Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 6

Sau khi đồ ăn được dọn lên đầy đủ, Hoắc Minh Chương nhiệt tình nhúng cho Cố Tú mấy miếng thịt dê rất to: “Thịt dê của quán này vô cùng tươi ngon, cậu ăn thử đi?”

Cố Tú quay đầu lại nhì Cố Trầm, rồi vớt hai miếng thịt dê từ nồi nước lẩu bình thường cho cậu: “Anh, anh cũng ăn thử đi.”

Cố Trầm nhìn miếng thịt dê trong bát nhưng không nói gì. Cố Tú nhìn chằm chằm Cố Trầm cầu xin: “Anh, anh ăn đi, ăn xong anh tha thứ cho em được không?”

Những người trên bàn nhìn thấy không khí giữa hai anh em Cố Tú không được tốt lắm, vốn còn đang định nói chuyện chém gió gì đó nhưng tất cả mọi người đều im lặng, nhìn về phía hai người bọn họ.

Trên bàn ăn, Cố Trầm không muốn không khí quá căng thẳng, chủ yếu là cậu muốn đợi lát nữa để nói chuyện chính với Chu Hiểu Đình, không ngờ Cố Tú vẫn nói mãi chuyện này không thôi.

Cố Trầm gắp miếng thịt lên cho vào miệng ăn, Cố Tú vô cùng vui mừng: “Anh ăn xong là coi như đã tha thứ cho em rồi đấy. Anh đừng giận nữa được không?”

Cố Tú sáp người lại, ôm lấy cánh tay Cố Trầm lắc qua lắc lại. Cố Trầm rút cánh tay ra, xích sang bên cạnh: “Đừng dính vào người anh, nóng lắm.”

Hoắc Minh Chương phá lên cười, tiếp tục ba hoa: “Cậu mà cũng biết nóng sao? Tôi còn tưởng rằng cậu là cái điều hòa đấy.”

Cố Trầm không thèm để ý đến anh ta.

Hoắc Minh Chương cũng không thèm quan tâm, tiếp tục nhiệt tình nhúng thịt dê, gắp thức ăn, lấy nước chấm cho Cố Tú, thỉnh thoảng lại hỏi một câu: “Cậu bao nhiêu rồi? Sinh nhật tháng mấy? Thích ăn cái gì?”

Cố Trầm vẫn còn nhớ đến chuyện làm thêm, cậu thấp giọng hỏi Chu Hiểu Đình. Chu Hiểu Đình gắp một miếng cá viên cho mình, vừa chấm vào tương vừa hỏi: “Cậu muốn kiếm việc làm thêm thế nào? Trong tay tôi hiện giờ có một công việc gia sư, dạy thêm cho một học sinh lớp 12 mấy môn Toán Lý Hóa, một giờ 200 tệ, phụ đạo từ 8 đến 10 giờ tối tới từ thứ 2 đến thứ 7, chủ nhật thì làm cả 8 tiếng đồng hồ. Nếu học sinh thi đại học được trên 600 điểm, phụ huynh sẽ còn thưởng thêm.”

Chu Hiểu Đình nói: “Đây là công việc làm thêm tốt nhất trong tay tôi, đương nhiên phụ huynh cũng yêu cầu cao. Vốn dĩ muốn tìm một giáo viên giỏi một chút, nhưng con nhà bọn họ chống đối quá, làm tất cả các giáo viên trước giận quá bỏ đi hết rồi. Phụ huynh cũng không còn cách nào khác nên mới tìm sinh viên đại học đến bổ túc cho con nhà họ. Bọn họ muốn tìm một người tuổi tác gần gần với đứa trẻ để có tiếng nói chung, nhưng yêu cầu thành tích phải trên 700 điểm, lại còn yêu cầu là sinh viên nam, bắt buộc phải đẹp trai. Tôi đã nhìn qua thành tích của cậu rồi, 703 điểm đúng không? Coi như cũng đạt yêu cầu, bề ngoài cũng dùng được.”

