Làm Sao Cùng Nhân Vật Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 41: Trung khuyển tiến hóa sử (14)

Đông lão sư nghe thấy âm thanh âm u này nhíu mày lại, lộ ra một nụ cười mê người: "Làm sao? Gọi ta có việc gì?"

"Hảo đệ đệ của ta."

Người vừa lao ra thân hình liền cứng đờ lại, ánh mắt bất chợt hướng Đoạn Tĩnh Triết nhìn qua, phát hiện mặt hắn hoàn toàn mờ mịt, lửa giận lại dâng lên. Hắn tàn nhẫn trừng Đoạn Tĩnh Triết một cái, sau đó tràn đầy uy hϊếp nheo mắt về phía Đông Hạo Dương: "Đem cái dáng vẻ kỳ dị của ngươi thu lại cho ta!"

Đông lão sư giống như không bị ảnh hưởng bởi uy hϊếp, tà khí liếʍ môi một cái, đôi mắt hoa đào phảng phất như có thể hút người ta vào đó sâu sắc nhìn kỹ Đoạn Tĩnh Triết.

Nhìn Đông Hạo Dương này diễn càng lúc càng sâu, Đoạn Tĩnh Triết sắc mặt lập tức đen kịt lại, liền vung nấm đấm về gương mặt tuấn tú của Đông Hạo Dương mà đánh tới.

Đông lão sư vô cùng lưu loát né tránh sự công kích của hắn, giơ tay chặn lại công kich từ nắm đấm của hắn, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ quét một cái sạch sành sanh, ngược lại đổi lại một bộ mặt lười biếng: "Được rồi, ta không đùa cợt người yêu của ngươi nữa."

Thấy được thân hình cảu người trước mặt cứng ngắc, Đông lão sư lộ vẻ xem kịch vui vẻ, làm dáng vẻ mê hoặc: "Có điều ngươi cần gì phải đeo mặt nạ làm cái gì, cũng không chê khó chịu."

Dứt lời, Đông lão sư với tư thế sét đánh không kịp bưng tai kéo mặt nạ từ trên mặt hắn xuống, trực tiếp ném cho Đoạn Tĩnh Triết, Đoạn Tĩnh Triết theo bản năng nhận lấy. Đông lão sư làm xong hành động này, thừa dịp bạn cùng phòng của Đoạn Tĩnh Triết vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, dị thường nhanh gọn biến mất trước mặt bọn họ.

Đoạn Tĩnh Triết có chút mờ mịt nhìn mặt nạ trong tay mình, đầu óc mơ hồ.

Mà bạn cùng phòng của Đoạn Tĩnh Triết cả người cứng ngắc đứng quay lưng lại với hắn. Qua hồi lâu, người kia mới giống như hạ quyết tâm, chậm rãi xoay người lại, quay về phía Đoạn Tĩnh Triết ngạo nghễ (kiều) mở miệng: "Ta đến chỉ là tới gặp ca ca ta một chút, không có quan hệ tới ngươi!"

Đoạn Tĩnh Triết nháy mắt, cảm thấy người trước mắt có chút quen.

Đông Kình Trạm nhìn Đoạn Tĩnh Triết vẻ mặt mờ mịt, nhất thời nhận ra, cái tên tiểu tử nghèo chết tiệt này căn bản không có nhận ra mình!!!

Đông Kình Trạm nhất thời lửa giận dâng lên, hàm răng cắn đến vang lên két két, nắm đấm hết nắm lại thả, quấn rồi lại lỏng lẻo, cuối cùng vẫn không đánh về phía Đoạn Tĩnh Triết, mặt tối sầm lại đi vào trong phòng ngủ, rầm một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Đoạn Tĩnh Triết nhìn cánh cửa còn có chút lay động, có chút xoắn xuýt nhíu mày.

Người này thật sự rất quen thuộc, phi thường quen mắt, rốt cuộc là người nào.

Đoạn Tĩnh Triết ngồi trong phòng khách, ánh mắt lay động, người có chút dại ra nghĩ đến thân phận của người trong phòng kia. Qua khoảng chừng nửa tiếng sau, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên.

