là do cậu quan tâm đến anh cậu sao?” Vương Miểu và Hạ Thiêm an ủi Cố Tú: “Thôi bỏ đi, dù sao anh cậu cũng không quan tâm, về sau cậu bớt lo lắng cho cậu ta đi.”

“Đúng vậy, nếu không phải bình thường lúc ở nhà cậu ta cũng hay nhận đồ của người khác thì cậu cũng không hiểu lầm. Không phải là do cậu lo lắng cho cậu ta chiếm lợi của người khác rồi đi lệch đường sao?”

“Làm ơn mắc oán!”

“Các cậu đang nói gì vậy?” Hoắc Minh Chương và hai cậu bạn thân vừa tập bóng xong, cả người nhễ nhại mồ hôi bước vào trong nhà ăn. Vừa vào đã nhìn thấy Cố Tú với Chu Hiểu Đình, cảm thấy vô cùng thú vị: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay gì thế, sao hai người lại ở chung một chỗ với nhau?”

Mặc dù bình thường Hoắc Minh Chương là người lắm mồm nhiều chuyện nhưng cũng nhìn ra được là Chu Hiểu Đình không coi Cố Tú ra gì. Hai người này ở chung một chỗ nói chuyện với nhau làm Hoắc Minh Chương cảm thấy khá bất ngờ.

Cố Tú nhìn sang Chu Hiểu Đình: “Cũng không có gì, tôi chỉ thấy hình như chị Chu đang hiểu lầm tôi.”

Chu Hiểu Đình dùng đũa chọc chọc vào đĩa đồ ăn: “Cậu đừng vu oan cho tôi, tôi không hiểu lầm gì cậu, là cậu hiểu lầm Cố Trầm thì đúng hơn đấy.”

“Có chuyện gì vậy?” Kim Vệ nhìn Cố Tú rồi nói: “Lúc tôi vừa bước vào đây thì gặp đại thần! Đại thần hình như không được vui lắm. Tôi còn tưởng rằng chỉ là cậu ấy khó chịu với cậu Hoắc thôi cơ.”

Hoắc Minh Chương vô tội: “Tôi làm gì cậu ta mà cậu ta khó chịu với tôi? Hôm đến báo danh, cơ thể cậu ta không thoải mái, là tôi đã vác cậu ta đến phòng y tế của trường đấy cậu biết không? Là ơn cứu mạng đấy! Tôi còn chưa yêu cầu cậu ta báo đáp tôi, cậu ta dựa vào đâu mà cảm thấy khó chịu với tôi?”

“Có lẽ tự nhiên cảm thấy không thuận mắt thôi.” Đào Cương vỗ vai anh ta coi như an ủi rồi tiếp tục hỏi: “Vậy nên vừa nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Tú vẻ mặt bối rối, không nói nên lời: “Là lỗi của tôi, tôi không nên suy nghĩ linh tinh làm anh tôi tức giận.”

“Nghi ngờ Cố Trầm bán mình để ký được hợp đồng.” Chu Hiểu Đình nói thẳng: “Cũng chẳng thể trách được Cố Trầm lại tức giận, chuyện này nếu đổi thành người khác thì ai cũng không chịu nổi.”

“Tôi không có ý đó.” Cố Tú vừa tức giận vừa ấm ức, trợn mắt nhìn về phía Chu Hiểu Đình: “Có phải chị Chu có thành kiến với tôi không vậy, vì sao lần nào cũng muốn hiểu lầm tôi?”

“Vậy sao?” Chu Hiểu Đình nhún vai: “Tôi cũng không biết, chắc là vì lần nào cậu cũng nói ra những câu, làm những chuyện khiến người khác không thể không hiểu lầm.”

“Chị nói cái gì?” Cố Tú không thể chịu đựng được sự chỉ trích vô căn cứ của Chu Hiểu Đình về mình: “Tôi chỉ lo lắng anh tôi đi làm phải thường xuyên uống rượu, có hại cho cơ thể thôi.”

