Lâm Thiên Hoan bị bắt nạt tới bật khóc, trong gông cùm của Úc Hàn cô bị ép chịu đựng những cú nện mạnh mẽ, dù muốn thoát khỏi, song cuối cùng cô vẫn đạt cao trào mãnh liệt từ nó.
“ Huhu ... ” Cô gái cắn ngón tay nhỏ giọng khóc nức nở, nước mắt chảy ào ào từ hốc mắt, rơi xuống bãi cỏ xanh tươi thơm ngào ngạt bên dưới.
Sau khi kết thúc cuộc ân ái vô cùng thỏa mãn, Úc Hàn ôm Lâm Thiên Hoan từ trên bãi cỏ, lấy quần áo bọc cô lại ôm trở về phòng tắm rửa. Có điều lúc này đây, bất kể Úc Hàn loay hoay thế nào, dịu dàng chu đáo ra sao, Lâm Thiên Hoan đều im lặng không nói gì, chẳng cho hắn chút phản ứng nào. Giống như cô thực sự đã trở thành một con búp bê rách vô hồn, đáng lẽ cô đang có sức sống tràn trề lại bị Úc Hàn thô bạo nghiền ép không chút nể tình, tới bây giờ, cô gái xinh đẹp này dường như mong manh chỉ còn lại tấm thân xác không có linh hồn.
“ Thiên Thiên " Rốt cuộc Úc Hàn lúc này mới cảm thấy sợ, anh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Lâm Thiên Hoan, đặt lên môi luống cuống hôn, giọng cố hết sức dịu dàng “ Đều tại anh không tốt, anh sai rồi, anh không nên dẫn em tới bãi cỏ làʍ t̠ìиɦ, mặt đất lạnh vậy, cỏ sẽ cào xước da, khiến em không thoải mái đúng không? "
Lâm Thiên Hoan cắn môi, nước mắt vẫn rơi lách tách nhưng không trả lời. Úc Hàn thấy cô thế này bèn khó chịu vô cùng, anh cầm tay cô áp lên mặt mình, bảo rằng “nếu em tức giận thì cứ đánh anh đi, đánh như thế nào cũng được, chứ đừng không để ý tới anh”.
“ A Hàn, anh đừng vậy mà" Cuối cùng Lâm Thiên Hoan cũng mở miệng nói chuyện, chẳng qua gần như khóc không thành tiếng “ Em tức giận nhưng không phải giận anh dẫn em tới bãi cỏ làʍ t̠ìиɦ, nếu anh muốn đi đâu làm, em sẽ không từ chối, cũng sẽ phối hợp với anh ...”
Lời nói của Lâm Thiên Hoan khiến Úc Hàn lại suy nghĩ lung tung, song gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt kia vẫn làm anh tìm lại lý trí, tiếp tục truy hỏi “ Vậy tại sao em tức giận, có thể nói anh biết không? "
Lâm Thiên Hoan bình tĩnh một lúc, đến khi nước mắt khô rồi mới dịu dàng từ từ nói “ Anh không nên lừa gạt em, nếu anh muốn tới bãi cỏ thì cứ nói thẳng cho em biết, sao có thể gạt em bảo là muốn trở về phòng chứ ... "
Úc Hàn khẽ giật mình. Những lời này của Lâm Thiên Hoan ám chỉ cô thực sự rất sợ bị lừa dối. Năm đó cô bị mù trong một vụ tai nạn xe hơi, lời nói dối của ba cô không thoát khỏi liên quan. Đó là sau khi một buổi dã ngoại ở trường kết thúc, cô vui vẻ gọi điện cho ba báo rằng mình sẽ về nhà sớm, ba lại hốt hoảng ngăn cản không cho cô về, còn xúi giục cô đi khu vui chơi. Đến bây giờ Lâm Thiên Hoan còn nhớ rõ giọng nói giả vờ hiền hòa của ba, ông ta nói “ Thiên Thiên à, đúng lúc hôm nay ba có thời gian, con cứ qua đó chờ ba trước. Chốc nữa anh hai tan học, chúng ta sẽ cùng con chơi trò tàu lượn siêu tốc nhé. " Nhưng sự thật là ba Lâm Thiên Hoan hoàn toàn không có ý định dẫn Lâm Thiên Hoan đi chơi, trong khi cô tràn đầy vui vẻ chờ đợi, ông ta lại đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với tình nhân ở nhà.
“Vì ông ta muốn ở nhà làm chuyện hèn hạ không cho em về mà muốn em đi cho chỗ khác, chờ không được ông ta, em liền tự đi về ... Mà em vì lời nói dối của ông ta mà lúc về thì gặp tai nạn ...”
Kể đến phần sau, Lâm Thiên Hoan khóc không thành tiếng, cô túm lấy sau lưng Úc Hàn, gần như cầu xin “ Cho nên, A Hàn, anh đừng lừa dối em có được không? Đừng lừa em đi chỗ khác ... Em sẽ ngoan, Thiên Thiên sẽ ngoan ... "
Úc Hàn ôm chặt Lâm Thiên Hoan đang mất kiểm soát, lòng anh đau như bị dao cắt, vẻ mặt ngưng trọng. Để dỗ dành cô, anh không thể không nói một số lời ngon ngọt trấn an “ Thiên Thiên, anh sẽ không lừa em, cũng sẽ không bao giờ lừa em.”
Nhưng anh đã và đang lừa dối cô đấy thôi? Anh phải giải thích ra sao với Lâm Thiên Hoan đây? Anh nên mở miệng thế nào với cô chứ? Úc Hàn nhìn đôi mắt phủ một tầng hơi nước của cô gái, lòng bàn tay co lại, nhanh chóng hạ quyết tâm. Tạm thời vẫn không thể nói cho cô biết. ít nhất phải chờ đến khi cô yêu mình thêm một chút nữa, ít nhất phải chờ đến khi cô không thể rời khỏi mình. Những ngày sau đó Úc Hàn không làʍ t̠ìиɦ với Lâm Thiên Hoan ở trước mặt Lộ Nhân nữa, anh chuyển Lộ Nhân đến nơi khác, một lòng một dạ hưởng tuần trăng mật với Lâm Thiên Hoan. Nhằm để lời nói dối trước đó một cách trọn vẹn, anh mua một con chó ngoan ngoãn để nó chơi với cô. Lâm Thiên Hoan rất thích, buổi tối còn vô cùng lấy lòng anh. Tình cảm hai người dần dần nồng nhiệt, hôm nay Úc Hàn lại hỏi Lâm Thiên Hoan “Thiên Thiên có tâm nguyện gì không? " Lâm Thiên Hoan nắm chặt nắm tay, nghĩ ngợi, sau đó tựa vào lòng anh, vuốt ve mặt anh.
“Em” giọng cô gái vừa mềm mại vừa ngọt ngào còn mang theo mấy phần e lệ “ Em muốn nhìn thấy anh, nếu có một ngày em được nhìn thấy ông xã có dáng vẻ gì thì thật tốt quá!”