Nằm Xuống! Cướp Đây!

Chương 33: Rất Xin Lỗi, Lấy Nhầm Đồ

Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!

Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.

Rất Xin Lỗi, Nhầm Lộn Đồ.

"Bảo vệ đại nhân!"

"Có thích khách! Mau bảo vệ đại nhân!" Điện Thiên Ảnh nhìn thị vệ nhanh chóng vây quanh hắn, khuôn mặt vô cảm nổi đầy gân xanh.

Vào thời khắc mấu chốt không bảo vệ người trong xe ngựa, vây quanh hắn làm chi hả! Hắn dám chắc, đầu của những thị vệ này bị kẹp hỏng lúc mẹ đang rặn đẻ!

Trước đây, vì để khởi hành thuận lợi, đội thị vệ đi theo hắn là những người không được Triều Đình trọng dụng, bởi vì không trọng dụng liền không biết nhân vật quan trọng trong Triều Đình. Khi lên đường hắn nói đội thị vệ rằng, chỉ cần trong tay ai giữ 'Kim Môn Lệnh Bài', họ cần răm rắp nghe lệnh của người đó. Đây cũng là lý do tại sao Lý Đại tổng quản trở về Hoàng Cung trước, thị vệ trưởng bỗng nhiên lù lù xuất hiện họ chẳng thèm nghi ngờ, đội thị vệ hiển nhiên dựa theo 'Kim Môn Lệnh Bài' làm chuẩn.

Đội thị vệ vì sao không được Triều Đình trọng dụng đều có nguyên do của nó, Điện Thiên Ảnh hiện tại đã hiểu rành rành.

"Bảo vệ những người trong xe." Điện Thiên Ảnh tuy rằng muốn chửi ầm lên, nhưng vì giữ vững vai diễn băng sơn thị vệ trưởng, Điện Thiên Ảnh tích chữ như tích vàng không nói nửa lời dư thừa.

Nghe mệnh lệnh của Điện Thiên Ảnh, thị vệ đồng loạt nhìn nhau, đoạn, lục tục tới gần xe ngựa. Mưa tên liên tục bắn ra từ các phương hướng khác nhau, mục tiêu duy nhất là xe ngựa xa hoa!

Dĩnh Vô Tuyết - Người gần xe ngựa nhất, anh không dốc toàn lực quét sạch mũi tên, Cô Độc Hiên Hàn trước đến nay không cần anh lo lắng, còn thiếu niên kia!? Hừ, tốt nhất cậu chết quách đi. Nảy sinh tâm tư đen tối, Dĩnh Vô Tuyết vô tình hay cố ý bỏ qua vài mũi tên bắn vυ't về phía xe ngựa xa hoa...

Đầu nhọn mũi tên nhuộm đẫm màu đen, vừa nhìn đã biết có kịch độc, chỉ cần bắn trúng hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đầu nhọn của mũi tên làm từ chất liệu gỗ đặc biệt, cực kỳ sắc bén, đâm thủng dạ minh châu chói lọi trên mái xe ngựa. Mũi tên xẹt qua người các thị vệ, trong chốc lát, sắc mặt họ bỗng xanh đen, môi tím tái, té ngã xuống đất co giật, kịch độc dường như phát tán rất nhanh.

Điện Thiên Ảnh phất tay, mưa tên trong phạm vi một mét tự động ào ào rơi xuống đất, giống như đυ.ng trúng lá chắn trong suốt bắt buộc ngừng lại, không thể tới gần Điện Thiên Ảnh.

Điện Thiên Ảnh mặt vô cảm nhìn về phía xe ngựa, dưới tình huống ầm ĩ xe ngựa quá mức yên tĩnh. Theo hiểu biết của hắn, thiếu niên không hề im lặng dịu ngoan như vậy, gặp phải ám sát một thanh âm nhỏ cũng không thốt ra, chẳng lẽ sợ đến choáng váng? Đáy lòng 5uy rằng tò mò rối rắm gần chết, ngoài mặt Điện Thiên Ảnh vẫn không quên duy trì mặt vô cảm, bởi vì hắn hiện tại đóng vai băng sơn hờ hững thị vệ trưởng...