“Không phải cậu nói anh trai cậu ở nhà thích nhận đồ của người khác sao?” Chu Hiểu Đình cười lạnh, cô rất khó chịu với bộ dạng này của Cố Tú: “Chuyện này đâu có thể là người khác nói được?”

“Là do tôi nói đấy làm sao?” Cố Tú hùng hồn hỏi ngược lại: “Đó đều là đồ người lớn cho. Tôi cũng ăn, tôi cũng nhận nó, chẳng lẽ tôi cũng đang nói tôi thích chiếm lợi của người khác sao?”

“Chuyện này thì tôi biết.” Hoắc Minh Chương nói tiếp: “Mẹ của Cố Trầm và Cố Tú là giáo viên tiểu học, trẻ con trong thôn của bọn họ đều là học sinh của mẹ Cố Trầm và Cố Tú. Có thể những phụ huynh kia cảm thấy mẹ của bọn họ dạy tốt nên bình thường nhìn thấy hai anh em bọn họ đều cho một chút đồ ăn. Chuyện này thì đã làm sao? Không phải rất bình thường à?”

“Cũng chính vì câu nói đó nên có người tung tin đồn rằng tối qua Cố Trầm đi uống rượu cùng khách hàng, rồi bảo khách hàng tặng điện thoại cho cậu ấy.” Nói đến đây, Chu Hiểu Đình nhìn Cố Tú: “Không phải là cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

Cố Tú lớn tiếng phản bác lại: “Tôi không nghĩ như vậy.”

“Anh tôi chưa bao giờ đòi đồ gì của người khác, tôi chưa từng nói như vậy bao giờ. Chị đừng tạo tin đồn nhảm về tôi.” Cố Tú ấm ức: “Tôi cũng không hiểu bản thân mình đã đắc tội với chị Chu ở đâu mà sao chị luôn thích chọc ngoáy phá hoại mối quan hệ của tôi và anh tôi?”

“Tôi chọc ngoáy, phá hoại mối quan hệ của cậu và anh cậu? Rõ ràng là cậu không quen với việc nhìn thấy anh cậu nhận được những điều tốt như vậy, không phải sao?” Chu Hiểu Đình cũng coi như hiểu được sự ghê gớm của Cố Tú, cô mới nói được vài câu mà bao nhiêu chậu nước bẩn đã bị hắt đi. Chẳng trách bình thường Cố Trầm không muốn so đo với Cố Tú.

Mới cãi nhau được mấy phút mà thật sự đã không thể so đo được nữa!

“Cố Trầm mới đi làm ngày đầu tiên mà đã ký được một hợp đồng 40 triệu tệ. Nhóm Weibo của phòng kinh doanh Đại Chu Thiên Hạ sắp nổ tung rồi, ai cũng cảm thấy Cố Trầm vô cùng xuất sắc. Vì sao vừa về đến trường học là lại nghe được nhiều câu khó nghe như vậy chứ? Tôi mới chỉ nghe ngóng một chút thì đã thấy tất cả những lời đó đều truyền ra từ phòng ký túc của cậu cả đấy!”

“Những lời đó không phải là do tôi nói.” Cố Tú tức giận nhìn Chu Hiểu Đình: “Chị dựa vào đâu mà đổ oan cho tôi?”

“Không phải là do cậu nói thì cũng là do bạn trong phòng cậu nói. Cậu biết rõ bạn cùng phòng của cậu không thích anh cậu, đi đâu cũng nói xấu Cố Trầm, thậm chí còn chạy tới trước mặt giáo viên mách lẻo, vậy mà cậu lại còn đi ăn cơm chung, đi học chung với bọn họ. Như vậy không phải là cậu đồng ý với cách làm của bọn họ sao?” Từ nhỏ Chu Hiểu Đình đã thích tham gia vào các cuộc thi biện luận, không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng tài biện luận và khả năng ăn nói của cô đã khiến đối thủ của cô trong các cuộc tranh luận rơi vào thế yếu.

