Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 10

Kế hoạch bán hàng mà Tào Nghiêm nói tới thực ra là phương án bán hàng dùng cho việc bồi dưỡng nội bộ những nhân viên của bất động sản Đại Chu Thiên Hạ. Nếu in ra giấy A4 có thể hết 70 trang giấy, khái quát hơn 200 nội dung bao gồm chiến lược bán hàng tổng thể, sự khác biệt trong thị trường, trong tầng lớp khách hàng, mô hình thương hiệu, tuyên truyền định vị, định vị dự án và phục vụ… của dự án lần này. Cho dù là người viết ra bản kế hoạch cũng chưa chắc đã đọc được không sai một chữ, vậy mà Tào Nghiêm lại bắt Cố Trầm học thuộc.

Anh ta làm như vậy rõ ràng là đang dọa dẫm để lấy uy.

Cố Trầm nhìn Tào Nghiêm rất bình tĩnh, mặc dù cậu không biết vì sao anh ta phải làm như vậy với cậu, nhưng…

“Nào thế như người là bạn của xóm hàng bởi định quyết, nào thế như sống…”

Tào Nghiêm cau mày: “Tôi bảo cậu đọc thuộc kế hoạch bán hàng cơ mà, cậu nói linh ta linh tinh cái gì vậy hả?”

Cố Trầm không để ý đến Tào Nghiêm, tiếp tục đọc thuộc.

Tào Nghiêm mất kiên nhẫn, cao giọng hỏi: “Tôi hỏi cậu…”

“Quản lý Tào, hình như cậu ta đang đọc thuộc từ dưới lên kế hoạch bán hàng của chúng ta.” Có nhân viên ngắt lời Tào Nghiêm, tiện thể đưa tài liệu bồi dưỡng sang, lật đến trang cuối cùng, quả nhiên Cố Trầm đang đọc ngược nội dung từ dưới lên.

Tào Nghiêm nhìn theo từng chữ, từng câu Cố Trầm đang đọc thuộc, khuôn mặt anh ta tái xanh.

“Mẹ kiếp!” Trong căn phòng lớn ở văn phòng kinh doanh đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc: “Thằng nhóc này đúng là quá xuất sắc.”

“Đây chính là IQ của sinh viên đại học A sao?”

“Cậu ta thật sự đã học thuộc à? Còn là đọc ngược từ dưới lên nữa?”

Bản kế hoạch bán hàng nội bộ của bất động sản Đại Chu Thiên Hạ dài hơn 70 trang, có hơn hai trăm điều khoản, nếu đọc từ đầu đến cuối ít nhất cũng phải mất bốn năm tiếng đồng hồ. Tào Nghiêm thấy Cố Trầm thể hiện như vậy, anh ta vô cùng mất kiên nhẫn, trầm giọng cắt ngang: “Đủ rồi, coi như cậu đã nắm được một số kiến thức cơ bản, nhưng trong ngành sale này, quan trọng hơn là việc giao tiếp giữa người và người với nhau. Chỉ học thuộc lòng thôi thì không có tác dụng gì cả, phải vận dụng linh hoạt, biết được khách hàng đang nghĩ gì thì mới giới thiệu nhà được cho khách.”

“Những người có thể đến Đại Chu Thiên Hạ của chúng ta xem nhà đều là những tinh anh ở hàng đẳng cấp của xã hội. Kiểu người mọt sách, chỉ biết giở mánh khóe như cậu chưa chắc người ta đã để mắt tới.”

“Tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một chút. Đừng có ỷ mình có tài mà kiêu ngạo, cậu chỉ cần lỡ miệng nói một câu gì đó làm mất lòng những khách hàng lớn thôi là cậu sẽ không gánh vác được hậu quả đâu.”

Cố Trầm im lặng không nói gì.

Nữ nhân viên đứng xung quanh cau mày khó chịu, dùng tay gảy gảy móng tay: “Thôi được chưa thế? Không phải quản lý Tào muốn cậu ấy đọc thuộc lòng sao? Cậu thực tập sinh đã làm đúng theo yêu cầu của anh rồi, sao anh còn không thôi đi?”

