Làm Sao Cùng Nhân Vật Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 8: Bộ lạc hổ tộc (8)

"Ta tin tưởng ngươi." qua một lát, Thích mới lạnh nhạt nói ra câu này.

Á Kỳ nghe được câu này kinh hỉ dị thường, cũng không có chú ý tới lỗ tai của Thích có chút hồng.

"Thích! Ngươi tại sao có thể như vậy!" Á An khóc lớn bên kia dàn xếp đình chỉ nước mắt của bản thân, mặt đầy không tin tưởng.

Nhưng Thích không có liếc hắn tới một cái.

Đem đồ vật trong tay mình đưa tới trước mặt Á Kỳ: "Đây dùng để đổi dược."

Thích lấy ra một cái rổ trái cây xanh biếc, tên là quả một hạt (==|||), mùi vị cực kỳ thơm ngon, ngon miệng, tất cả á thú nhân và giống cái đều thích.

"Không... không cần đem đồ vật tới đổi!" Á Kỳ đỏ mặt, lắc đầu.

Nhưng Thích nhíu mày, trực tiếp cầm thảo dược trong tay Á Kỳ, sau đó đem hoa quả trong tay nhét qua.

Á Kỳ còn muốn tiếp tục cự tuyệt, thế nhưng chạm vào ánh mắt Thích, hắn liền đem lời từ chối nuốt trở vào.

"Cảm ơn!" Á Kỳ cười rất vui vẻ.

Thích dừng một chút: "Ta đưa ngươi về."

Á Kỳ kinh hỉ dị thường, gật đầu liên tục.

Á An bên cạnh vẻ mặt nhăn nhó cực điểm, ánh mắt nhìn hai người phảng phất tia ác độc, làm người nhìn thấy mà giật mình.

Nước mắt đã sớm biến mất trên mặt hắn, á thú nhân điềm đạm đáng yêu giờ như ác quỷ mời bò lên từ địa ngục.

"Rất tốt, rất tốt!" nhìn hai người không coi ai ra gì càng chạy càng xa, từ trong hàm răng Á An bỏ lại vài từ như thế.

Hắn chưa từng chịu qua khuất nhục như vậy, bởi vì dung mạo xinh đẹp, trên phương diện y thuật năng khiếu cũng phi thường cao, vì lẽ đó thường được phần lớn tiểu thú nhân trong bộ lạc nâng đỡ, địa vị của hắn thậm chí vượt qua một chút giống cái hung hăng.

Hơn nữa bởi vì có tiền lệ là Á Tác á thú nhân cùng tộc trưởng kết thành bầu bạn, bên trong bộ lạc mọi người nửa đùa nửa thật nói Á An, hắn không chừng chính là bầu bạn của tộc trưởng đời tiếp theo, hắn nhất định phải cố gắng nỗ lực.

Á An tuy rằng chỉ là một á thú nhân, thế nhưng trong lòng hắn rất kiêu ngạo, hắn thậm chí là không lọt mắt á thú nhân giống Á Kỳ, bọn họ thật sự quá mức rác rưởi, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói được một câu.

Hắn cảm giác mình không thể so kém đối với bất luận giống cái nào.

Mỗi ngày đều có thật nhiều tiểu thú nhân đến lấy lòng hắn, điều này làm cho hắn đắc ý sau đó nhiều hơn là xem thường, còn nói cái gì thú nhân cường hãn, không phải cũng là không cần mặt mũi như thế theo đuổi ta sao?

Lúc này, thái độ lạnh lẽo của Thích lại gây lòng háo thắng của Á An, thú nhân bên trong bộ lạc ngoại trừ hắn ra thì tất cả đều biểu thị hảo cảm với mình, chỉ có Thích trước sau vẫn không để ý tới mình.

Đương nhiên, Á An thời điểm này đâu nhớ điều đó, xưa nay sẽ không có đem Mục vào trong phạm vi thú nhân.

Mang trong lòng háo thắng mãnh liệt, ròi Á An bắt đầu mỗi giờ mỗi khắc quan tâm Thích, thêm vào các tộc nhân tình cờ kể chuyện cười, ở trong lòng Á An cũng đã nhận định, mình sẽ là bầu bạn của tộc trưởng đời tiếp theo cũng chính là bầu bạn của Thích.

Thế nhưng, việc làm của hai người sỉ nhục hắn giống như bị dã thú xé nát người.

Một chính là thú nhân bản thân cho rằng là bầu bạn tương lai đối xử tốt với á thú nhân mà lâu này mình xem thường như rác rưởi, đây tàn nhẫn như cho mình một cái tát!

Không chỉ Á Kỳ xưa nay chưa từng phản kháng lại dám đẩy hắn, hơn nữa xưa nay Thích không nói một câu với mình trực tiếp làm lơ mình khóc lớn, ngược lại đi an ủi cái tên rác rưởi Á Kỳ kia, lại còn muốn đưa hắn về nhà!

Điều này làm cho Á Kỳ cảm giác vô cùng lúng túng.

"Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi hối hận!" Á An gắt gao nhìn bong lưng hai người, tàn nhẫn trong ánh mắt như muốn hóa thành thực thể.

Ngày hôm nay Á Kỳ cực kỳ cao hứng, Thích lại đích thân đưa mình về nhà!

Á Kỳ cười ngây ngốc, khóe môi giương lên cố gắng thế nào cũng không hạ xuống được.

Cha lặng lẽ nhìn con mình mặt cười khúc khích, vô lực lườm một cái, hắn lập tức ngăn lại củi gỗ mém bị ném vào trong nồi, nhận mệnh một lần nữa nhét tụi nói xuống dưới nồi.

Động tác này của Á Kỳ lập lại không dưới mười lần, lần thứ nhất thời điểm cha phát hiện Á Kỳ đem gỗ nhóm lửa ném vào trong nồi, cha vội vàng vô cùng lo lắng chạy như bay tới đem gỗ ném ra ngoài.

"Đứa nhỏ này ngươi đang nghĩ đi đâu thế!" cha cực kì đau lòng nồi canh thịt mình đã làm tốt được một nửa.

Đáp lại cha chính là cái mặt cười khúc khích kia của Á Kỳ, ha ha ha.

Cha giật giật khóe miệng, phát hiện có nói gì hay làm gì Á Kỳ đều không phản ứng, đột nhiên cảm thấy có chút đau "trứng".

Thế là xong, hài tử nhà mình thiếu thông minh liền thiếu thông minh đi, cũng may phần lớn thời gian vẫn rất bình thường.

Cha nhìn một chút cái mặt cười khúc khích của Á Kỳ, không cần nói cũng biết là có liên quan đến tên tiểu tử Thích kia, cũng không biết đứa con ngốc nhà mình làm sao có thể si mê được đến trình độ này, rõ ràng thời điểm bản thân lúc đó theo đuổi hán tử nhà mình cũng không quá mức như vầy a, ân, nhiều nhất chính là cả ngày theo ở phía sau đưa canh thịt thôi.

Có điều cũng thiệt thòi thủ đoạn cao minh của bản thân, băng không hán tử nhà mình còn không biết tiện nghi cái gì đây?!

Cha dương dương tự đắc nở nụ cười, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi kỳ quái.

"Trời! Canh thịt của ta! Á Kỳ ngươi mau mau ra ngoài cho ta!", tiếng rống giận chấn động đến mức nóc nhà bằng rơm rạ cũng rung lắc một chút.

"A thúc, Á Kỳ có ở đây không?"

"Ở đây, cái tên hỗn tiểu tử đang ở trong đây, vừa vặn a thúc làm canh thịt sắp xong rồi, ngày hôm nay ở lại ăn cơm đi" cha Á Kỳ cực kỳ nhiệt tình.

"Được rồi, a thúc, ta đã sớm muốn uống canh thịt ngươi làm." Khương Dục chớp chớp mắt to long lanh ánh nước, cuối cùng còn nuốt một ngụm nước miếng, dáng dấp thèm thuồng vô cùng đúng chỗ, a thúc nhìn không nhịn được cười.

"Được rồi, a thúc biết ngươi miệng ngọt, nhanh đi tìm hôn tiểu tử Á Kỳ kia đi!"

"Được rồi, a thúc nhất định nhớ giữ canh thịt cho ta!" Khương Dục toét miệng nở nụ cười, sau đó liền vào nhà tìm Á Kỳ.

"Ngươi làm gì mà dáng vẻ ngu xuẩn thế?" Khương Dục nhướng nhướng mày hơi có chút không rõ, lúc bình thường Á Kỳ nghe thấy tiếng hắn đã sớm đi ra, ngày hôm nay không chỉ không đi ra, hơn nữa nhìn là căn bản còn chưa ý thức hắn đến, ngồi ngốc ở trên giường, một mặt cười khúc khích.

Khương Dục nói xong, Á Kỳ cũng không có bất kì phản ứng nào.

Yên lặng giật giật khóe miệng, vỗ vai hắn một cái: "Haizzz, hoàn hồn! Nhìn, Thích đến!"

Vừa nhắc đến tên Thích, Á Kỳ liền lập tức nhìn về hướng Khương Dục, căng thẳng cực kỳ, cuống quít tìm kiếm xung quanh một hồi, nhưng chỉ phát hiện Khương Dục cười như không cười, mặt Á Kỳ nhất thời đỏ lên.

"Ngươi rốt cuộc cũng phản ứng ta." Khương Dục cười xấu xa tiến mặt lại gần Á Kỳ, nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn: "Ngày hôm nay tại sao khác thường như thế, có phải có chuyện tốt gì không nói với ta?"

Á Kỳ bị hắn nói trên mặt đều chịu không được rồi, cảm giác được mặt mình nóng đến muốn bốc khói, cuối cùng muốn tránh cũng tránh không được, lúc này mới đỏ mặt ngập ngừng đồng ý đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho Khương Dục hết một lần.