Đông Kình Trạm!

Đoạn Tĩnh Triết trong lòng nhảy nhót một hồi, con mắt sáng cực kỳ. Trù trừ một hồi, liền cao hứng chạy đến cửa phòng ngủ gõ cửa, "Đông Kình Trạm!"

Hắn không biết nên nói cái gì, nín một lúc, liền chỉ biết kêu tên người đó.

Bê trong phòng, sắc mặt Đông Kình Trạm đen đến mức có thể so sánh với mực tàu.

Sau khi hắn đóng cửa lại, tức giận một chút cũng không giảm xuống, trái lại ngày càng dâng lên. Hắn một bên kiềm chế bản thân đi ra ngoài đánh lên khuôn mặt mờ mịt kia một trận, một bên còn một chút mong chờ nho nhỏ, đương nhiên điều này bản thân hắn không có phát hiện ra, coi như hắn phát hiện thì chắc chắn hắn cũng không thừa nhận. Hắn mong chờ tới lúc nào tên tiểu tử nghèo ngoài phòng nhận ra mình. Thế nhưng hắn chờ sắp tới nửa tiếng, cái người ngoài phòng kia một chút phản ứng cũng không có!

Đông Kình Trạm tức giận cực kỳ, hắn hận không thể hủy nát cái phòng này!

Ngay tại thời điểm hắn sắp động thủ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng kêu nhớ nhung (đây là Đông Kình Trạm tự tưởng tượng ra), tức giận lập tức biến mất không còn một mống.

"Hừm", Đông Kình Trạm hừ một tiếng, chậm rãi đem máy kiểm tra bị nắm đến mức biến dạng thả xuống, "Tiểu tử nghèo đúng là tiểu tử nghèo, bản thân nghèo thì thôi, ngay cả trí nhớ cũng nghèo."

Vì để trừng phạt tên tiểu tử nghèo này, để hắn nhớ kỹ lần giáo huấn này, hắn sẽ không mở cửa cho cậu!

Đoạn Tĩnh Triết sau khi hô xong, đứng đợi ngoài cửa hồi lâu, phát hiện trong phòng cũng không có động tĩnh, trong lòng có chút mất mát, hắn ủ rũ cúi đầu. Không biết tại sao, trong lòng càng ngày càng buồn, xung quanh viền mắt cũng bắt đầu xuất hiện hơi nước.

Đông Kình Trạm vốn là quay lưng lại với cánh cửa, thế nhưng ánh mắt thỉnh  thoảng liếc về phía cánh cửa, lại một lát sau, phát hiện ngoài cửa không có động tĩnh, trong lòng nôn nóng một trận, ánh mắt liếc về phía cửa càng nhiều lần. Cuối cùng Đông Kình Trạm mặt tối sầm lại, cắn răng nhanh chân xông tới, mở cửa ra, sức mạnh kia giống như đang đối mặt với kẻ thù không đội trời chung với mình vậy.

Vừa mở cửa ra nhìn thấy chính là bóng người nhỏ gầy.

Bóng người nhỏ gầy kia bởi vì đột nhiên có tiếng động hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, con mắt mờ mịt hơi nước rất dễ nhìn thấy.

Nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Đoạn Tĩnh Triết, trong lòng Đông Kình Trạm có chút tê rần không tên, bản thân cũng không biết tại sao lại trực tiếp ôm lấy bóng người nhỏ gầy đó vào lòng. Cảm nhận được cái cảm giác ấm áp kia, Đông Kình Trạm bỗng có cảm giác được lấp đầy, hai tay theo bản năng nắm chặt.

Đoạn Tĩnh Triết kinh ngạc trợn to hai mắt, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt thương tiếc của Đông Kình Trạm, trong lòng bỗng sinh ra loại cảm giác không biết tên.

Nhiệt độ xung quanh liền nóng lên, âm ấm phi thường thoải mái.

Đoạn Tĩnh Triết theo bản năng đưa tay ra vòng lấy eo Đông Kình Trạm, nhắm mắt lại tựa vào l*иg ngực hắn. Bởi vì nhiệt độ l*иg ngực đặc biệt cao, Đoạn Tĩnh Triết thậm chí còn cọ cọ mặt trên đó.

