Lâm Thiên Hoan nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao lại có người đàn ông vô tình như vậy, còn biểu hiện ra bên ngoài cực kỳ tình sâu nghĩa nặng. Mấy tháng này, Úc Hàn dịu dàng che chở cô, dốc lòng chăm sóc, lẽ nào đều là giả?
“Tại sao..." Lâm Thiên Hoan chảy nước mắt, nhìn gương mặt điển trai mà mình chỉ xem hình thôi cũng rung động kia, cô khó chịu đến độ như có con dao khoét từng miếng thịt trong tim. Không phải như thế. Hình ảnh khi được nhìn thấy lại ánh sáng mà cô tưởng tượng, là làm bạn với ánh mặt trời và gió, người yêu cho cô cái ôm ấm ấp, từ đó về sau, cô có thể bắt đầu cuộc sống mới tươi đẹp. Nhưng hiện thực cho cô một đả kích nặng nề, muốn cô mới nhìn thấy ánh sáng không bao lâu lại bị chân tướng vả mặt một cách tàn nhẫn. Cô nên làm cái gì bây giờ? Cô phải làm như thế nào mới đúng?
Lâm Thiên Hoan không nhìn Úc Hàn nữa, cô khóc lóc bỏ chạy.
"Thiên Thiên!" Úc Hàn sửng sốt một lúc mới nhớ tới phải đuổi theo, anh nhanh chóng chạy theo, ôm thân thể mảnh khảnh vào lòng, nói hết tâm sự với cô “Anh là thật lòng, dù ngay từ đầu quả thực anh có dụng ý xấu, nhưng hiện giờ anh rất yêu em, Thiên Thiên, anh yêu em thật mà."
"Yêu?" Thiên Hoan nghĩ tới những lời lúc nãy Úc Hàn đã nói với Lộ Nhân, không khỏi bật cười, mang theo trào phúng hỏi vặn lại “Anh Úc, anh xác định anh yêu tôi, chứ không phải chơi tôi chưa đã sao?"
Úc Hàn hận không thể tát mình hai bạt tai vì ăn nói lung tung, anh siết chặt vòng tay ôm Lâm Thiên Hoan, hấp tấp nói "Xin lỗi, lúc nãy anh nói năng lung tung, anh không có ý đó, anh chỉ..."
"Anh bỏ qua cho tôi đi." Lâm Thiên Hoan ảm đạm mở miệng ngắt lời Úc Hàn, cô nói "Tiền phẫu thuật mắt tôi sẽ từ từ trả cho anh, ngoài ra, tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào với anh nữa."
Trái tim Úc Hàn đau nhói, anh nắm vai Lâm Thiên Hoan, xoay người cô lại, gần như phát điên “Em có ý gì? Thiên Thiên, em muốn rời khỏi anh hả?"
Úc Hàn túm lấy cô không buông, giọng điệu càng điên cuồng hơn: “Rời khỏi anh, em phải sống như thế nào? Em đã mù sáu năm, cũng tách khỏi xã hội này gần sáu năm, rời khỏi anh, em sẽ sống ra sao đây? Dựa vào việc bán nhan sắc, dựa vào người đàn ông khác mà sinh tồn hả?"
"Úc Hàn!" Lâm Thiên Hoan giơ tay lên tát anh một cái, khóc muốn tắt thở “Anh cứ, anh cứ nghĩ tôi như vậy à? Ở trong mắt anh, tôi không có thứ gì khác, là một con điểm chỉ biết dạng chân ra cho đàn ông ngủ sao?"
"Anh không có ý đó, Thiên Thiên, anh muốn nói anh căn bản không quan tâm tiền phẫu thuật cho em, anh..."
"Đã như thế, anh thích gì ở tôi?" Lâm Thiên Hoan coi nhẹ lời giải thích của Úc Hàn, tiếp tục phân tích “Thích gương mặt tôi? Thích cơ thể tôi? Hay thích tôi ở trên giường ngoan ngoãn phối hợp với anh? Có lẽ cũng chỉ có vậy, đổi lại thành một người khác anh cũng sẽ thích, anh căn bản chưa từng thích con người tôi."