Làm Sao Cùng Nhân Vật Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 28: Trung khuyển tiến hóa sử (1)

Đoạn Tĩnh Triết mặt không hề nhìn xuống người thanh niên đầy chật vật dưới chân, nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Hắn là một nghiên cứu viên, một nghiên cứu viên máy móc điện tử.

Ngày hôm nay hắn vốn đang ở trong phòng thí nghiệm làm sao cải tiến sự linh hoạt của người máy, đột nhiên phòng thí nghiệm phát nổ.

Không hiểu sao hắn liền đến địa phương này.

Mặt không hề có cảm xúc nhìn mặt quang tường xuất hiện trong đầu.

"Cảm hóa nhân vật phản diện?"

Đoạn Tĩnh Triết chậm rãi đem ánh mắt mình chuyển qua thân hình người dưới chân, bình tĩnh đánh giá.

Qua một lát mới đem hắn lôi vào trong phòng thí nghiệm.

Nhìn thanh niên đang không ngừng chảy máu, nha, trên bức tường kia có nói hắn gọi là Đông Kình Trạm, Đoạn Tĩnh Triết yên lặng ở trong lòng phán đoán lũy thừa cái chết của hắn.

Thu được kết luận: Nếu như không băng bó vết thương, sẽ chết.

Dựa theo lời giải thích trên bức tường  nếu như hắn chết rồi, bản thân cũng không sống được.

Đoạn Tĩnh Triết mặt không cảm xúc buông ánh mắt xuống, từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một hòm thuốc.

Động tác thành thạo trôi chảy băng bó lại vết thương trên người thanh niên, chỉ có điều động tác kia có chút cứng ngắc, như là làm tốt trình tự vậy, thông thạo nhưng thiếu một chút sinh khí.

Đoạn Tĩnh Triết sau khi băng bó xong, trên dưới nhìn kỹ thân thể quấn đầy băng vải, dừng một hồi, giống như nghĩ tới điều gì, từ bên cạnh tìm đến một túi thuốc dinh dưỡng, đỡ lấy đầu hắn, đem thuốc dinh dưỡng uy vào. (Hạn sử dụng còn ko mà dám uy thế? ⊙_⊙)

Nhìn sắc mặt tái nhợt kia khá hơn một chút, Đoạn Tĩnh Triết mới chậm rãi thả tay xuống, không kiêng dè xoay người đi đến bên cạnh bàn thí nghiệm.

Giống như phía sau không phải người bị thương mà chỉ là một linh kiện máy móc cần xử lý.

Đoạn Tĩnh Triết xoay người nhìn mô hình giáp máy bán thành phẩm trên bàn thí nghiệm, trong ánh mắt xuất hiện một tia cuồng nhiệt.

Nơi mà Đoạn Tĩnh Triết đang ở là một nhà xưởng bỏ đi ở hành tinh Amir, bên trong chu vi mấy trăm km đều là một đống sắt vụn, hoang tàn vắng vẻ.

Thân thể hiện tại của Đoạn Tĩnh Triết cũng trùng với tên hắn, cũng gọi là "Đoạn Tĩnh Triết" hơn nữa cũng là một tên cuồng máy móc điện tử.

Không giống chính là "Đoạn Tĩnh Triết" này gia thế bần hàn, cha mẹ tại thời điểm hắn bốn tuổi vì sự cố liền qua đời, hắn dựa vào nuôi nấng của viện mồ côi đến năm mười hai tuổi, sau đó bản thân ra bên ngoài làm chút việc vặt, kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Một lần vô tình, "Đoạn Tĩnh Triết" tìm một công việc liên quan đến giáp máy, công việc lúc đó của hắn cũng không đơn giản, là công việc lắp đặt then chốt cho bước chân của giáp máy. Nếu như không phải công xưởng này thực sự không kịp lịch hẹn, cũng sẽ không để cho một người mới làm công việc này.

Chỉ là không ai nghĩ tới một hài tử chưa đủ lông đủ cánh lại có thiên phú cao trong phương diện này như vậy.

Chỉ có thể biểu thị, rất có thể hắn hết sức quen thuộc đem những linh kiện này lắp ráp một cách hoàn hảo, thời gian lắp ráp thậm chí còn nhanh hơn thợ lành nghề.

Sư phụ trong nhà xưởng sau khi thấy thế hết sức cao hứng, không chỉ quản cơm trưa bữa tối của hắn, thậm chí còn tăng tiền lương cho hắn. Đương nhiên, giao công việc cho "Đoạn Tĩnh Triết" cũng nhiều hơn.

"Đoạn Tĩnh Triết" vốn chỉ muốn tìm  tạm một công việc nào đó nhưng vẫn rất sững sờ.

Từ linh kiện then chốt ban đầu, đến lắp ráp toàn thân đến cuối, thậm chí điều chỉnh mạch điện hàn trung gian, "Đoạn Tĩnh Triết" chỉ trong thời gian ngắn sáu năm đều nắm rõ kỹ năng.

