Làm Em Thật Là Sướng!

Chương 18

Ngày hôm sau Úc Hàn dẫn Lâm Thiên Hoan tới bệnh viện. Dù gì anh cũng rất muốn chữa khỏi đôi mắt cho cô. Thậm chí trong lòng Úc Hàn còn tính toán, anh nghĩ, sự lừa dối trước đó luôn tồn tại, không thể xóa nhòa. Ngay từ đầu anh chỉ muốn thông qua Lâm Thiên Hoan trả thù Lộ Nhân. Vậy thì phải làm cách nào để Lâm Thiên Hoan tha thứ cho anh đây? Cách tốt nhất chính là giúp cô hoàn thành tâm nguyện mà tâm nguyện lớn nhất của cô là được nhìn thấy ánh sáng. Do đó bất kể có trắc trở ra sao anh cũng phải chữa khỏi cho Lâm Thiên Hoan, chỉ có như vậy, anh mới có thể thẳng thắn tất cả với cô, mới có thể nhận được sự tha thứ, khiến Lâm Thiên Hoan không có cách nào rời khỏi mình.

Mà tình huống của Lâm Thiên Hoan xác thực nan giải, bác sĩ cho biết có phương pháp điều trị nhưng tỷ lệ thành công không cao và chi phí đắt đỏ, lại nhắc đến việc lợi và hại trong đó, để họ suy xét trước khi đưa ra quyết định. Có điều chưa kịp đợi họ đưa ra quyết định, thuộc hạ của Úc Hàn đã tra được một chuyện khủng khϊếp. Hóa ra người năm đó đυ.ng Lâm Thiên Hoan khiến cô bị mù không phải ai khác mà chính là cha nuôi của Úc Hàn. Khi nghe được tin tức ấy, Úc Hàn cho rằng mình đã nghe lầm. Thậm chí anh đã trải qua một khoảnh khắc choáng váng hoa mắt ngắn ngủi và mọi thứ xung quanh đều trở nên không rõ ràng. Việc này là sao?Nếu Lâm Thiên Hoan bị mù không phải do người thân anh gây ra, thì anh còn có thể đường hoàng dựa vào ân huệ chữa lành mắt cho Lâm Thiên Hoan mà trói buộc cô bên người. Nhưng bây giờ chuyện gì thế này?

Úc Hàn tâm phiền ý loạn, anh giao Lâm Thiên Hoan cho y tá, mượn cớ có việc rời khỏi bệnh viện, đi điều tra tỉ mỉ chuyện năm đó. Tuy nhiên sự thật chính là sự thật, nó vĩnh viễn sẽ không theo suy nghĩ của mọi người mà thay đổi. Năm đó đúng là do cha nuôi của Úc Hàn say rượu lái xe đυ.ng trúng cô, làm cô bị mù hai mắt.

Cả cuộc đời ông già ấy làm nhiều điều ác, say rượu lái xe đυ.ng người ta không để lại bất cứ sóng gió nào trong lòng ông ấy, thậm chí năm đó ông ấy cũng chỉ tìm luật sư đàm phán điều kiện bồi thường với cha mẹ Lâm Thiên Hoan, bản thân ông ấy không hề biết hối lỗi cũng chưa từng xuất hiện thêm.

“ Tại sao có thể như vậy?” Úc Hàn ấn trán, thấy rõ đau đớn.

“ Anh Úc ” thuộc hạ rất hiếm khi thấy Úc Hàn bộc lộ cảm xúc thế này, nên lo lắng hỏi “ Ngài không sao đấy chứ? "

Úc Hàn khoát tay một cái, bảo mọi người lui xuống, bản thân thì một điếu thuốc ra hút.

