Tuần Hoàn Liếm Cẩu

Chương 48

Một bữa cơm ăn thật sự chịu tội.

Các đồng nghiệp liên tục chịu đựng, cuối cùng vẫn hết dũng khí mà lần lượt vẫy tay tạm biệt với đại ma đầu, cuối cùng chỉ còn thừa Vương Thu và Trịnh Quân ngồi ở tiệm cơm, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Anh đã nói anh không muốn đến rồi." Trịnh Quân lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, anh biết sẽ có hiệu quả thế này mà.

"Nhưng mà em không muốn để anh ở nhà một mình chờ em." Hôm nay Vương Thu có uống chút rượu, khuôn mặt hơi say ửng hồng, cậu từ chỗ ngồi của mình chạy đến bên cạnh Trịnh Quân, đặt đầu mình dựa lên vai anh, lầm bầm: "Em đau lòng."

Vương Thu vỗ ngực tỏ vẻ mình thật sự đau lòng.

Cậu tưởng tượng đến việc từ nhỏ đến lớn Trịnh Quân đều tự lập tự cường, một người yêu quý anh, đau lòng cho anh cũng không có, liền cảm thấy chua xót, chỉ muốn mỗi ngày cầm loa nhắc đi nhắc lại rằng mình có bao nhiêu thích Trịnh đại ma đầu này.

Trịnh Quân tùy ý Vương Thu cọ đến cọ đi, anh nói: "Anh không tới, mọi người sẽ càng tự nhiên hơn."

"Em quan tâm đến người khác tự nhiên hay không tự nhiên làm gì?" Vương Thu nhíu mày, nửa tỉnh nửa say có hơi trẻ con: "Em chỉ muốn giấu anh vào túi áo, mang theo mỗi ngày."

Vương Thu ngây ngốc nâng mặt Trịnh Quân lên, đặc biệt nghiêm túc tuyên bố: "Em rất thích anh đó."

"Đừng có tâng bốc anh." Trịnh Quân vẫn vô cùng mạnh miệng, còn liếc mắt nhìn cậu: "Vô sự hiến ân cần..."

"Em vô sự hiến ân cần chỗ nào chứ." Vương Thu bị Trịnh Quân đẩy ra lại nhảy nhót dán tới: "Em rõ ràng mỗi ngày đều ân cần."

Trịnh Quân tùy ý Vương Thu dính dính một lát, mới nói: "Về nhà."

Khi anh nói ra lời này, trong lòng không khỏi ấm lên, anh cũng là người có nhà rồi đó.

"Ừm." Vương Thu đỡ bàn đứng lên: "Em đi tính tiền."

Trịnh Quân sợ cậu té ngã, cũng đứng lên đỡ người: "Anh tính xong rồi."

Chụt!

Vương Thu nâng cằm lên hôn vào sườn mặt Trịnh Quân một cái, trong mắt cậu như có sao trời lấp lánh.

"Bạn trai của em giỏi quá đi."

"..." Tim Trịnh Quân đập nhanh hơn mấy phần, ngoài miệng vẫn rất cứng: "Làm mặt anh bóng nhẫy rồi này."

Vương Thu còn biết làm nũng: "Về em sẽ rửa cho anh."

Lòng Trịnh Quân mềm nhũn cả ra.

__________

Trên xe về nhà, Vương Thu ngồi trên ghế phó lái hỏi anh.

"Này... trước kia anh có nghĩ tới anh sẽ yêu đương với loại người thế nào không?"

"Không có."

Vương Thu có được đáp án cũng không hài lòng, hỏi tiếp: "Tại sao?"

"Anh cho rằng anh thuộc chủ nghĩa độc thân..."

Trịnh Quân còn chưa nói xong, Vương Thu đã tiếp lời anh: "Không ngờ té ngã trên người em chứ gì? Ha ha ha ha."

Trịnh Quân không khỏi nhìn thoáng qua Vương Thu, ở chung lâu với Vương Thu, anh phát hiện tính cách ngầm của Vương Thu giống như một bạn nhỏ. Thích dính người, cũng rất hoạt bát, không giống với trợ lý Vương nhanh nhẹn nghiêm túc trước đây anh từng biết, nhưng Vương Thu như vậy lại càng thêm có độ ấm, ôm cũng ấm áp hơn.

"Thật em thì em có nghĩ tới." Vương Thu tự mình thẳng thắn, cậu hỏi: "Đã từng nghĩ sẽ một đối tượng thế nào."

"Lúc em học trung học muốn tìm một cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn làm vợ, sau đó để cô ấy ở nhà, còn em cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày về nhà sẽ kéo kéo tay nhỏ hôn hôn miệng nhỏ... Ha ha ha ha."