Mà "Đoạn Tĩnh Triết" cảm tình lúc đầu với  giáp máy chỉ thuần túy là muốn kiếm tiền đã biến thành cuồng nhiệt theo đuổi.

Hắn khát vọng tiếp xúc với giáp máy chân chính.

Trở thành một thợ chế tạo người máy chân chính.

Mô hình giáp máy mà nhà xưởng bọn họ chế tác kỳ thực chỉ là đồ chơi của bọn nhỏ, đương nhiên được tính là một loại đồ chơi cao cấp. Mô hình giáp máy là hoàn toàn mô phỏng theo giáp máy mà làm, ngoại trừ không thể lái cùng hạ thấp phương diện công năng, cái khác đều có thể không phân cao thấp với giáp máy chân chính.

Mô hình giáp máy là vì bồi dưỡng từ nhỏ cho hài tử mà sản xuất.

Lực tinh thần hoàn toàn không đủ để khởi động giáp máy chân chính, mà vì rèn luyện năng lực này của hài tử, mô hình giáp máy liền sinh ra theo thời thế, bọn nó cùng bọn nhỏ ý thức kết hợp, dựa theo chỉ lệnh của bọn nhỏ mà làm ra một loạt động tác.

"Đoạn Tĩnh Triết" thời gian dùng cơm đã vô tình xem qua video giáp máy chiến đấu trong công xưởng.

Giáp máy chân chính cùng mô hình giáp máy khí thế quả thực là khác nhau một trời mọt vực.

Khí thế hùng vĩ trong nháy mắt liền bắt được tâm "Đoạn Tĩnh Triết", hắn muốn làm một thợ chế tạo người máy chân chính, mà không phải chỉ dừng tại mô hình.

Một lúc vô tình, "Đoạn Tĩnh Triết" tìm được cái nhà xưởng bỏ hoang này, bên trong có một phòng thí nghiệm bỏ đi, "Đoạn Tĩnh Triết" kích động phát hiện phòng thí nghiệm này chính là để nghiên cứu giáp máy!

Thế là hắn liền định cư ở đây.

Thời điểm ban ngày ở nhà xưởng lắp ráp mô hình, buổi tối liền mất ăn mất ngủ trong phòng nghiên cứu này kiểm tra các loại tư liệu được lưu lại trước đây.

Loại ngày tháng mỹ mãn tốt đẹp này khiến hắn trong giấc ngủ ngắn ngủi đều cười.

Đột nhiên có một ngày, ông chủ nhà xưởng cho hắn một phần giấy thông báo.

"Hài tử, ta biết ngươi có năng khiếu ở phương diện này, cũng biết ngươi rất yêu thích giáp máy", xưởng trưởng tràn đầy từ ái nhìn hắn: "Ngươi bây giờ còn nhỏ, cùng đám lão già chúng ta không giống nhau, ngươi còn có cơ hội theo đuổi ước mơ."

"Đây là học viện giáp máy Leith chiêu sinh, ngươi tới đó thử xem đi" xưởng trưởng sờ đầu "Đoạn Tĩnh Triết", trong lòng đầy chờ mong nhìn hắn.

Đoạn Tĩnh Triết xem lướt qua hình ảnh trong ký ức, động tác trên tay đình trệ một lát, trên khuôn mặt từ trước tới nay đều lạnh băng như người máy bỗng nhiên xuất hiện một tia ấm áp, chỉ là thoáng qua liền không thấy tăm hơi.

Thời gian đi học viện Leith còn khoảng một tháng, hắn còn có thời gian tiếp tục nghiên cứu của "Đoạn Tĩnh Triết".

Đông Kình Trạm sau khi tỉnh lại nhìn thấy chính là bức tranh như vầy --- cả người thanh niên gầy yếu quay xung quanh bầu không khí hoang vu ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm bàn thí nghiệm, hai tay hoạt động linh hoạt đem linh kiện nhanh chóng lắp ráp, hai tay tung bay trên dưới, phảng phất một màn biểu diễn hoa lệ.

Ánh mắt Đông Kình Trạm tràn ngập vẻ khát máu, liếʍ liếʍ môi mình, trên mặt tràn ngập vẻ bạo ngược.

Đôi tay kia thật xinh đẹp.

Thật muốn... đem chúng chặt xuống gom lại. (dã man)

Đông Kình Trạm nguy hiểm híp mắt lại, cơ thể căng thẳng, chuẩn bị bất cứ lúc nào tiến lên đem thanh niên phía trước đánh bại, chặt bỏ hai tay của hắn. Thời điểm hắn vừa mới chuẩn bị rút ra kích quang thương phía sau lưng ra cả người đột nhiên cứng lại.

Con mắt Đông Kình Trạm đột nhiên trừng lớn, bạo ngược trong đôi mắt tràn ngập không thể tin tưởng.

Tại sao bản thân lại bị gói thành cái bánh chưng!

Ánh mắt bạo ngược của Đông Kình Trạm lập tức tràn ngập tơ máu, khủng bố dị thường.