Cha nuôi đã qua đời vì bệnh ung thư cách đây hai năm, mà bây giờ cho dù có bằng chứng để lại, anh cũng có thể tìm cách xóa sạch, chắc chắn Lâm Thiên Hoan sẽ không biết được chân tướng đằng sau. Chắc chắn cô sẽ không biết. Nhưng..chẳng may cô biết được thì sao? Đến lúc đó liệu cô có còn ngoan ngoãn dịu dàng với mình không? Liệu thiện cảm mà anh cố gắng gây dựng với cô có còn tồn tại nữa không? Thậm chí trong lòng anh nảy ra suy nghĩ ác độc là để Làm Thiên Hoan vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng là được. Chỉ cần cô không nhìn thấy thì vẫn là một cô gái đáng thương không nơi nương tựa, cần anh chăm sóc và bảo vệ. Vậy anh có thể chiếm cô làm của riêng, trói buộc cô bên người. Như thế, Lâm Thiên Hoan sẽ không thể đi đâu, cũng không đi được chỗ nào, cô chỉ có thể làm con chim trong l*иg , bị anh nhốt lại cưng nựng cùng anh ân ái hàng đêm.

Họ là một cặp vợ chồng ân ái nhất, sẽ là cặp bạn đời hòa hợp nhất trong đời sống tìиɧ ɖu͙©. Úc Hàn tự nhận mình không phải là người tốt đẹp gì, ngay cả khi có người tới cầu xin anh, anh hoàn toàn không hề mềm lòng, anh cho rằng lần này mình cũng có thể làm người xấu đến cùng.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn hết lòng hết dạ chữa trị cho Lâm Thiên Hoan, chọn phương pháp mất thời gian và công sức nhưng tương đối an toàn hơn. Sau khi xác nhận kế hoạch điều trị với bác sĩ, Lâm Thiên Hoan kéo ống tay áo của Úc Hàn, nhẹ nhàng kéo anh, nhỏ nhẹ nói “ Em còn tưởng, anh nghe được phải tốn nhiều tiền thế sẽ bị dọa chạy mất ... "

Úc Hàn bật cười, anh vuốt đầu Lâm Thiên Hoan, đáp “ Ông xã em nhiều tiền lắm, em không cần lo vấn đề này đâu ”

Lâm Thiên Hoan cũng cười theo, vui sướиɠ nói “ Lúc đó ba mẹ em cũng như vậy, sau khi hỏi chi phí điều trị, lập tức không thèm suy nghĩ kéo em đi ”

Nghe có vẻ khủng khϊếp, nhưng vì có thể được điều trị tốt nhất, để nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, giờ Lâm Thiên Hoan có thể đem chuyện này ra kể ra như một câu chuyện tiếu lâm. Có điều Úc Hàn càng thấy đau lòng hơn, anh ôm Lâm Thiên Hoan vào lòng, nói với cô “ Người như thế căn bản không xứng làm cha mẹ”.

“ Sau này em không liên lạc với họ nữa " Lâm Thiên Hoan nói “ Thực sự cảm ơn anh, A Hàn, chờ sau này mắt em nhìn thấy được, em sẽ cố gắng tìm công việc, cố gắng kiếm tiền rồi trả lại chi phí điều trị cho anh ... "

Úc Hàn nghe xong biến sắc, nắm cổ tay Lâm Thiên Hoan đến phát đau.

“ Đừng nói như vậy " Úc Hàn nắm cằm cô, giọng trở nên nghiêm túc " Không được nói những lời kiểu này với anh, Thiên Thiên, anh chỉ muốn em ở bên anh thôi. ”

“ Ừm ... em biết rồi” Lâm Thiên Hoan không hiểu sao đột nhiên Úc Hàn lại nóng nảy, nhưng cô vẫn dịu dàng đáp “ Về sau em không nói nữa, anh cũng phải nhẹ nhàng một tí, bóp em hơi đau này.”

“ Xin lỗi” Úc Hàn buông cằm cô ra, lại ôm cô vào lòng, gần như mất khống chế thỉnh cầu “Hứa với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng rời bỏ anh có được không? "

“ A Hàn, anh, anh sao thế? ” Lâm Thiên Hoan thực sự không hiểu nổi. Úc Hàn vẫn cố chấp tiếp tục đề tài “ Em hứa với anh đi, Thiên Thiên, anh muốn em hứa với anh ”

“ Được ạ " Lâm Thiên Hoan vuốt ve mặt anh, in nụ hôn lên đó, cười nói “ Em sẽ mãi mãi không rời bỏ anh, A Hàn, em sẽ luôn ở bên anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh"