Làm Sao Cùng Nhân Vật Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 45: Trung khuyển tiến hóa sử (18)

Vương lão sư nghe thấy lời Trương giáo sư nói xong, một mặt không thể tin tưởng.

"Không thể a.... Lẽ nào hắn không có đi phỏng vấn?" trong lời nói của Vương lão sư tràn ngập hối hận cùng gây khó dễ. Sớm biết vậy lúc đó hắn trực tiếp chạy đi nói với Trương giáo sư. Hắn lúc đó không nghĩ đến việc bán một cái ân tình cho Trương giáo sư, hiện tại nói ra cũng là để Trương giáo sư ấn tượng về hắn tốt hơn một chút, dù sao Trương giáo sư cũng là nhân vật dẫn đầu của học viện bọn họ, dù đánh giá xét duyệt cái gì đều có một phần Trương giáo sư. Ai biết bây giờ lại chữa lợn lành thành lợn què, tự tìm phiền phức cho bản thân.

Vương lão sư hiện tại hối hận không kịp, nếu hắn biết học sinh đạt điểm tối đa kia không trúng tuyển, làm sao có thể đem chuyện này nói trước mặt Trương giáo sư được. Này không phải đem mình đi chôn sống sao?!

Vương lão sư lúc làm giám thị phần thi lý thuyết xong, nhận được tin vợ hắn sắp sinh, mau mau xin nghỉ với nhà trường về nhà chăm sóc vợ, ngày hôm nay kỳ nghỉ vừa kết thúc, vì lẽ đó hắn căn bản không biết kết quả cuộc thi tuyển sinh lần này.

Trương giáo sư nhìn dáng vẻ lúng túng, luống cuống của Vương lão sư, hơi nhướng mày, hỏi thăm một chút liền đi.

Hắn đi thăm dò một chút rốt cuộc là chuyện ra sao.

Trương giáo sư vừa nghĩ tới học sinh có thành tích xuất sắc đó trong lòng như lửa đốt. Phạm vi ra đề của thi lý thuyết chính là hắn ra, năm mươi sáu bản thư tịch chuyên nghiệp cùng với ít nhiều tri thức mà hắn so với người khác đều rõ ràng hơn. Tuy rằng những kiến thức trong những cuốn sách này không liên quan nhiều đến kiến thức căn bản ở trường, nhưng những học sinh kia vốn không siêng năng a! Năm mươi sáu quyển sách kia là do hắn tỉ mỉ chọn ra, kiến thức được viết trong đó so với kỹ thuật thông dụng hiện tại muốn cao hơn một đoạn dài,  nếu như không phải vì độ khó kỹ thuật quá cao, cũng sẽ không tạo thành kết quả không thể phổ cập.  (Đoạn này khó edit vãi ra)

Đề mục trong cuộc thi lý thuyết ngoại trừ những điểm tri thức do Quang Não trung ương sàng lọc từ trong thư tịch ra, còn có đề mở rộng do chính Trương giáo sư ra. Trương giáo sư lúc đó ôm tâm thái ý nghĩ muốn thu đệ tử mới ra đề thi này, vì lẽ đó nội dung những đề này đều cực kì phức tạp,  chỉ coi sơ qua lý thuyết thôi thì chưa đủ, nhất định phải lý giải và hiểu rõ.

Thế nhưng hơn mười năm trở lại, căn bản không ai có thể đạt đến điểm tiêu chuẩn của hắn, hắn cũng chỉ có thể đem tiêu chuẩn của mình hạ xuống, đem mỗi thí sinh đứng đầu mỗi cuộc thi thu làm học sinh của mình mà giáo dục.

Mà ngay lúc hắn muốn từ bỏ tiêu chuẩn tìm học sinh phù hợp này thì người này lại xuất hiện!

Cuộc thi lý thuyết được điểm tuyệt đối, nghĩa là hắn đối với những kiến thức cùng kỹ thuật trong thư tịch kia hoàn toàn hiểu rõ!

Đây là thông minh với chăm chỉ cỡ nào!

Trương giáo sư càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy nóng lên.

Hắn cảm thấy y bát của mình không thể tìm được một người có tài để truyền lại, ai biết được nay lại xuất hiện hai người!

Một là có thể đem linh kiện giáp máy chế tác ra độ linh hoạt cực cao, chính hắn thậm chí cũng chỉ có thể đạt đến trình độ đó, người còn lại là thấu hiểu tất cả các đạo lý cao cấp.

Sắc mặt Trương giáo sư kích động đến đỏ bừng lên, bước chân càng ngày càng nhanh.

Hai học sinh này bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải thu làm môn hạ của mình!

Hắn nhanh chóng tới phòng ghi chép hồ sơ thành tích của học sinh nhập học, dùng máy truyền tin trên cổ tay quét mở cổng một hồi, cửa lớn mở ra.

Quyền hạn của Trương giáo sư tại học viện Mullis Mech rất cao, chỉ cần cùng dạy học chung một địa phương, trên căn bản đều có quyền tiến vào.