Tào Nghiêm chau mày: “Liêu Xuân Hoa, cô có thái độ gì thế? Tôi đang dạy dỗ thực tập sinh, cô nói xen vào làm gì? Đừng có ỷ cô là nhân viên cũ mà lúc nào cũng đối đầu với lãnh đạo, có phải cô thấy cậu ta đẹp trai đúng không?”

“Cậu ấy đúng là rất đẹp trai, tôi rất thích những người đẹp trai.” Liêu Xuân Hoa vẫy tay với Cố Trầm: “Cậu em đẹp trai, cậu đi theo tôi đi, tôi sẽ dẫn dắt cậu, không phải chỉ là đi bán nhà thôi sao, cần gì phải cố tình dọa nạt người khác như vậy? Chị đây đã bán nhà mười năm rồi, đồ đệ không được 100 người cũng được đến 80, đúng là chưa từng dẫn dắt một người nào đẹp trai như vậy, lại còn đọc ngược từ dưới lên trên làu làu như vậy nữa.”

“Ai yo! Chị Xuân Hoa thấy người tài nên vui đúng không. Em đẹp trai, còn không mau qua đây bái sư đi. Chị Xuân Hoa chính là quán quân của phòng kinh doanh ở Đại Chu Thiên Hạ chúng ta đấy. Chị ấy dẫn dắt em nhất định không có vấn đề gì.”

Cố Trầm nghe thấy vậy, lập tức đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh, rót nước vào một chiếc ly giấy rồi lễ phép đưa cho Liêu Xuân Hoa: “Xin chào sư phụ! Em dùng nước thay trà, kính sư phụ một ly. Về sau mong được sư phụ chiếu cố hơn.”

“Yo! Thằng bé này đúng là biết bày trò.” Liêu Xuân Hoa cười híp mắt nhìn Cố Trầm rồi nhận lấy chiếc cốc giấy, uống một ngụm: “Được rồi, vậy là coi như chúng ta đã kết bái làm sư đồ. Cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu muốn học, tôi nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ.”

Tào Nghiêm càng nhíu mày chặt hơn: “Đợi một chút! Tôi còn chưa lên tiếng mà mấy người đã tự quyết định với nhau rồi sao? Liêu Xuân Hoa, cô chỉ là tổ trưởng tổ bán hàng thôi, cô có quyền vượt mặt qua quản lý kinh doanh để sắp xếp thực tập sinh vào làm việc à? Có phải cô không coi người quản lý như tôi ra gì không?”

Liêu Xuân Hoa cười cười: “Có việc gì lớn đâu? Quản lý Tào có cần lên gân lên cốt như vậy không?”

Liêu Xuân Hoa khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi nói: “Anh cũng nói rồi đấy, anh đường đường là quản lý của phòng kinh doanh số 1, người quan trọng bao giờ cũng bận rộn. Sắp xếp cho thực tập sinh chỉ là một việc nhỏ, đương nhiên phải để những cấp dưới như tôi giải quyết rồi. Hay là hôm nay quản lý Tào định đích thân dẫn dắt cậu thực tập sinh mới này sao?”

Đúng là anh ta đã nghĩ như vậy. Anh ta cảm thấy nếu để Cố Trầm ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đả kích cậu, khiến Cố Trầm hiểu những người tinh anh của xã hội khác biệt như thế nào với những sinh viên đại học chỉ biết vùi đầu vào học hành. Chứ không phải thi đại học được 700 điểm đi vào xã hội đã là ghê gớm lắm. Nhưng Liêu Xuân Hoa lại đột nhiên chen chân vào, làm hỏng hết mọi tính toán của anh ta. Anh ta quay đầu nhìn về phía Cố Trầm: “Cậu tự chọn đi, cậu đi theo tôi hay là đi theo cô ta. Tôi nói cho cậu biết, tôi là quản lý của phòng kinh doanh, ở phòng kinh doanh này tôi mới là người lớn nhất.”

Cố Trầm vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, không chút gợn sóng của mình: “Tôi đã bái sư xong rồi.”

Liêu Xuân Hoa nhướng mày đắc ý: “Xem ra cậu em đẹp trai này rất hiểu nghề đấy, biết được năng lực nghiệp vụ còn quan trọng hơn so với địa vị nhiều, cũng biết đi theo ai mới học được kiến thức thật sự.”

