Làm Sao Cùng Nhân Vật Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 25: Bộ lạc hổ tộc (25)

Khương Dục thấy sự tình phát triển cũng đủ rồi, mới mở miệng nói chuyện: "Ta vẫn luôn đặc biệt yêu thích Mục, muốn cùng hắn kết làm bầu bạn."

Mọi người nghe được một câu như vậy nhất thời xôn xao, trong khϊếp sợ lại mang theo chút mùi vị mới mẻ, dù sao giống cái A Vũ này thường cùng Mục ở chung một chỗ, bọn họ cũng sẽ suy đoán A Vũ sẽ kết thành bầu bạn với Mục, nhưng cuối cùng đều cảm thấy ý nghĩ của mình quá mức hoang đường, một tên thú nhân rác rưởi làm sao có khả năng cùng một giống cái quý giá kết thành bầu bạn đây? Thế nhưng hiện tại bọn họ liền bỏ ngay suy nghĩ đó, chẳng biết lúc nào Mục đã trở nên cường đại đến mức độ này, A Vũ muốn cùng hắn kết thành bầu bạn cũng là chuyện dĩ nhiên.

"Ta và Mục hai bên tình nguyện, vốn là muốn lập tức muốn cùng tộc trưởng nói tổ chức nghi thức kết bạn, thế nhưng ngày hôm qua...." Khương Dục nhìn như nhớ tới chuyện gì thương tâm, khóc càng lợi hại.

Nhìn thấy giống cái mảnh mai khóc thương tâm như vậy, mọi người không nhịn được tiến lên an ủi, chỉ có một mình tộc y a thúc không nhịn được run rẩy nổi da gà khắp người.

Tiểu tử thúi, ngươi diễn kịch cũng nên suy nghĩ cho người bên cạnh a! Bình thường đều muốn bứt râu mép ta, hận không thể hủy nóc nhà ta đi, hiện tại giả bộ dáng vẻ vô tội như vậy, thật sự coi ta tin a!

Khương Dục nước mắt mông lung nhìn tộc y a thúc một mặt buồn nôn đến hỏng rồi, nghiêng đầu góc độ chỉ có tộc y có thể thấy, con mắt theo dõi râu mép hắn, quay về phía hắn cười xấu xa, tộc y run run một cái, thức thời thu lại vẻ mặt vừa rồi.

"A Vũ, đừng khóc, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, chúng ta nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngươi!" mọi người không hẹn mà cùng kêu lên an ủi Khương Dục.

Lúc này trong lòng mọi người hơi nghi hoặc một chút, bởi vì Á An lúc nãy khóc rống lên hướng mị người nói rằng Mục muốn cưỡng ép hắn, mọi người đều vô cùng phẫn nộ, vì lẽ đó liền ở đây chuẩn bị kỹ càng thẩm phán Mục một hồi.

Nhưng hiện tại A Vũ lại nói, hắn cùng Mục hai bên tình nguyện chuẩn bị kết làm bầu bạn, như vậy Mục thật sự có cần phải đi ép buộc Á An sao? Tất cả mọi người đối với lời nói của Á An quả thật có tia hoài nghi.

Mà lúc này vẻ mặt Á An khó coi cực kỳ, hắn đình chỉ giả vờ giả vịt gào khóc từ lâu, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay của chính mình.

Ars thì lại đỡ Bác trốn sau đám người, trong lòng có dự cảm không tốt.

Hiện tại Khương Dục giống như được mọi người làm cho yên lòng, ổn định tâm tình, lấy hết dũng khí nhìn Á An, nhìn như vô cùng khϊếp đảm: "Ta biết ta không được sự đồng ý của ngươi đem chuyện ngươi đã có bầu bạn nói với Mục là ta không đúng, thế nhưng ngươi cũng không thể bởi vậy liên hợp với Ars a thúc hãm hại Mục a!"

Á An nghe được câu này, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, Ars bị dính chung sắc mặt cũng khó coi cực kỳ.

Tất cả mọi người xôn xao, mọi người đều không thể tin tưởng nhìn Á An.

Á An có bầu bạn? Sao có thể có chuyện đó?

Có số ít người mặt mày ủ dột, bọn họ nghĩ tới một khả năng, Á An cùng tộc nhân lén lút kết làm bầu bạn là không có khả năng, chỉ có duy nhất một khả năng, chính là hắn đυ.ng người ngoại tộc!

"Ngươi nói bậy gì đó?!" Á An đột nhiên từ dưới đất đứng lên, xem ra hận không thể ăn tươi nuốt sống Khương Dục.

Khương Dục sợ đến run một cái, trốn phía sau Mục, mặc dù Mục biết A Vũ đang diễn trò, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng, nổi giận đùng đùng nhìn Á An.