Thành tích mỗi một học sinh đều sẽ ghi vào một phần hồ sơ bên trong, gửi đến phòng hồ sơ lưu trữ. Trương giáo sư rất nhanh đã tìm thấy bản ghi chép, mở bản lưu trữ ra, trên màn hình chiếu liền biểu thị thông tin bên trong.

Trương giáo sư nhanh chóng đọc lướt qua, rất nhanh đã tìm thấy học sinh đạt điểm tuyệt đối đó.

[Họ tên: Đoạn Tĩnh Triết]

[Thể năng cùng lực tinh thần: Thể năng cấp E, lực lượng tinh thần cấp D. Nhận xét: Đạt tiêu chuẩn.]

[Lý thuyết: 100 điểm. Nhận xét: Xuất sắc.]

[Phỏng vấn: 0. Nhân xét: Kém]

Trương giáo sư nhìn thấy cột phỏng vấn thì tâm chậm rãi chìm xuống.

Nếu như học sinh không có tham gia phỏng vấn, thành tích phỏng vấn sẽ để trống, căn bản sẽ không có thành tích.

Mà tình huống hiện tại hiển nhiên có nghĩa là học sinh này có tham gia phỏng vấn.

Sắc mặt Trương giáo sư trầm xuống, hết thảy thành tích thử nghiệm này chính hắn hạ xuống, hắn cũng không có sửa điểm của học snh nào.

Nói cách khác, người học sinh này tuy tham gia phỏng vấn, nhưng hắn không có cho điểm.

Trương giáo sư nghĩ đến học sinh mà mình từ chối phỏng vấn kia.

Thời điểm phỏng vấn là Tiểu cao tiến hành sơ thí trước tiên, sau đó sẽ đem kết quả phán xét đưa cho mình.

Trương giáo sư chau mày, tuy rằng có khả năng là Tiểu Cao phán xét người học sinh này không sai, thế nhưng hắn không thể không biết mình vẫn đang tìm học sinh đạt thành tích ưu tú phần thi lý thuyết. Tại thời điểm người học sinh này phỏng vấn, tin tức về học sinh đó cùng với thành tích kiểm tra trước đó đều sẽ xuất hiện tại chỗ lão sư.

Nói cách khác, Tiểu Cao biết rõ thành tích của học sinh này, nhưng chẳng biết căn bản vì lý do gì không báo cáo cho hắn.

Trương giáo sư trong lòng sinh ra hoài nghi sâu sắc.

Lúc Trương giáo sư đang suy tư, máy truyền tin của hắn bỗng kêu lên.

"Trương giáo sư! Ta tra được học sinh đăng ký dưới danh nghĩa lão sư gần đây!"

——————

"Đông lão sư a, nghe nói gần đây ngươi có nhận một ký danh đệ tử." Trương giáo sư phản ứng nghiêm túc hơn so với bình thường, có vẻ hơi câu nệ.

"Đúng vậy." Đông Hạo Dương giả vờ giả vịt ra vẻ giật mình: "Trương giáo sư, ngài làm sao biết?"

Râu mép Trương giáo sư giật giật, có chút thẹn thùng. Nếu như người học sinh kia đúng là người mà mình muốn tim, hắn tất nhiên là muốn tự mình dạy, thế nhưng hắn không trực tiếp cướp người được: "Cái kia, ta nghe nói người học sinh này tư chất đặc biệt xuất chúng, vì lẽ đó..."

Trương giáo sư vẫn chưa nói hết câu, Đông Hạo Dương liền một mặt ngạc nhiên đánh gãy lời ông: "Làm sao có khả năng, có người nói với ta tư chất học sinh này rất kém cỏi, không thì lúc thi rớt, ta cũng không trực tiếp đem hắn đi đăng ký dưới tên ta."

"Ai, đứa nhỏ này cũng thật là, rõ ràng thành tích lý luận tốt như vậy, cũng không biết làm sao mà điểm phỏng vẫn lại ôm trứng ngỗng về.", Đông Hạo Dương tràn đầy khổ não.

Trương giáo sư bỗng nhiên nghĩ đến một suy đoán không tưởng.

Ngữ khí gấp gáp hỏi: "Tên người học sinh kia là gì?"

Đông Hạo Dương nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn: "Trương giáo sư, ngươi không phải là nghe người ta nói tư chất học sinh này của ta tốt mới sang đây xem sao, như thế nào học trò ta gọi là gì cũng không biết."

Trương giáo sư nào nghe thấy lời này của hắn, sốt ruột mặt đều đỏ lên.

"Học snh kia của ta tên Đoạn Tĩnh Triết , ai, người nhìn danh tự này rất tốt a, như người có thành tích tốt, làm sao đến bản thân đáng thất vọng vậy, đến cả cuộc thi nhập học của học viện đều không thông qua, quả thực chính là làm ta mất mặt a!"