“Cô…” Tào Nghiêm tức giận đến mức nói không ra hơi, anh ta nghĩ một lúc rồi hậm hực nói: “Cô muốn dẫn dắt cậu ta thì cứ dẫn dắt đi, nếu có xảy ra chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm hết.”

“Xem cái nhân phẩm kìa!” Liêu Xuân Hoa nhìn bóng lưng Tào Nghiêm đùng đùng bỏ đi rồi lắc đầu.

“À, tôi nghe nói cậu có thể được đến Đại Chu Thiên Hạ là do cô chủ của tập đoàn chúng tôi giới thiệu.” Đợi Tào Nghiêm đi rồi, có người tới bên cạnh Cố Trầm tò mò hỏi thăm: “Cậu và cô chủ có mối quan hệ rất tốt sao?”

Cố Trầm nói: “Con người chị Chu rất tốt, chị ấy có thành lập một nhóm tìm việc làm thêm ở trường, thường giúp đỡ chúng tôi tìm việc làm thêm.”

“Hứ!” Nữ nhân viên kia coi như không có chuyện gì: “Tôi biết Chu Hiểu Đình thường xuyên giúp đỡ sinh viên tìm đơn vị thực tập. Nhưng từ trước đến giờ cô ta chưa từng tuyển ai vào phòng kinh doanh nào cả. Quan hệ của hai người nhất định là không tầm thường.”

“Tôi là sinh viên mới lên năm nhất, quen biết với chị Chu chưa được bao lâu. Chẳng qua là tôi đánh bóng giỏi, chị Chu muốn tôi gia nhập vào câu lạc bộ bóng rổ, thực ra công việc thực tập này là một điều kiện trao đổi.” Cố Trầm tiếp tục giải thích, thái độ chân thành, thẳng thắn.

Nhưng không ngờ nữ nhân viên nghe thấy Cố Trầm nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên như nghe được tin tức gì ghê gớm lắm: “Nói như vậy nghĩa là tối nào cậu và Chu Hiểu Đình cũng gặp nhau ở câu lạc bộ bóng rổ đúng không?”

Cố Trầm gật đầu: “Nhưng chúng tôi không thân thiết lắm, tôi phải dạy các thành viên trong đội ném bóng còn chị ấy bình thường thường tập cho những người mới.”

“Vậy không phải là ngày nào cũng ở bên cạnh nhau sao? Bây giờ không thân, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có lúc thân thiết.” Có người vui vẻ tiếp lời.

“Được rồi!” Liêu Xuân Hoa thấy mọi người nói vậy cũng đủ rồi, vậy là liền vỗ tay một cái: “Đừng có tám chuyện nữa, bắt đầu làm việc đi.”

Mặc dù căn hộ đã sắp được mở bán nhưng vì giá trung bình là 10 vạn một mét vuông nên số khách đến xem nhà nhiều hơn trong tưởng tượng của Cố Trầm rất nhiều. Một buổi sáng cũng phải có mười mấy người tới, ký được tổng cộng 8 hợp đồng, trong đó có 5 cái là do Liêu Xuân Hoa giành được.

Phải công nhận, danh hiệu quán quân phòng kinh doanh này của Liêu Xuân Hoa đúng như lời đồn. Cố Trầm ở bên cạnh Liêu Xuân Hoa quan sát một buổi sáng cũng học hỏi được không ít.

Trong giờ nghỉ trưa, Cố Trầm giúp mấy người trong tổ bọn họ đặt cơm hộp. Sau khi lấy đồ ship về phòng nghỉ của nhân viên, Liêu Xuân Hoa đưa tiền cơm đã chuẩn bị trước cho Cố Trầm.

Cố Trầm lắc đầu: “Em mới tới đây lần đầu, được mọi người quan tâm như vậy, cũng nên mời mọi người bữa cơm này.”

“Đừng dùng cái chiêu này nữa.” Liêu Xuân Hoa mất kiên nhất nhét tiền vào túi Cố Trầm: “Cậu mới lên đại học, sinh hoạt phí mỗi tháng vẫn là do ba mẹ cho, đừng có giả vờ. Nếu cậu muốn mời mọi người thì đợi đến khi cậu ký được hợp đồng đầu tiên rồi mời mọi người một bữa đàng hoàng.”