Vương Thu tự nói, còn vui tươi hớn hở tự giễu.

"Sau đó em lại cảm thấy có lẽ những cô gái xinh đẹp sẽ chướng mắt em, người ta mang giày cao gót vào là cao bằng em rồi, ra đường cứ như chị em."

"Vậy..."

Trịnh Quân muốn nói lại thôi, Vương Thu vẫn đang tự bạch, cậu nói:

"Dù sao cũng không phải là loại người như anh."

"Trở ngược về 5 năm trước em nghĩ cũng không dám nghĩ, em sẽ yêu đương với anh." Cậu thẳng thắn: "Anh rất hung dữ đó, vừa nghiêm khắc vừa nóng nảy. Trong công ty không ai không sợ anh hết, chỉ nói Tiền Tiền thôi, hiện tại cậu ta báo cáo công việc với anh, bắp chân còn chuột rút luôn đấy."

Vương Thu hồn nhiên cười ngây ngô, không biết mình đã đắc tội bạn trai khiến người ta đen cả mặt luôn rồi.

__________

Mãi cho đến khi về nhà, từng người đi tắm xong, Vương Thu mới phát hiện Trịnh Quân vậy mà lại giận dỗi, cậu tắm xong đã tỉnh rượu hơn một nửa, ôm gối đi gõ cửa phòng bạn trai.

Trịnh Quân không nỡ sập cửa trước mặt cậu, nhưng mở cửa ra rồi vẫn không để ý đến người ta, sầm mặt ngồi bên mép giường không nói lời nào.

"Không nói chuyện?" Vương Thu bò lên nệm, chọc chọc cánh tay rắn chắn của Trịnh Quân: "Giận em hả?"

"Em sai rồi được không?" Vương Thu giữ chặt cánh tay Trịnh Quân, lắc qua lắc lại.

Cậu không cảm thấy nhõng nhẽo là chuyện gì kỳ quái, bất kể trước mặt người ngoài cậu có dáng vẻ gì đi nữa, về nhà đóng cửa lại, cậu ở trước mặt người mình yêu, là có thể yếu đuối làm nũng. Loại quan niệm này mưa dầm thấm đất, như mẹ cậu ở ngoài dũng cảm gan dạ, còn lập được công chế phục kẻ bắt cóc, về nhà rồi không phải vẫn muốn được ôm được hôn được ông xã thương thương sao? Ba của cậu ở bên ngoài lạnh lùng nghiêm túc, lạnh đến nỗi hộ sĩ làm chung cũng không dám nói giỡn với ông, về nhà rồi còn không phải vẫn muốn cọ muốn ôm muốn được bà xã khen ngợi?

Chuyện này không liên quan gì với giới tính cả, mỗi người trước mặt người mình yêu đều có thể lộ ra vẻ trẻ con nhất của mình.

"Bây giờ em thơm lắm này!" Vương Thu ghé vào lòng Trịnh Quân hít thở, hơi nóng hầm hập ấm cả hai người: "Anh có ngửi thấy không? Em thơm lắm đó"

Quả thật cậu rất thơm, trên người có mùi sữa tắm hoa sơn chi, tựa như đóa hoa nở đẹp nhất vào buổi sớm mai còn dính vài giọt sương sớm.

Trước kia Trịnh Quân không biết thưởng thức hoa, bây giờ đã biết.

Anh biết cách ngửi mùi hương hoa sơn chi, còn biết xoa nắn nhụy hoa mềm mại, thậm chí còn biết từng chút từng chút xoa nát cánh hoa ép ra mật hoa ngọt ngào, lại hút đi từng giọt từng giọt, cho đến khi cánh hoa như bạch ngọc kia lộ ra màu đỏ hồng.

Vương Thu cuộn mình trong chăn, cả người héo rũ như đóa hoa.

Lúc này Trịnh Quân mới khoan thai kết thúc bữa tiệc ngắm hoa muộn.

Anh đắp chăn cho Vương Thu đàng hoàng, tắt đèn, nói một câu ngủ ngon.

"Gặp mặt gia trưởng, làm tiệc cưới rồi nói sau đi."

Vương Thu nghiêng người nhìn anh, mắt cong cong mắt: "Anh muốn cưới em hả?"

Trịnh Quân hôn hôn lên đôi mắt của Vương Thu, dỗ cậu ngủ.

"Mỗi ngày đều muốn."

__________

Uê đuýt tơ hữu tình chú thích: Phía trên là H -_- Dù chỉ mới dạo đầu thôi.