"A Vũ, ta không biết tại ngươi lại nghĩ như thế, ta vẫn rất đau lòng Mục, làm sao có thể hại hắn, có phải ngươi hiểu lầm cái gì?" Ars nở nụ cười thiện ý, dáng vẻ ôn hòa để mọi người cảm thấy hắn vô tội.

Nhưng Khương Dục phía sau Mục run càng lợi hại, thân thể kịch liệt run rẩy, rõ ràng là dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm, ngay cả nước mắt cũng không khống chế được rớt xuống.

Mục nhìn dáng vẻ của Khương Dục, trong lòng đột nhiên tê rần, cũng không cần biết có phải Khương Dục đang diễn trò hay không, dùng sức ôm hắn vào trong l*иg ngực.

Khương Dục âm thầm nhéo eo Mục một cái, trong lòng sốt ruột, thả ra, đừng làm hỏng việc của ta a, ngươi ôm ta thì ta làm sao biểu hiện vô tội với bọn họ?!

Khương Dục từ trong lòng Mục tránh thoát ra, nhìn Ars run lẩy bẩy.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Ars đều thay đổi, thái độ A Vũ đối với Ars chính là sợ hãi đến cực điểm, đến tột cùng Ars làm chuyện gì mới có thể khiến A Vũ sợ đến vậy?!

Bị ánh mắt hoài nghi của tất cả mọi người nhìn, vẻ mặt hiền lành của Ars cứng lại rồi.

Trong lòng thầm hận, đều là cái tên chết tiệt A Vũ này làm hỏng đại sự của mình! Bây giờ còn muốn kéo hắn xuống nước! Có điều cũng còn tốt, chính mình cũng không có nhược điểm gì trong tay hắn.

Ars suy nghĩ một chút vẻ mặt càng thêm ôn hòa.

Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Ars, đối với suy đoán của mình có chút hoài nghi, cũng phải, Ars rõ ràng vẫn luôn rất tốt, đối với A Vũ và Mục đều rất ôn nhu, làm sao sẽ hại bjn họ?

Nhưng vào lúc này Khương Dục run rẩy mở miệng: "Ngày đó thời điểm ta vào rừng hái thuốc nghe được các ngươi nói chuyện."

Thần kinh Ars đột nhiên căng thẳng.

Khương Dục tiếp tục dáng vẻ nước mắt mông lung một bộ gặp phải chuyện kinh hãi nói rằng: "Ngươi nói cha Mục kỳ thực là bị ngươi bỏ thuốc hại chết, ngươi sợ hãi sau khi Mục phát hiện sẽ trả thù ngươi, cho nên mới một lòng muốn đem Mục diệt trừ. Vừa vặn Á An không muốn để mọi người biết bầu bạn của hắn là ai, vì lẽ đó ngươi liền thương lượng với hắn, lừa gạt Mục đi hái mộng hoa! Chính là vì để Mục gánh tội danh xâm phạm á thú bộ lạc trên lưng!"

Lời này của Khương Dục như quả bom to, đột nhiên trong đám người nổ tung, tất cả mọi người sửng sốt.

A Kỳ là bị Ars bỏ thuốc mà chết?!

Vẻ mặt Mục từ sững sờ ban đầu thành nổi giận cùng cừu hận.

Hắn từ nhỏ đã phi thường muốn gặp cha hắn một lần, mỗi một lần thời điểm mình bị bắt nạt, hắn đều tưởng tượng nếu như mình có cha tình huống sẽ ra sao, hắn có phải hay không giống như cha của người khác đem mình bảo hộ phía sau lưng dốc lòng che chở.

Hắn chưa từng nghĩ đến, cha của mình lại bị Ars hại chết!

Trên người Mục đột nhiên bùng nổ khí thế dọa người, chặt chẽ vây quanh Ars, giống như sau một khắc liền muốn xông lên đem hắn ăn tươi nuốt sống!

Khương Dục cảm giác được sự thù hận trong lòng Mục, trong lòng có chút hổ thẹn, hắn do dự rất lâu cũng không biết làm sao đem chuyện này nói với Mục, nếu như lời nói ra, đến lượt hắn giải thích làm sao mà bản thân biết được chuyện này.

Thế nhưng hắn không thê đem chuyện này giấu xuống, Ars là kẻ thù gϊếŧ cha Mục, mối thù này không thể không báo, vì lẽ đó Khương Dục ở hiện tại trực tiếp nói ra, hiện tại là thời cơ tốt để thẳng thắng nói ra.

Ars trong nháy mắt hoảng rồi, làm sao có khả năng, A Vũ làm sao biết chuyện này!

Lần này ngay cả ánh mắt Á An nhìn hắn cũng không giống lúc trước.

Ars trong lòng hoảng loạn, nhưng trên mặt bình tĩnh: "Làm sao có khả năng, A Vũ, ngươi có phải là nghe lầm không? Ta làm sao có khả năng hại chết A Kỳ đây, hắn đối tốt với ta như vậy, chúng ta trong bộ lạc là bằng hữu tốt nhất, ta làm sao có khả năng xuống tay."

"Đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn" Bác bị thương vốn tràn đầy tức giận, sau khi nghe được Khương Dục nói xấu bầu bạn của mình, càng tức giận không thôi: "Chuyện hai người bọn họ ta còn không biết sao, bọn họ lúc đó thật tốt, Ars làm sao có khả năng hại chết A Kỳ! Ngươi vì thoát tội cho tên súc sinh này đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào!"

Mục cười lạnh, hắn liền không nên chờ mong Bác có thể vì cha mình chết mà làm ra phản ứng gì!

Khương Dục nước mắt không ngừng chảy xuống, một mặt thất kinh: "Ta không biết, tất cả này đều là ta nghe Ars a thúc và Á An nói chuyện mới biết được, ta cũng không thể tin được sự thật này, rõ ràng Ars a thúc tốt như vậy!"

Sắc mặt tộc trưởng dần dần nghiêm nghị lên, tình huống bây giờ trở nên càng ngày càng phức tạp.

"Mọi người đều yên lặng một chút." tộc trưởng quay về đám người phất phất tay: "Mọi người hiện tại bên nào cũng cho là mình đúng, chúng ta không thể nào phán định vì lẽ đó ta quyết định xin chỉ thị Thần Thú."

Tộc trưởng vừa nói câu này ra, sắc mặt Ars nhất thời trắng bệch, Á An cũng hồn bay phách lạc ngã ngồi trên mặt đất.

Tộc nhân vây xung quanh nhìn thấy sắc mặt của hai người cũng đã có một chút suy đoán, sắc mặt cũng không quá tốt, bọn họ chưa từng nghĩ tới bên cạnh mình lại có thể xảy ra chuyện như vậy.

Một á thú nhân ưu tú, một giống cái được mọi người công nhận là dễ tính. Mọi người làm sao cũng không nghĩ tới bọn họ làm ra chuyện như vậy, đặc biệt là, Ars lại là kẻ khả nghi bỏ thuốc gϊếŧ chết A Kỳ.

"Tộc trưởng, một chuyện nhỏ như thế kinh động Thần Thú không hay lắm." Ars sắc mặt tái nhợt mở miệng, trên mặt miễn cưỡng treo nụ cười.

Tộc trưởng nghiêm nghị nhìn hắn nói: "Chuyện A Vũ nói có thật không?"

Ars sắc mặt tái nhợt phủ nhận: "Làm sao có khả năng là sự thật, nhất định là A Vũ hiểu lầm cái gì, ta làm sao có khả năng A Kỳ thân cận với ta nhất a!"

Tộc trưởng nghiêm nghị gật đầu: "Vì bộ lạc chúng ta công chính, chúng ta chỉ có thể xin chỉ thị của Thần Thú."

Khương Dục vốn dự định khơi chuyện này ra, tuy rằng không thể định tội ngay lặp tức, thế nhưng tối thiểu gáo nước bẩn kia bọn họ không thể dội lên người Mục, hơn nữa khẳng định mọi người cũng có hoài nghi đối với bọn họ.

Thế nhưng Khương Dục không nghĩ tới chính là tộc trưởng lại quyết định đi xin chỉ thị của Thần Thú.

Thần Thú trong bộ lạc thú nhân là một sự tồn tại siêu nhiên, và vì là thần linh thế giới này, hắn chủ trì công đạo của thế giới này. Khương Dục là một kẻ vô thần, thời điểm mới bắt đầu nhìn thấy hiện tượng này qua trí nhớ của A Vũ, còn cười nhạo một cái, sau đó nghĩ đến chính mình không hiểu sao sau khi chết lại bị đưa đến thế giới này cứu vớt nhân vật phản diện cái gì, Khương Dục liền cười không nổi.

Nghĩ đến uy thế to lớn của Thần Thú trong truyền thuyết, trái tim nhỏ của Khương Dục không nhịn được run lên.

Những câu nói hắn nói trong bộ lạc, toàn bộ đều là nói bừa a! Tuy rằng hai người kia xác thực không sạch sẽ, nhưng mình cái này là linh hồn ngoại giới đến nói mò , có thể hay không trực tiếp bị Thần Thú đánh tan?!

========================

Lời editor: Các chế hãy chuẩn bị tinh thần đợi chương sau có màn trừng phát hai đũy tiện nhân rất ư là hot. Và chúng ta sắp chuẩn bị chia tay Mục và Khương Dục rồi.