“Đúng vậy!” Những nhân viên nữ cũng vui vẻ phụ họa vào theo: “Nhóc con, đừng giả vờ với chị Liêu nữa. Chị Liêu hôm nay ký được năm hợp đồng, riêng tiền hoa hồng cũng được mười mấy vạn rồi, chị ấy mời mọi người cũng là việc nên làm thôi, lại còn cần bắt chẹt tiền ăn cơm của cậu sao?”

“Đúng là như vậy.” Liêu Xuân Hoa búng tay, rồi lại nhìn về phía Cố Trầm nói: “Cậu cũng đừng lo lắng. Ở bên cạnh tôi mấy ngày, làm đàn em cho tôi, đợi đến khi quan sát đủ rồi, tôi sẽ tìm cho cậu một khách hàng nào dễ nói chuyện để cậu thử tay nghề. Hôm nay tôi ký được năm hợp đồng, tiền hoa hồng là 12 vạn 5 ngàn, tháng này mới bắt đầu thôi, chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, đợi đến khi phát lương, tôi sẽ lấy 1/10 số tiền hoa hồng của tôi để tặng lì xì cho cậu.”

Cố Trầm nghe vậy, lập tức từ chối: “Không cần đâu, em cũng không giúp được gì.”

“Cần chứ, cần chứ.” Liêu Xuân Hoa khen ngợi Cố Trầm với mọi người: “Mọi người không biết đâu, đầu óc của Cố Trầm rất được, nào là tính toán, nào là thuế chứng thư, thuế thu nhập cá nhân, thuế thủ tục, lại còn tiền lãi nhà khi nào nộp thì hợp lý, tất cả các điều khoản cậu ấy đều giải thích được cho khách hàng hiểu, đỡ bao nhiêu công sức cho tôi. Nếu không làm sao chỉ trong một buổi sáng tôi có thể ký được tận năm hợp đồng chứ.”

Những gì Liêu Xuân Hoa nói đều là sự thật. Có Cố Trầm tính toán giúp, cô ấy bớt được không ít việc, quan trọng nhất là thái độ khi Cố Trầm giải thích các điều khoản cho khách hàng, Liêu Xuân Hoa không biết hình dung kiểu gì, nhưng dù sao cũng là kiểu khiến người khác cảm thấy tin tưởng.

“Trời sinh đã là một nhân viên bán hàng thiên tài.” Liêu Xuân Hoa tổng kết một câu: “Tiền đồ của nhóc con đúng là rộng thênh thang.”

Tóm lại, mặc dù Liêu Xuân Hoa nhất thời động lòng đứng ra giải vây cho Cố Trầm, tiện thể thu nhận cậu làm đồ đệ nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến cô ấy cảm thấy hài lòng, nhất là khi sáng nay hai người phối hợp rất ăn ý với nhau, đây là điều làm cô ấy cảm thấy rất bất ngờ.

Liêu Xuân Hoa rất hài lòng với người học trò này, Cố Trầm cũng khá hài lòng với người sư phụ này, nhưng cậu không hề định nhận lì xì của Liêu Xuân Hoa: “… Sư phụ dạy cho em kinh nghiệm bán hàng, em làm trợ lý cho chị cũng là điều đương nhiên thôi.”

“Trên đời này không có chuyện nào là đương nhiên cả.” Liêu Xuân Hoa xua tay, ngắt lời Cố Trầm: “Cậu nhớ lấy, trên đời này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí. Khoản tiền này cậu nhận rồi thì tôi mới yên tâm được, về sau tôi cũng có thể đàng hoàng sai bảo cậu. Cậu không nhận chắc là chê số tiền tôi đưa ít đúng không?”

“Đương nhiên không phải là như vậy.” Cố Trầm lắc đầu.

“Vậy thì phải nhận.” Liêu Xuân Hoa quyết định: “Được rồi, đừng lôi thôi nữa, chuyện này đến đây là kết thúc. Còn nữa, đừng gọi tôi là sư phụ, gọi tôi là chị Liêu giống mọi người là được, hoặc gọi tôi là chị Xuân Hoa. Câu nào câu nấy gọi tôi là sư phụ làm tôi cảm thấy mình bị cậu gọi làm cho già đi rồi đấy.”