Cố Trầm biết người mà Chu Hiểu Đình đang nói tới là ai. Kiếp trước, dưới sự thuyết phục của Hoắc Minh Chương, công việc làm thêm này được giao cho Cố Tú, Cố Tú hoàn thành cũng khá xuất sắc, hơn nữa còn được cô gái và ba của cô gái đó yêu thích. Ba mẹ của cô gái đó nhận Cố Tú làm con nuôi, về sau Cố Tú nhận lại gia đình với nhà họ Lăng, cũng là do người trong gia đình bọn họ giúp đỡ.

Sau khi sống lại lần nữa, thái độ của Cố Trầm đối với nhà họ Lăng vô cùng phức tạp, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ cướp mất cơ hội của Cố Tú. Hơn nữa cậu sống lại mười năm, những kiến thức khi thi đại học đã quên hết cả rồi, vậy nên cậu cũng không tùy tiện dám nhận người khác là học sinh.

“Tính tình tôi không được tốt lắm, không muốn dạy thêm cho trẻ con, có còn công việc nào khác không?”

Chu Hiểu Đình ăn cá viên xong lại gắp thêm một đũa thịt bò: “Thế cậu nói đi, cậu muốn tìm một công việc làm thêm thế nào?”

“Nhanh kiếm được tiền.” Cố Trầm nhớ tới bản tin tài chính vừa được phát trên TV, trong lòng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Sống lại một lần, điều khiến cậu cảm thấy uất ức nhất không phải là không có cơ hội, cơ hội để kiếm tiền thì có cả một đống, nhưng đến tiền để nắm giữ những cơ hội đó cậu cũng không có.

“Có việc gì liên quan đến bán hàng không? Có lương cơ bản không không quan trọng, áp lực lớn cũng không sao, chỉ cần tiền hoa hồng cao là được.” Cố Trầm suy nghĩ một lát rồi nói: “Khả năng chịu đựng áp lực của tôi cũng khá lắm, tôi cũng có thể chịu khổ được.”

Chu Hiểu Đình không ngờ Cố Trầm lại thực tế như vậy, cô bật cười: “Cậu nghĩ kỹ chưa đấy? Áp lực khi làm bán hàng không phải lớn bình thường đâu. Hơn nữa sinh viên trường chúng ta ra ngoài đều không thích làm bán hàng lắm đâu.”

Dù sao công việc này cũng có khởi điểm thấp, thượng vàng hạ cám, kiểu người gì cũng có. Những học sinh thi đỗ được vào đại học A đều rất kén chọn, nhất là những sinh viên mới năm nhất. Ai cũng chỉ muốn được ngồi ở văn phòng, được làm quản lý, ai lại muốn chạy đông chạy tây giữa thời tiết nóng nực chứ. Quan trọng nhất là rất nhiều sinh viên mơ mộng cao nhưng năng lực lại hạn chế, cho dù có chạy đông chạy tây bán hàng với những những người sale cũ thì một tháng cũng chưa chắc đã bán nhiều được như người ta, lại còn bị sếp và đồng nghiệp nói này nói nọ. Vậy nên rất nhiều người chọn nghề bán hàng rồi nhưng cũng không làm được bao lâu.

Cố Trầm lại có vẻ không quan tâm đến những chuyện này. Được sống lại, cậu có nhiều hơn 10 năm kinh nghiệm so với những bạn bè cùng trang lứa. Sự thanh cao không cần thiết trên người đã bị hiện thực cuộc sống mài mòn hết. Cậu đã từng làm việc tập đoàn Lăng thị, đã từng tự mình khởi nghiệp, từ đầu đến cuối luôn bị người khác mắng chửi sau lưng, lúc khó khăn nhất còn không nộp được tiền thuê nhà. Cuối cùng là cái kết phá sản, tự sát.

Cố Trầm cảm thấy, mình đã được sống lại một lần nữa, cho dù có khó khăn đến đâu đi thì cũng không thể khó khăn hơn với kiếp trước được. Trong lòng cậu đã có sự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cho dù đến mười năm sau, kết cục của cậu không thay đổi thì ít nhất cậu cũng phải cố gắng để ba mẹ được sống bình an tới già, để lại cho bọn họ một khoản tiền dưỡng lão.