Vừa nghe Á Kỳ nói, Khương Dục tâm trạng có chút hậm hực lập tức tốt lên, hắn thật sự vui mừng cho người bạn ngốc này của hắn, Thích tiểu thú nhân kia xem ra tuy rằng có lạnh nhạt một chút, thế nhưng người này rõ ràng có năng lực hơn nữa rất có trách nhiệm, duy chỉ có một điểm chính là tuổi hai người còn quá nhỏ, một 14 tuổi, một mới 7 tuổi. Khương Dục bỗng nhiên cảm thấy có chút ưu thương nhàn nhạt, luôn có một loại cảm giác gả con gái đi rất quỷ dị.

"Tốt lắm! Chuyện ngày hôm nay nhìn qua liền biết Thích cũng rất yêu thích ngươi, ngươi nhất định phải tiếp tục cố lên, ngàn vạn cũng đừng để người khác bắt Thích chạy mất!" Khương Dục cảm thấy răng mình có chút ngứa, oán hận nói rằng: "Đặc biệt là cái tên Á An kia, tên kia vừa nhìn là biết không phải hài tử tốt, lúc này mới bao lớn đều bắt đầu cướp đồ vật rồi giả bộ đáng thương!"

Á Kỳ nói dễ nghe chút là tâm địa tốt, kỳ thực chỉ là có chút thiếu thông minh, tuy rằng Khương Dục rất thích trêu chọc Á Kỳ, thế nhưng tuyệt đối không khoan dung người nào bắt nạt hắn! Á An phải không, món nợ của Á Kỳ chúng ta chậm rãi tính sau!

"Nghe đây Á Kỳ, Á An sau này có bắt nạt ngươi, ngươi nhất định phải phản kháng cho ta, coi như không thể đánh trả lại, cũng tuyệt đối không thể để cho hắn chiếm được một chút xíu tiện nghi nào ở chỗ ngươi, bằng không chúng ta không phải bằng hữu!" Khương Dục nhớ đến thời điểm Á Kỳ bỏ qua hành vi của Á An, chỉ tiếc mài sắt không nên kim.

Á Kỳ vừa nghe đến uy hϊếp của Khương Dục, nhất thời trắng mặt, dùng sức gật đầu, âm thanh có chút run rẩy: "Được! Sau này ta nhất định sẽ không, tuyệt đối đừng không để ý tới ta!"

Khương Dục nhìn dáng vẻ đáng thương của Á Kỳ, lập tức liền xìu xuống: "Được rồi được rồi, chỉ cần ngươi đừng tiếp tục bị người khác bắt nạt, đừng khiến ta mất mặt, ta nhất định sẽ không không để ý tới ngươi."

"Đúng rồi, thời gian ngươi học thảo dược cùng tộc y thúc thúc rất lâu, ngươi biết thuốc gì có thể cường kiện thân thể không?"

"Cường kiện thân thể?" Á Kỳ có chút sốt sắng: "A Vũ, thân thể ngươi xảy ra vấn đề gì sao?!"

"Không phải ta, là tiểu thú nhân Mục kia, ta thấy thể chất của hắn kém cỏi, vì lẽ đó muốn tìm biện pháp trị liệu."

Á Kỳ cũng không có nghi hoặc động cơ mục đích của Khương Dục xin thuốc, trái lại bởi vì A Vũ nhờ tới mình mà hết sức cao hứng: "Có! Ta biết có vài loại dược thảo có lợi đối với thân thể, thế nhưng thảo dược nhằm vào tình trạng cơ thể Mục thì ta không rõ lắm, có điều ta có thể hỏi tộc y thúc thúc một chút, hắn nhất định biết!"

Sau khi Khương Dục nghe xong tâm trạng nhẹ nhõm, có biện pháp trị liệu là tốt rồi, chỉ cần thân thể Mục trở nên cường tráng, trong bộ lạc liền không có lý do kỳ thị hắn.

Ngày thứ hai.

"A Vũ! Ta hỏi qua tộc y thúc thúc!" Á Kỳ hứng thú bừng bừng hướng Khương Dục chạy tới, trên trán đầy mồ hôi, thế nhưng vẻ mặt hết sức kích động: "Tộc y thúc thúc nói có phương pháp trị liệu thân thể Mục!"

Ánh mắt Khương Dục sáng lên.

"Tộc y thúc thúc nói cần tổng cộng mười ba loại thảo dược, trong đó có 12 loại dược thảo đều rất thông thường, chỗ tộc y thúc thúc đều có" âm thanh Á Kỳ liền thấp xuống, vô cùng ủ rũ: "Thế nhưng còn một loại loại kim cức thảo khó tìm được, chỗ tộc y thúc thúc căn bản không có."

"Hơn nữa, tộc y thúc thúc nói, nếu muốn đem thân thể Mục dưỡng tốt, nhất định phải ba ngày một than thuốc, kiên trì hai ba năm mới được, nếu không căn bản không có hiệu quả."

Khương Dục nhất thời có cảm giác bị lừa.