Trương giáo sư vừa nghe thấy cái tên đó, trong lòng run lên. Chờ nghe đến lời sau đó của Đông Hạo Dương, mặt già của Trương giáo sư không khỏi đỏ lên, hơn nữa càng ngày càng có xu thế nóng hết cả mặt.

Thực sự là đáng xấu hổ.

Trương giáo sư vốn không rõ người học viên này có phải là người mình muốn tìm hay không, bây giờ nghe thấy cái tên này, hắn liền nhất định phải gặp mặt một lần. Vốn đang muốn tìm học sinh siêu linh hoạt kia, ai nghĩ đến ma xui quỷ khiến lại tìm tới học sinh đạt mãn phân điểm lý thuyết.

Từ từ, cái giáp máy linh kiện kia cũng có thể là hắn làm?!

Nghĩ đến đây, trái tim Trương giáo sư trong nháy mắt sôi vọt lên cả người đều tỏa ra hào quang cùng sức sống mà mười mấy năm nay chưa từng có. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người này do chính mình tự tay đẩy ra ngoài, Trương giáo sư liền hận không thể tự đào hố chôn mình xuống.

Lúc này Trương giáo sư vừa kích động vừa thẹn, cuối cùng vẫn không thèm đếm xỉa đến bản mặt già nua của bản thân.

"Là như vầy, ngay lúc phỏng vấn có chút vấn đề, ta lúc đó đối với hắn có chút hiểu lầm, vì lẽ đó mà căn bản không có phỏng vấn hắn. Ta vừa nãy nhìn thấy điểm lý luận của hắn, phi thường kinh người, cho nên muốn gặp mặt hắn. Lần trước phỏng vấn vấn đề trách nhiệm tất cả là lỗi của ta, vì lẽ đó nếu như có khả năng, ta muốn bù đắp một chút cho đứa bé này. Ta có thể hay không gặp hắn một lần nữa?", câu nói cuối cùng kia, Trương giáo sư hỏi đặc biệt không có tự tin.

Khuôn mặt Đông Hạo Dương đầy vẻ xấu hổ: "Hóa ra là như vậy a, hài tử kia lúc đó cũng bởi vì phỏng vấn không được thông qua đã thương tâm thật lâu, cả người hồn bay phách lạc."

Trương giáo sư vừa nghe thấy lời này, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, vừa đau lòng vừa hối hận. Hơn nữa hắn còn thập phần lo lắng, đứa bé này chịu xung kích lớn như vậy, còn nguyện ý gặp mình sao?

Ngay lúc Trương giáo sư đang xoắn xuýt, Đông Hạo Dương chậm rãi nói một câu: "Thế nhưng đứa bé  kia khẳng định là bằng lòng gặp ngài, hắn trước khi đến học viện Mullis Mech vẫn đặc biệt ngưỡng mộ ngài, mục đích tới đây chính là muốn làm học sinh của ngài. Đáng tiếc là có chút sai sót giữa chừng, ta liền trực tiếp đem hắn thu vào tay, ngoài việc học hằng ngày, chính là nói với ta ngài có bao nhiêu lợi hại, hắn có bao nhiêu hi vọng trở thành một người giáp máy sư lợi hại như ngài."

Nghe được đứa nhỏ kia sùng bái mình bao nhiêu, Trương giáo sư lập tức phấn khích, ngay tại thời điểm bản bản thân không ý thức trực tiếp coi hắn như hậu bối của mình, trong lòng tràn đầy từ ái. Cùng lúc đó, Trương giáo sư càng hoài nghi với kết luận trong buổi phỏng vấn của Tiểu Cao, một học sinh chăm chỉ như thế, làm sao có khả năng không có nhiệt tình đối với giáp máy cơ chứ?! Quấn quýt như con của mình, làm sao có khả năng không hiểu được tôn sư trọng đạo?!

Trương giáo sư có chút không thể chờ được muốn gặp hài tử khiến người thương này.

"Đứa nhỏ này có khóa buổi chiều, gần nửa tiếng nữa sẽ tới, nếu không Trương giáo sư ngài về trước, chờ hắn tới, ta để hắn đi tìm ngài?"

Trương giáo sư lập tức lắc đầu: "Không không không, ta ở đây chờ là được rồi!"

Đông Hạo Dương nghe xong lập tức đỡ Trương giáo sư đi tới ghế salon trong phòng làm việc, chuẩn bị nước trà cho ông.

"Ngài trước tiên ở đây nghỉ ngơi chút, ta đi ra ngoài lấy tài liệu."

Đóng cửa lại, khí chất Đông Hạo Dương lập tức từ nghiêm cẩn hiểu lễ biến thành phong lưu bất kham, mắt hoa đào của hắn hơi liếc lên, bên trong một mảng thủy sắc mịt mờ, diễm lệ vô biên.

Khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt Đông Hạo Dương đều là vẻ xem kịch vui.

================================

Lời editor: Hụ hụ hụ.... mị lại trồi lên quăng chương mới cho các thím đây _(:3_/)_