Kim Vệ và Đào Cương đi từ sân bóng về nhà ăn, trên đường nghe đủ được đủ loại các tin đồn, lập tức hiểu ra: “Chẳng trách lại như vậy, bảo sao đám người đó đang yên đang lành lại tự nhiên nói linh tinh về đại thần.”

“Như vậy cũng không thể trách Cố Tú được.” Hoắc Minh Chương không hiểu: “Những người đó chỉ nghe được một phần rồi sau đó lại tự suy diễn rồi đồn thổi, như vậy thì liên quan gì tới Cố Tú chứ?”

Cố Tú như vớ được tấm bè cứu mạng, lập tức gật đầu: “Tôi chỉ lo lắng anh tôi vì để đạt đủ doanh số mà phải ép mình làm những việc bản thân không thích thôi. Tôi chỉ lo lắng cho anh tôi chứ không hề nghĩ nhiều như vậy.”

“Đúng vậy.” Vương Miểu không kìm được cũng nói giúp Cố Tú: “Vốn dĩ dáng vẻ tối qua Cố Trầm cũng dễ khiến người khác hiểu lầm.”

“Liên quan gì đến cậu không?” Vì ngại Hoắc Minh Chương nên Kim Vệ và Đào Cương cũng không tiện nói gì Cố Tú, nhưng hai người bọn họ không hề kiêng dè gì với hai người bạn cùng phòng của Cố Tú: “Những câu đó đều là do cậu truyền ra ngoài đúng không? Tôi nghe nói vì chuyện đó mà cậu còn đi mách lẻo với giáo viên phụ trách? Tôi nói cậu này, chúng ta đều đã lên đại học cả rồi, đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy được không? Nếu cậu có chuyện gì không hài lòng với Cố Trầm thì có thể nói thẳng trực tiếp, nói xấu sau lưng rồi tung tin đồn về người khác như vậy, cậu có còn là đàn ông nữa không?”

“Tôi…” Vương Miểu và Hạ Thiêm không phục, nhưng bọn họ biết gia cảnh của đám người Hoắc Minh Chương không tầm thường, đám con nhà giàu có tiền có thế như vậy, bọn họ thật sự không đắc tội được.

Hoắc Minh Chương cũng cảm thấy khó chịu với hai người này, anh ta cảm thấy có thể Cố Tú chỉ vô tâm nói sai một câu, nhưng hai người này cứ bám lấy không buông, đi tuyên truyền khắp nơi để chọc ngoáy phá hoại mối quan hệ của bọn họ.

“Cố Tú và Cố Trầm là anh em sống chung với nhau 18 năm rồi. Cho dù không phải là anh em ruột nhưng cậu ấy cũng không đến mức phải hại Cố Trầm đúng không?” Hoắc Minh Chương lên tiếng thay cho Cố Tú: “Hiểu Đình, cậu cũng đừng nghĩ về Cố Tú xấu xa như vậy, cậu ấy chỉ quan tâm một chút thôi.”

Chu Hiểu Đình hừ lạnh một tiếng: “Tôi cũng lười không muốn lo chuyện bao đồng.”

Nói rồi, Chu Hiểu Đình nhìn về phía Cố Tú: “Còn có sức lo chuyện người khác thì tốt nhất nên tự lo tốt cho bản thân mình đi. Buổi phỏng vấn hôm qua, phản hồi của phụ huynh về cậu không tích cực lắm đâu.”

Cố Tú không ngờ Chu Hiểu Đình sẽ lấy chuyện này ra để làm khó cậu ta, cậu ta liếʍ môi căng thẳng, nhỏ giọng giải thích: “Tôi đã cố gắng hết sức để chuẩn bị giáo án rồi, tôi chuẩn bị rất kỹ càng nhưng mà… học sinh đó hoàn toàn không nghe tôi giảng bài.”

“Đương nhiên rồi.” Chu Hiểu Đình nói: “Nếu như con bé ấy là một đứa trẻ ngoan cố gắng học tập, nghiêm túc nghe lời thì không đến lượt cậu đến dạy đâu.”