Đông Kình Trạm kiềm nén đến đỏ mặt, trái tim nhảy loạn xạ, hơn nữa người trong lòng thỉnh thoảng còn cọ mặt, Đông Kình Trạm đột nhiên cảm thấy thân thể có chút xao động không nên có, hô  hấp nhịn không được có chút gấp gáp.

Chờ Đông Kình Trạm thật vất vả làm xao động trong lòng mình lắng xuống, lúc này mới điều chỉnh lại vẻ mặt, một mặt kiêu ngạo nhìn về phía người trong lòng.

Hắn nghĩ kỹ rồi, dù sao bản thân sớm muộn gì cũng là muốn cưới vợ. Dù sao tiểu tử nghèo rất đáng thương, không bằng trực tiếp cưới hắn là được rồi.

Chỉ là đến khi hắn nóng mặt nâng mặt tiểu tử trong lòng dậy, chuẩn bị nói cho cậu nghe quyết định của hắn thì hắn nhìn thấy gương mặt yên tĩnh đến dị thường, cùng với tiếng ngáy nho nhỏ.

Mặt Đông Kình Trạm lập tức cứng lại.

Giơ nắm đấm lên chính là một trận kình phong, vừa tiến gần lại gò má trơn bóng của Đoạn Tĩnh Triết liền ngừng lại. Đông Kình Trạm nghiến răng nghiến lợi thả nắm đấm ra, khuôn mặt dữ tơn đem người ôm lên, động tác thế mà lại ngược với thái độ lại cực kỳ ôn nhu.

Hắn mặt lạnh lùng đem Đoạn Tĩnh Triết đặt lên trên giường, cảm nhận được nhiệt độ thư thích kia, mặt Đông Kình Trạm nháy mắt đỏ lên, sau đó thuận thế cũng nằm lên giường, đem cánh tay Đoạn Tĩnh Triết đặt lên bên hông mình.

Nhiệt độ cơ thể dán vào nhau khiến Đông Kình Trạm không nhịn được có chút mê muội.

....

Ngay thời điểm Đông Kình Trạm mơ mơ màng màng muốn ngủ, máy truyền tin của hắn bỗng nhiên vang lên.

Sau khi tỉnh lại, Đông Kình Trạm liếc mắt cau mày nhìn Đoạn Tĩnh Triết, vội vội vã vã cầm máy truyền tin lên, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy âm thanh của máy truyền tin sắc bén khó nghe như vậy.

"Thủ--------"

Đông Kình Trạm nghe được âm thanh của đầu bên kia máy truyền tin, lập tức tối sầm mặt ra hiệu hắn câm miệng. Hắn cẩn thận chầm chậm bước xuống giường, đem cửa phòng đóng lại, đi đến trong đại sảnh.

Mà Vu Dũng tại đầu bên kia máy truyền tin lại đem tình huống Đông Kình Trạm ở bên này nhìn rõ rõ ràng ràng, sắc mặt cẩn thận từng li từng tí lại mang theo chút chờ mong không tên, vô cùng đặc sắc. Mà chờ Đông Kình Trạm đến phòng khách, đem tầm mắt chuyển lên trên máy truyền tin, vẻ mặt Vu Dũng lập tức trở nên trịnh trọng, hết sức nhanh chóng.

"Thủ lĩnh, sự tình đã an bài xong. Ngô Phóng bên kia cho là chúng ta đem hai huynh đệ Dương Khai cùng Dương Mông* gϊếŧ chết, tiếp theo nên làm gì?"

*Mông (蒙) đây nghĩa là lừa gạt, ko rõ ràng chứ ko phải tiểu p (屁股)nhá các chế

Con mắt Đông Kình Trạm híp lại, bên trong tràn ngập thô bạo chực chờ bạo phát, hắn cười lạnh một tiếng: "Ngô Phóng hại ta một lần không được, nhất định sẽ nghĩ biện pháp hại ta lần nữa. Ngươi tìm người đem tin tức ta ở học viện Mullis Mech để lộ ra đi, nhớ kỹ, nhất định phải làm trong âm thầm, không nên để hắn nhìn ra."