Động tác hắn dừng lại, dùng hai mắt đỏ như máu đánh giá xung quanh, cuối cùng chuyển qua trên người thanh niên gầy yếu kia.

Hắn nhớ được bản thân bị đội vệ binh Tinh Tế đánh, trước mất đi ý thức, thật giống rơi rơi vào một nhà xưởng bỏ hoang.

Trong đôi mắt Đông Kình Trạm tràn ngập bão táp nguy hiểm, bản thân chưa từng chật vật như thế bao giờ, làm một siêu trộm nổi tiếng tại Tinh Tế, đội ngũ của mình thế mà bị đội vệ binh Tinh Tế đánh bại?!

Lần hành động này của bọn họ con đường có nhiều biến động, trừ mình ra người khác không thể biết, mà những đội vệ binh Tinh Tế kia rõ ràng ở hành tinh Timil vì mình mà bố trí tầng tầng lớp lớp mai phục.

Không khí quanh người Đông Kình Trạm căng thẳng, trong ánh mắt lóe ra tia tàn nhẫn.

Xem ra, bên cạnh mình xuất hiện con sâu mọt ăn cây táo rào cây sung.

Hắn thế mà không biết trong đội ngũ mình còn có loại người muốn chết này!

Trong ánh mắt Đông Kình Trạm xuất hiện hồng quang, quanh người đều là hung sát khí tức.

Vậy bây giờ tình huống như thế, Đông Kình Trạm nhìn tay phải bị trói thành bánh chưng của mình, biểu hiện trên mặt bỗng nhiên cứng đờ, sát khí tất cả đều thoái lui, khóe miệng không khống chế được mà giật giật.

Xem ra có vẻ như mình là được vật sưu tập đẹp đẽ trước mắt cấp cứu.

Đông Kình Trạm hơi cụp mắt, che kín hoài nghi sâu sắc trong ánh mắt mình.

Chỉ thoáng qua, khí thế Đông KÌnh Trạm liền bắt đầu bạo ngược lên.

"Ngươi tới đây cho ta!", Đông Kình Trạm chỉ có thể hoạt động chân phải đột nhiên đá ngã một thanh kim loại kế bên.

"Cheng" vang lên thật lớn, chấn động đến mức các loại item trong phòng thí nghiệm rách nát đều không hẹn mà cùng rung rung.

Thanh âm điếc tai nhức óc đột nhiên xung kích bên tai, Đông Kình Trạm không nhịn được nhíu mày, hai mắt đỏ chót như của dã thú lóe ra một tia bất mãn.

Sớm biết không đá thanh kim loại này.

Thật phiền.

Tâm tình Đông Kình Trạm rất khó chịu, chờ sau khi vật sưu tập đẹp đẽ kia nói tiếp sẽ mạnh mẽ dạy dỗ một trận.

Kết quả, vẫn đợi được tiếng vang chậm rãi biến mất trong phòng thí nghiệm hoàn toàn yên tĩnh.

....

Động tác trên tay của thanh niên gầy yếu trước mắt căn bản không có dừng qua.

Căn bản giông như không có cảm nhận được vang động phía bên mình.

Đông Kình Trạm trong nháy mắt tàn bạo lên.

Bạo ngược trong hai mắt đỏ chót không thể tin tưởng nhìn thanh niên gầy yếu trước mắt.

Xưa nay chưa có người nào dám ngó lơ hắn như thế!

"Ngươi tới đây cho ta!" Đông Kình Trạm đã quên vừa nãy bản thân  đá thanh kim loại gây ra trận ồn ào kia,lại một lần nữa đá vào một thanh kim loại khác.

"Đùng!!!" âm thanh lớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ màng tai Đông Kình Trạm, nhưng hắn không có tâm tư đi quản, chỉ là nhìn chằm chằm thanh niên gầy yếu kia, nhìn thấy thân hình hắn dừng một chút, Đông Kình Trạm có chút tự đắc hé mắt.

........

Nhưng mà Đoạn Tĩnh Triết chỉ dừng một chút, không hề quay đầu lại tiếp tục công việc của mình.

Đông Kình Trạm: "......."

Hắn chỉ cảm thấy tức giận từ dưới ngực xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Lập lại hành động lúc nãy một lần nữa.

......

Mãi đến khi kim loại xung quanh bị hắn đá xong, màng tai chấn động đến mức đau rát, Đông Kình Trạm cũng không thấy thanh niên gầy yếu kia có bất kỳ phản ứng gì với hắn.

Tức giận trong lòng Đông Kình Trạm tất cả đều bị tiếng vang chấn động đến không còn một mống, uể oải hướng về phía thanh niên gầy yếu nói một câu: "Này....."

Thanh niên gầy yếu chậm rãi xoay người lại, mặt không hề có cảm xúc, trên mặt để lộ một tia nghi hoặc: "Có việc?"

Đông Kình Trạm: "......."

=========================

Lời editor: Ta thề xong bộ này là không làm bất cứ bộ nào có liên quan cơ giáp. QAQ