"Đi xem chuyện gì xảy ra." Bản thân cảm thấy hứng thú liền tự mình đi xem tuyệt đối không phù hợp hình tượng băng sơn, cho nên sai thủ hạ mới đúng!

"Vâng." Thị vệ nhận lệnh vừa bước vài bước, một mũi tên xé gió bắn trúng người, nháy mắt, ngã xuống đất co giật.

"..."

Quá vô dụng!!

"Người phương nào, hãy xưng tên!" Điện Thiên Ảnh nghiêm mặt cực kỳ lạnh lùng hướng rừng cây nói, trên thực tế trong lòng của hắn là... Chờ ông đây biết tên ngươi, lập tức chặt ngươi thành tám khúc!!

Ở trên đời làm gì có vụ ám sát nào xưng tên đâu, trả lời Điện Thiên Ảnh chính là mưa tên càng dày đặc hơn trước đó. Hơn nữa, đối phương nhận thấy Điện Thiên Ảnh khó giải quyết, một phần ba mục tiêu chuyển sang Điện Thiên Ảnh.

"Thật khiến người ta khó chịu, trực tiếp gϊếŧ chết các ngươi!" Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Điện Thiên Ảnh vặn vẹo kỳ lạ, hắn mỉm cười quỷ dị. Thân ảnh Điện Thiên Ảnh nhảy lên chốc lát biến mất tại chỗ, sâu trong rừng cây không ngừng vang vọng tiếng kêu la thảm thiết "A! A!".

Bị Điện Thiên Ảnh quấy rối, số lượng mũi tên bắn xe ngựa xa hoa bắt đầu giảm bớt.

Tuy nhiên, do cuộc tấn công trước đó, xe ngựa xa hoa sớm bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Cô Độc Hiên Hàn quan sát tình hình bên ngoài xoay người vén rèm xe lên, kinh hãi cảnh tượng trước mắt, chống lại đôi mắt to tròn xanh biếc ngập nước, một người một thú trầm lặng không nói lời nào. Mấy chục mũi tên dài ngắn khác nhau cắm vào thành xe ngựa và nóc xe, mũi tên sắc bén đều hướng về phía thiếu niên ngủ say, thoạt nhìn vô cùng dọa người. Cô Độc Hiên Hàn nhìn chằm chằm Mộc Phàm bị mũi tên bao vây vẫn ngủ ngon lành, nhất thời không biết dùng biểu cảm gì, người bình thường đáng lẽ thức dậy từ rất sớm trong hoàn cảnh ầm ĩ kịch liệt, thế nhưng thiếu niên ngủ say như heo.

Lúc bấy giờ, Cô Độc Hiên Hàn chưa biết Mộc Phàm thực ra không phải ham ngủ, mà thần kinh cậu so với người khác chậm nửa nhịp...

"Gọi em ấy dậy." Người đàn ông mở miệng.

Cô Độc Hiên Hàn nhìn chằm chằm Nhị Hắc, lông chó toàn thân bất chợt dựng lên, lập tức bò đến trên người Mộc Phàm, đặt mông ngồi trên mặt thiếu niên ồn ào kêu gọi:

"Chủ nhân, thức dậy! Chủ nhân, thức dậy!" Đệm thịt mềm mại vỗ vỗ má trái, vỗ vỗ má phải.

"..."

Đánh đủ rồi, Nhị Hắc quay đầu, đôi mắt to tròn xanh biếc ngập nước đối diện Cô Độc Hiên Hàn.

"Tiếp tục."

"Chủ nhân, thức dậy! Chủ nhân, thức dậy!"