Cố Trầm còn tính toán, mấy năm nay đất nước đã cho phép được sinh hai con, đến lúc đó cậu sẽ khuyên ba mẹ sinh thêm một người con nữa, để tránh sau khi cậu mất rồi, ba mẹ sẽ phải chịu một cú sốc quá lớn, không thể sống được nữa.

Những người trên bàn vừa ăn lẩu vừa nói chuyện chém gió, còn tiện thể để ý xem Cố Trầm và Chu Hiểu Đình đang nói chuyện gì với nhau. Thấy Cố Trầm nóng lòng muốn kiếm tiền, Hoắc Minh Chương có vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu thiếu tiền như vậy sao? Hay là cậu gia nhập vào đội bóng rổ của trường đi, để báo đáp mỗi tháng tôi sẽ đưa cậu 3000 tệ được không?”

Hoắc Minh Chương vừa nói ra câu này, cả bàn ăn đang náo nhiệt bỗng dưng yên lặng, mấy người bạn cùng trong đội bóng quay sang nhìn nhau. Cậu bạn vừa nãy vừa gọi món quay sang nhìn Cố Trầm tò mò: “Không phải chứ? Cậu Hoắc thèm khát người tài như vậy sao? Kỹ thuật đánh bóng của cậu ghê gớm đến mức nào vậy?”

Cho dù thế nào thì anh ta cũng không tin được! Hay là Hoắc Minh Chương này thấy sắc nổi lòng tham, cố tình dùng tiền để hối lộ anh rể?

“Không cần.” Cố Trầm thản nhiên từ chối, bởi vì có trải nghiệm trong kiếp trước rồi nên cậu không hề có chút cảm tình gì với đội bóng rổ. Một người đánh bóng không lấy gì làm nhanh nhẹn như cậu vì sao đến cuối cùng lại đánh giỏi như vậy? Không phải vì Hoắc Minh Chương cùng đám bạn không ra gì của anh ta sao! Vì để thể hiện với Cố Tú nên anh ta thường xuyên hẹn cậu ra đánh bóng. Nói là đánh bóng nhưng thực tế là dùng bóng để đánh cậu. Vì muốn có được sự công nhận của nhóm người này Cố Trầm nên dốc sức luyện tập. Đáng tiếc là tới cuối cùng, trong mắt đám người này Cố Trầm vẫn là một tên vô dụng, không được tích sự gì, chỉ là một ngọn cỏ đuôi chó chỉ biết cúi mình khom lưng, lấy lòng người khác.

Chu Hiểu Đình chớp mắt: “Hay là vậy đi, trong tay tôi vẫn còn một cơ hội nữa. Buổi mở bán bất động sản Đại Chu Thiên Hạ sắp bắt đầu rồi, toà nhà đó mỗi mét vuông trung bình cũng có giá 10 vạn. Cậu chỉ cần bán được một căn, riêng tiền hoa hồng đã kiếm được 20, 30 vạn rồi. Nhưng cậu phải biết, những căn hộ cao cấp như vậy có yêu cầu rất cao đối với nhân viên sale, phải có kinh nghiệm làm việc phong phú, còn phải trải qua đợt huấn luyện vô cùng khắc nghiệt nữa. Với điều kiện hiện giờ của cậu nhất định không đủ, nhưng nếu cậu đồng ý vào đội bóng rổ, tôi có thể cho cậu cơ hội này, sắp xếp để cậu đi thực tập.”

“Quá đáng vậy?” Một thành viên trong đội bóng đang ngồi ăn lẩu tỏ ra khó chịu: “Không phải cậu nói công việc bán nhà của nhà cậu chỉ tuyển thực tập sinh nữ sao? Lúc trước chúng tôi cũng bảo cậu cho chúng tôi đi cửa sau, nhưng cậu kiểu gì cũng không đồng ý. Cậu ta thì có gì mạnh hơn bọn tôi chứ?”