Chu Hiểu Đình không muốn nói nhảm với Cố Tú nữa, cô bưng đĩa cơm lên, đứng dậy rồi nói: “Cậu nên suy nghĩ cho kỹ làm sao để học sinh ngoan ngoãn nghe lời đi.”

Chu Hiểu Đình xoay bím tóc đuôi ngựa rồi nhanh chóng đi khỏi đó. Cố Tú nhìn bóng lưng mảnh mai của Chu Hiểu Đình, không kìm được hỏi Hoắc Minh Chương: “Hình như chị Chu rất ghét tôi đúng không?”

Hoắc Minh Chương xoa xoa gáy, trả lời thẳng thắn: “Biểu hiện của cô ấy rõ ràng như vậy mà!”

Cố Tú: “…”

Cố Tú cắn môi ấm ức: “Tôi cũng không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội chị Chu ở đâu nữa. Vì sao chị ấy lại ghét tôi như vậy?”

“Tính cách của cô ấy là như vậy đấy, bao nhiêu năm nay tôi cũng không thấy cậu ấy đặc biệt thích ai.” Hoắc Minh Chương dừng lại một chút, như sực nhớ ra điều gì nên lại bổ sung: “Hình như Cố Trầm là một ngoại lệ đấy!”

Nghĩ đến đây, Hoắc Minh Chương nhìn về phía hai cậu bạn thân, dáng vẻ xấu xa nhiều chuyện: “Này, hai cậu nói xem có phải là Chu Hiểu Đình thật sự có ý với Cố Trầm không?”

Hai cậu bạn kia khinh bỉ nhìn Hoắc Minh Chương: “Đương nhiên là không rồi, mới khai giảng được mấy ngày đâu chứ, bọn họ gặp nhau tổng cộng được mấy lần? Cậu cho rằng ai cũng suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương như cậu sao, nhìn thấy ai đẹp là đứng hình, không đi nổi nữa.”

Cố Trầm vội đi làm cho kịp giờ nên cậu không biết sau khi mình rời đi, ở nhà ăn lại có một cuộc nói chuyện không hề nằm trong kịch bản. Lúc cậu đến phòng kinh doanh đã nhìn thấy Tào Nghiêm đang đứng trước sảnh lớn, trong tay đang cầm một cuốn sổ ghi chép màu đen. Sau khi nhìn thấy Cố Trầm đến, anh ta đắc ý, khóe môi nhếch lên cười.

“Trong buổi họp ngày hôm nay tôi muốn tuyên bố một chuyện.” Tào Nghiêm lật quyển sổ ghi chép ta: “Từ trước đến nay phòng kinh doanh số 1 của chúng ta có một truyền thống là người cũ dẫn dắt người mới. Những thực tập sinh mới vào nghề chưa có kinh nghiệm, chưa thể tự mình ký được hợp đồng nên cần sự giúp đỡ của những nhân viên cũ. Những nhân viên cũ cứ phải hi sinh thời gian của mình để giúp đỡ, bồi dưỡng người mới thì một người làm quản lý như tôi cũng cảm thấy rất ngại. Không thể vin vào việc những nhân viên cũ có năng lực nghiệp vụ mạnh để bắt họ phải gánh vác những công việc nằm ngoài nhiệm vụ công việc của mình được.”

“Vậy nên sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định đưa ra một quy định mới.” Tào Nghiêm nhìn Cố Trầm rồi lại nhìn Liêu Xuân Hoa: “Từ nay trở đi, tiền hoa hồng của thực tập sinh sẽ giảm đi một nửa, một nửa còn lại đó sẽ được chuyển cho người dẫn dắt thực tập sinh, coi như dùng số tiền đó để bù đắp cho công sức và thời gian mà những nhân viên cũ bỏ ra. Điều này sẽ dừng lại cho đến khi thực tập sinh đó lên làm nhân viên chính thức.”

Tào Nghiêm nói xong liền gấp quyển sổ ghi chép lại: “Mọi người không có ý kiến gì chứ?”