Mai Lâm luôn ghi nhớ câu nói của mẹ cô rằng: "Nếu con không học tập thật tốt, không vào được trường đại học tốt thì con cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội cùng Diệp Cẩn bên nhau."
Cho nên vào năm cô học lớp 12, dù chết cũng muốn thi đậu môn tiếng Anh.
Vì Diệp Cẩn.
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn cũng không đuổi kịp biến hóa của thế giới này. Cô lúc đấy cũng đâu nghĩ tới tương lai đâu?
.....
“Xin lỗi Mai Mai, anh ấy đang sắp xếp chuẩn bị đi du học tại nước Mỹ....” Ngô Song nói.
Mai Lâm cầm bức thư thông báo trúng tuyển trường S đứng trước cửa nhà hàng xóm, ấn chuông cửa.
Cô biết Diệp Cẩn là học sinh trường S, giờ phút này cô chỉ muốn nói cho Diệp ca là cuối cùng cô cũng đã danh ngôn chính thuận trở thành đàn em của anh.
Chỉ là người mở cửa lại không phải anh mà là Ngô Song, lại còn mang tới tin tức này, làm cô nhất thời thất thần.
Nước Mỹ...
Diệp Cẩn cũng chưa từng cùng cô nói qua.
Cũng đúng thôi, anh làm gì có quan hệ gì với cô mà phải nói với cô.
Anh ấy muốn đi tới quốc gia mà khắp nơi chỉ dùng tiếng Anh để giao tiếp thì cũng đâu liên quan đến cô?
……
“Mai Mai, vào nhà ngồi đi. Nhưng anh tớ không ở nhà, anh ấy vừa đi lấy tài liệu rồi."
“……” Mai Lâm mím môi, nhìn động tác mời vào nhà của Ngô Song, dừng một chút.“Không được, nhà tớ còn có việc……”
Cô muốn từ chối.
Âm thanh không lớn nhưng Ngô Song vẫn có thể nghe thấy.
Còn có thể vì sao nữa...
“Kia..."
“Ừ?” Ngô Song nhìn cô.
“Thôi không có gì, tớ về trước.” Mai Lâm cũng không có nhìn lại Ngô Song.
Ngô Song không nói chuyện nữa, Mai Lâm cũng không nói, chỉ là đối với Ngô Song nở nụ cười xin lỗi. Sau đó cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại, quật cường xoay người.
Thư thông báo trúng tuyển bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Đúng rồi Mai Mai, cậu tìm anh tớ có việc gì sao? Cậu cứ nói với tớ đi, tớ sẽ chuyển lời giúp cậu." Ngô Song hướng tới chỗ cô nói.
Mai Lâm lấy chìa khóa mở cửa: “Không cần, không có việc gì.”
Không có việc gì.
Cô cũng không liên quan đến anh.
Cần gì phải báo với anh cô vào trường đại học nào?
…… Không phải sao.
Ngô Song ngơ ngác nhìn.
Ngô Song quả thật cũng thực khó xử. Việc này không phải của việc của cô, ai bảo Diệp Cẩn là anh của cô chứ.
……
Trong phòng khách, cha mẹ Mai Lâm đang ngồi nói chuyện. Mai Lâm ngồi xổm trong phòng vệ sinh, trong tay cầm điện thoại, trên màn hình, là một dòng tin nhắn được xóa đi rồi lại viết lại, cuối cùng cô vẫn không có đủ can đảm để gửi đi.
“Nếu chỉ là như vậy thì tốt rồi! Anh không biết hôm nay em gặp đứa bé kia, gọi là cái gì Song ấy? Em thấy một mình nó dọn nhiều hành lý như vậy không biết làm gì, em mới hỏi. Em cứ tưởng rằng nó muốn đi đâu, không nghĩ là như vậy.”
“Không nghĩ là cái gì?” Cha Mai nói. Mai Lâm vẫn ngồi ở trên bồn cầu, không nhúc nhích, cuộc trò chuyện của ba mẹ đều vang tới tai cô.
“Nó nói đấy là đồ của anh nó, anh nó muốn tới nước Mỹ du học." Âm thanh của mẹ Mai vang lên, có vẻ rất hưng phấn.
Mai Lâm cảm thấy chân có chút run.
Cô hiện tại chỉ muốn an tĩnh một chút, suy nghĩ một chút, yên lặng một chút.
“Không phải thằng nhóc kia lần trước dạy con gái chúng ta bổ túc tiếng Anh sao? A, không đúng, nói đến...”
Mai Lâm vẫn là đứng lên, lòng bàn chân bởi vì ngồi lâu mà có chút tê, giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến bò ở lòng bàn chân, cô dựa vào bồn rửa tay bên cạnh, phải lảo đảo vài bước mới hết.
Điện thoại bỗng rung lên.
Mai Lâm ngây ra một lúc.
Không phải là...
Mai Lâm vội vàng cầm điện thoại lên, nháy mắt cô cảm thấy trước mắt là một mảnh hắc ám.
…… Cô vừa không cẩn thận nhấn gửi tin nhắn kia đi.
…… Cô đột nhiên có chút chán ghét người phát minh ra chiếc điện thoại cảm ứng.
Cô cầm di động, khóc không ra nước mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu thở ra. Rồi sau đó tắt điện thoại không quan tâm nữa.
Chỉ cần tắt máy, ngăn cách với thế giới này là có thể lừa dối người kia rằng tin nhắn đó không phải là do cô gửi. Đối phương có phản hồi lại hay không cô không biết, bởi vì cô tắt máy.
……
“Con gái à, có việc gì mà con đi vệ sinh lâu như vậy?"
Mai Lâm cất điện thoại, nhìn cửa kính mờ ảo kia một lúc rồi mới phản hồi lại mẹ “Con không sao ạ, con sẽ ra nhanh đây!”
Cho dù là tình yêu đơn phương thất bại, thì cũng chỉ có một mình cô đau khổ thôi.
Không phải hai người, chỉ là một mình cô, một mình cô là quá đủ rồi. Cô chắc chắn sẽ tốt lên thôi.