Nhị Hắc lại sung sướиɠ kêu gọi, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ sung sướиɠ. Vừa vui vẻ đánh chủ nhân thân yêu nhà mình, vừa chân chó giải thích: 'Ánh mắt người đàn ông rất đáng sợ, nó đành miễn cưỡng làm theo lời y, xin chủ nhân tha thứ cho sự phản bội tạm thời của nó'.

Lần thứ hai Nhị Hắc dừng lại khi đánh đủ rồi, tiếp tục đối diện Cô Độc Hiên Hàn.

Qua năm phút đồng hồ, thiếu niên mơ hồ thức dậy.

Mộc Phàm nằm trong xe ngựa, chậm rãi mở mắt, cậu nhìn Nhị Hắc, rồi nhìn những mũi tên sắc bén. Mắt phượng xinh đẹp chớp chớp suy nghĩ lâu thật lâu, cậu nhớ rõ cậu đi ngủ, sau đó, sau đó!!

"Xảy ra chuyện gì?" Mộc Phàm ngước nhìn Cô Độc Hiên Hàn, hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.

Nhị Hắc giương miệng không nói, nó kiên quyết không nói đâu!

"... Em trước tiên nghĩ biện pháp ra đây." Cô Độc Hiên Hàn liếc nhìn những mũi tên sắc bén. Y vừa ra ngoài xe ngựa kiểm tra tình hình, kết quả trở về thì thấy mũi tên xuyên thủng xe ngựa thành tổ ong vò vẽ, vây hãm quanh người thiếu niên.

"Được." Mộc Phàm sờ sờ đinh tai không gian, bàn tay xuất hiện một quả bóng nhỏ, cậu dùng sức bóp.

"Ầm!!"

Tiếng nổ siêu mạnh oanh toạt, lấy thiếu niên làm trung tâm xung quanh toàn bộ nổ tung!!

Cô Độc Hiên Hàn phát hiện có gì đó không bình thường, y nhanh nhẹn dùng khinh công tránh ra. Nhị Hắc không chạy kịp. Dĩnh Vô Tuyết bị sóng địa chấn bức lui về sau mấy bước, chịu thương nặng phun máu!!

Điện Thiên Ảnh gϊếŧ sạch thích khách, hai tay dính máu từ trong rừng bước ra, hắn rõ ràng bị tiếng nổ mạnh dữ dội hấp dẫn.

Thiếu niên lông tóc vô thương ngồi trên mặt đất, chu vi mười mét dưới thân là cái hố lớn, tất cả cây cối gần đó gãy đổ nghiêng ngả. Nhị Hắc cháy đen như mực, lông đen dựng đứng giống như bị sét đánh trúng, trông vô cùng buồn cười.

Mộc Phàm hoang mang gãi gãi tóc, sau một hồi trầm mặc mới kịp ý thức vừa làm gì, nhanh chóng khởi động thần kinh chậm nửa nhịp.

"Xin lỗi, ta cầm nhầm bóng, uy lực lớn quá." Mộc Phàm chân thành xin lỗi, cần sử dụng 'Bóng rạn nứt', thế mà cậu lấy nhầm 'Bóng bộc phá', bóng bộc phá có sức công phá gấp mười lần bóng rạn nứt.

Báo ứng, đây nhất định là báo ứng bởi vì nó ngang nhiên đánh chủ nhân!! Nhị Hắc nước mắt rơi đầy mặt, một thân lông vô cùng mềm mại xinh đẹp, hoàn toàn cháy sém...

Đôi lời Edit:

Hello các tình yêu, bữa giờ Phượng Khuynh Yên bận quá, công ty cải cách abc đủ thứ, đi làm về mệt sml đặt lưng lên giường là ngủ ngay, không có thời gian edit.

Thoai, đừng buồn nà, trước tiên cứ chậm rãi đã, Phượng Khuynh Yên sẽ bù đắp sau nhé ~~~

Love U.