"Vâng, thủ lĩnh!"

Đông Kình Trạm gật gật đầu, sau đó mặt lạnh nhìn sang: "Làm sao, ngươi còn có chuyện gì?"

Vu Dũng cẩn thận hỏi một câu: "Thủ lĩnh, ngài không phải vừa cũng Vương Nhị Bàn tử học trù nghệ sao, cái kia.... Phản ứng thế nào?", hắn thông minh đem chủ ngữ câu này ẩn đi.

Sắc mặt Đông Kình Trạm có chút không tự nhiên: "Cái gì phản ứng như thế nào, ngươi không phải còn có chuyện để làm sao, nhanh đi làm chuyện của ngươi đi!"

Câu vừa nói xong, Đông Kình Trạm liền cấp tốc tắt máy truyền tin, bên tai có chút ửng hồng.

Mà Vu Dũng bên kia máy truyền tin cười với vẻ hài lòng, tráng hán vừa mở cửa đi vào vừa thấy dáng dấp kia của hắn, cười xấu xa: "Gặp phải chuyện tốt gì mà cười đến dâʍ đãиɠ như thế?"

Vu Dũng cười mắng: "Cút, làm gì thì làm đi!"

-------------

Mà vào lúc này, Trương giáo sư cùng trợ thủ của hắn lại tiến vào phòng thí nghiệm, đem từng học sinh vào đó làm bài tập kiểm tra.

Nhìn đẳng cấp linh kiện trợ thủ kiểm tra, Trương giáo sư một mặt thỏa mãn.

"Ngươi xem, ta đã nói học sinh lần này không tệ, lúc này mới khai giảng được bao lâu mà đã có người có thể tổ hợp hoàn chỉnh linh kiện cẳng chân thành công rồi.", Trương giáo sư có chút kinh hỉ chỉ vào một bài tập đặt bên trái nói: "Ngươi nhìn cái này! Cái này là bài tập Lô Lương Tuấn giao, đều đã đạt đến cấp F!"

"Học sinh của hắn tuy rằng có thể đem linh kiện lắp ráp hoàn chỉnh, thế nhưng không có cái nào có thể sử dụng, coi như là có đi, ngay tại thời điểm khai giảng không bao lâu làm được đến trình độ này cũng đã rất tốt. Mà Lô Lương Tuấn, có thể làm ra được linh kiện có cấp bậc, thực sự là một hài tử có thiên phú.", trên mặt Trương giáo sư lộ ra vẻ đáng tiếc: "Chỉ là đứa nhỏ này thành tích nhập học chẳng ra sao, nếu không, ta liền có thể đem hắn thu làm đệ tử nhập thất."

Trợ thủ bên cạnh cúi đầu nén cười, giáo sư vẫn luôn không thay đổi tật nhỏ thích khoe khoang. Vừa mới nghĩ đến đó, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, cầm từng cái từng cái linh kiện bên cạnh đem đặt vào trong máy kiểm tra, sau đó ghi chép lại điểm của bọn họ.

Chỉ một lát sau, trên mặt bàn cũng chỉ còn sót lại một linh kiện, có điều đặt vị trí hơi xa với đống bài tập một chút.

Trợ thủ nghĩ thầm trong đầu, đây là của học sinh nào, thế mà cũng không biết đặt bài tập vào vị trí được giao phó, nếu hắn sơ ý một chút, học sinh đó sẽ không có điểm.

Trợ thủ tặc lưỡi một cái, đem linh kiện cẳng chân đặt vào trong máy kiểm tra, 3 giây sau, hắn có chút hững hờ ngẩng đầu lên chuẩn bị ghi chép thành tích của linh kiện này.

Nhìn máy  kiểm tra hiện ra thành tích, trợ thủ bỗng nhiên ngây người.

".....Giáo, giáo sư!"

=====================

Lời editor: E hèm, ta trồi lên quăng chương mới cho các thím đây.... Bái bai, lặn tiếp đây (=ω=.)