“Bớt bớt đi.” Chu Hiểu Đình trừng mắt nhìn người kia: “Đừng tưởng tôi không biết các cậu có ý đồ quái quỷ gì. Các cậu muốn đi bán nhà sao? Các cậu muốn theo đuổi mấy nhân viên sale nữ ở chỗ bọn tôi thì có.”

Chu Hiểu Đình nói rồi lại nhìn về phía Cố Trầm: “Đương nhiên, tôi chỉ có thể cho cậu một cơ hội mà thôi. Buổi mở bán nhà tuần sau bắt đầu, cậu có một tuần để làm quen với tài liệu, bồi dưỡng với những nhân viên cùng một tháng thực tập để chứng minh bản thân. Nếu trong một tháng mà cậu không bán được thì xin lỗi, kỳ thực tập của cậu kết thúc. Không có tiền lương, lãng phí luôn một tháng.”

“Còn điều kiện trao đổi là cho dù cậu có làm được hay không thì cậu cũng bắt buộc phải gia nhập vào đội bóng rổ. Từ nay về sau tôi cũng không giới thiệu cho cậu bất cứ công việc làm thêm nào nữa, coi như sự trừng phạt cho việc cậu không đánh giá đúng năng lực của mình.”

Chu Hiểu Đình nói xong liền nhếch khóe môi hỏi: “Thế nào, có dám đánh cược không?”

Cố Trầm mất hai phút để cân nhắc giữa một công việc tốt với đội bóng rổ mà cậu chán ghét rồi nói: “Được.”

“Được lắm.” Chu Hiểu Đình nâng ly về phía Cố Trầm: “Ngày mai sau khi luyện tập quân sự xong, cậu tới đội bóng rổ báo danh. Tôi sẽ chuyển thông tin về dự án bất động sản kia cho cậu, cậu cố gắng làm quen thật nhanh. Đến ngày mở bán, cậu bắt buộc phải thuộc lòng tất cả những kiểu căn hộ, các vấn đề về tham số và cả thuật ngữ bán hàng.”

Hoắc Minh Chương đợi Chu Hiểu Đình nói xong, lười biếng nói: “Cậu để công việc gia sư kia cho Cố Tú đi.”

Chu Hiểu Đình nhìn Hoắc Minh Chương: “Thành tích thi đại học của Cố Tú chỉ được 669 điểm, không phù hợp với yêu cầu của phụ huynh.”

Khuôn mặt Cố Tú đỏ bừng, cậu ta lập tức cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy nhau.

Hoắc Minh Chương chau mày nói: “669 điểm cũng không khác gì mấy so với 700 điểm mà, hơn nữa Cố Tú đẹp trai, tính tình cũng tốt, cư xử với người khác cũng nhẫn nại. Không phải phụ huynh yêu cầu một gia sư đẹp trai, tính tình tốt, nói chuyện được với học sinh sao? Cậu cứ để cho cậu ấy thử đi.”

Chu Hiểu Đình không nói gì.

Hoắc Minh Chương tươi cười đứng lên, rót cho Chu Hiểu Đình một ly: “Cho cậu ấy một cơ hội đi mà.”

Những thành viên trong đội bóng cũng hùa vào: “Đúng vậy đấy! Cậu đã để cho anh trai cậu ấy đi cửa sau rồi thì cũng giúp nốt được cậu ấy chứ.”

Chu Hiểu Đình không buồn tức giận, uống cạn bia trong cốc: “Cho cậu được gặp gia đình học sinh một lần, có nắm bắt được cơ hội này không là do cậu.”

Cố Tú vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị giáo án thật kỹ, trước kia tôi cũng từng dạy thêm cho trẻ con, tôi cũng khá có kinh nghiệm.”

Cố Tú nói đến đây, lại cẩn thận nhìn sang Cố Trầm, buồn bã nói: “Thực ra thành tích bình thường của tôi cũng khá tốt, ba lần thi thử đều được trên 680 điểm, khi thi đại học xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên mới được 669 điểm.”