Tất cả mọi người trong phòng đều phá lên cười. Cố Trầm cũng tiện miệng sửa lại thành “chị Xuân Hoa”.

Sau khi ăn xong bữa trưa, một nhóm nữ nhân viên muốn nằm trong văn phòng cho chân được nghỉ một lát, dù sao đi giày cao gót đứng cả buổi sáng cũng rất mệt.

Cố Trầm lấy cớ ra ngoài đi dạo để tiêu cơm, rất hiểu chuyện mà đi ra khỏi phòng làm việc. Vốn dĩ Cố Trầm định tới cửa hàng bán đồ uống lạnh gần đó mua trà sữa mời mọi người, nhưng cậu lại nhìn thấy Tào Nghiêm đang tiếp khách trong nhà ăn của văn phòng kinh doanh.

Cố Trầm vừa nhìn rõ người khách kia là ai, hai mắt lập tức sáng lên rồi lao thẳng tới.

“Anh Chung, anh muốn loại căn hộ như thế nào? Chúng tôi ở đây có…”

“Anh Chung Ly!” Cố Trầm bước tới bên cạnh Chung Ly Toại, nhìn thấy Chung Ly Toại quay đầu lại, Cố Trầm mỉm cười rồi nói: “Thật sự là anh sao, tôi còn tưởng là tôi nhìn nhầm nữa chứ.”

Chung Ly Toại cảm thấy hơi bất ngờ: “Tôi quen cậu sao?”

“Chung Ly Toại, người sáng lập công ty đầu tư Thiên Toại.” Cố Trầm mỉm cười nói tiếp: “Tôi đã nghiên cứu qua tất cả các hồ sơ đầu tư của công ty anh rồi, thật sự là rất xuất sắc.”

Chung Ly Toại cảm thấy hơi khó hiểu: “Cậu là…”

“Tôi là Cố Trầm, chữ Trầm trong “trầm mặc”. Là sinh viên năm nhất Khoa Quản lý kinh tế và tài chính Học viện Quản lý kinh tế Đại học A, tôi đến đây để làm thực tập sinh bán hàng.” Cố Trầm giới thiệu xong, định kiềm chế lại nhưng cuối cùng không kiềm được lại hỏi: “Anh có thể cho tôi xin chữ ký không?”

Chung Ly Toại chưa từng nghe qua lời thỉnh cầu nào quái lạ như vậy, bỗng chốc trở nên im lặng: “…”

Tào Nghiêm trừng mắt nhìn Cố Trầm một cái, mất kiên nhẫn nói: “Đừng có làm ầm lên nữa. Cậu tưởng rằng đây là trường học để cậu làm trò trẻ con sao? Lại còn đòi ký tên! Cậu không nhìn thấy chúng tôi đang bàn việc chính à?”

Tào Nghiêm vừa nói vừa mừng thầm trong lòng giải thích với Chung Ly Toại: “Anh Chung, à không, anh Chung Ly, anh đừng để ý. Cậu ta hôm nay mới tới đây thực tập, vẫn chưa hiểu quy tắc. Anh yên tâm, tôi sẽ xử lý cậu ta thật nghiêm. Chúng ta tiếp tục chuyện ban nãy, anh xem anh thích loại căn hộ như thế nào…”

“Không cần đâu.” Chung Ly Toại thờ ơ cắt ngang lời Tào Nghiêm: “Để cậu ấy giới thiệu cho tôi đi.”

Tào Nghiêm không phản ứng lại kịp: “… Hả?”

“Tôi nói là để cậu ấy giới thiệu cho tôi.” Chung Ly Toại nhìn sang Cố Trầm.

Trong lòng Tào Nghiêm rất không thoải mái: “Nhưng cậu ta không hiểu gì cả, chỉ là một thực tập sinh vừa mới đến thôi.”

“Ít nhất cậu ấy còn biết tôi họ Chung Ly.” Chung Ly lại nhìn sang Cố Trầm rồi nói: “Xem ra cậu còn là một người hâm mộ của tôi nữa. Tôi là thần tượng cũng nên đối xử tốt với người hâm mộ của mình chứ.”

Chung Ly Toại nói xong, đôi mắt mỉm cười nhìn về phía Cố Trầm: “Đúng không?”

Cố Trầm không nhịn được cười, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng! Đúng! Đúng!”