Đôi mắt trong suốt của cô gái phủ đầy sương mù, giọt nước mắt trong suốt không thể rơi xuống treo trên khóe mắt. Tề Mậu cảm thấy dường như trái tim mình bị một thứ gì đó đập vào một cách dữ dội.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch, khóc lóc cái gì chứ?
Anh không phải là chưa từng gặp qua loại sự việc này. Trước đây, những người phụ nữ kia như tre già măng mọc trình diễn trước mặt anh đủ thể loại màn kịch méo mó sứt sẹo, giở đủ mọi thủ đoạn câu dẫn mà mình tự cho là đúng trước mắt anh sẽ chỉ làm anh âm thầm cười lạnh, trong lòng phiền chán không thôi.
Nhưng nếu là cô gái nhỏ trước mặt, lúc vui thì cười cười gọi anh ăn cơm, lúc buồn thì cắn môi khóc thút thít nức nở như bây giờ, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô thật khiến cho người ta phải nao lòng, không nhịn được mà muốn ôm cô vào trong l*иg ngực mà hết lòng yêu thương cô cho thật tốt.
“Em không có cố ý làm vậy……"
Tiểu Tiểu khẽ nghẹn ngào, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống khóe môi, trong lòng thật sự uỷ khuất vô cùng. Vừa rồi cô thật sự là đã thất thần, anh Tề lại còn đột nhiên đưa tay về phía cô khiến cho cô giật mình, hoảng sợ, sau đó tay chân liền luống cuống đυ.ng vào làm rơi bột mì xuống.
"Cô bé ngốc nghếch, em khóc cái gì vậy? Anh cũng không có trách em mà."
Tề Mục kéo cô gái vào trong l*иg ngực, đưa tay lau đi giọt nước mắt đang đọng trên má cô.
Quần áo mùa hè mỏng manh, thân thể mềm mại dán sát vào người anh, ngoan ngoãn ôm lấy anh, người đàn ông chỉ cảm thấy cả người khô nóng không thể chịu được.
Thật là khó chịu cả người!
Làm đồ ăn ngon muốn anh đến khen ngợi, hiện giờ mắc sai lầm lại còn muốn anh để dỗ dành hả!
Thế nhưng cô bé cũng rất thông minh, giỏi suy tính, rất nhiều điều anh không cần nói ra miệng cô cũng có thể ngầm hiểu được. Không có tủ lạnh, cô biết ngâm nho và dưa hấu trong nước giếng để ướp lạnh trước khi đem ra phục vụ anh. Thức ăn trong một tuần này cũng vô cùng phù hợp với sở thích của anh.
Xem như vì đã phục vụ anh không tồi, vậy thì dỗ cô một chút là được rồi!
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Tề Mục cúi đầu xuống và hôn lên đôi má mịn màng trơn bóng của cô gái, rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt. Chà, thật tuyệt, ngay cả những giọt nước mắt của cô cũng thật ngọt ngào.
Dươиɠ ѵậŧ đã tạm thời dịu xuống được một lúc, giờ phút này được ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong l*иg ngực, máu huyết của người đàn ông lại trở nên sôi sục, anh nóng lòng hận không thể một phát xé toạc quần áo của cô gái, để cho cô quỳ gối dưới chân mình với cặp mông trần, thọc cái dươиɠ ѵậŧ tráng kiện của mình vào cái miệng nhỏ nhắn của cô cho đến tận cổ họng, cắm vào rút
ra, đến khi xuất tinh sẽ phun hết thứ chất lỏng trắng đυ.c ấy lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ này của cô.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô gái nhỏ vừa mới làm sai chuyện, hẵng còn đang thấp thỏm lo âu, quá vội vàng sẽ chỉ làm cho cô thêm sợ hãi.
Anh nâng lên chiếc cằm nhọn của cô gái, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại như hai cánh hoa của cô. Tiểu Tiểu mở to đôi mắt nhỏ, thần sắc bất động, đầu óc một mảng mờ mịt, cô chưa từng thân mật với ai như vậy bao giờ, hô hấp rối loạn đến mức không thở được.
Tề Mậu ôm cô càng chặt hơn, từ từ đưa đầu lưỡi vào dụ dỗ, lúc đó Tiểu Tiếu mới có phản ứng trở lại, ngậm chặt môi không cho anh tiến vào sâu hơn.
"Bé con, ngoan, mở miệng ra nào."
Bé con?
Dường như chưa từng có người nào gọi cô như vậy. Từ nhỏ cô đã không có ba, mẹ cô vội vàng bận rộn với công việc, sau đó tái giá với bố Trần, chữ “nhà” kia cũng là hết thảy đều lấy Trần Tư làm trung tâm mà xoay quanh, tất cả nhu cầu của cô trong lòng bà cho tới bây giờ đều xếp ở phía sau.
“Bé con à."
Giọng nói dịu dàng đầy từ tính của người đàn ông giống như quả táo đỏ treo cao trong Vườn Địa Đàng, tỏa ra ánh sáng quyến rũ khiến cho người ta mê muội, hấp dẫn cô vô cùng.
"Anh muốn hôn em, ngoan nào."
Tề Mậu hôn lên lỗ tai của cô, đầu óc của Tiểu Tiểu dần dần trở nên trống rỗng, nhất thời hốt hoảng một hồi mới mở miệng để cho người đàn ông hôn triền miên.
Tề Mục bị sự chủ động đột ngột của làm cho bất ngờ vui mừng đến sắp hỏng rồi, đầu lưỡi của anh quấn quýt lấy chiếc lưỡi thơm mềm của cô mà mυ'ŧ vào, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc đến mức như muốn nổ tung. Anh cởi dây lưng, thở gấp, cầm lấy tay của cô gái vươn về phía đũng quần của mình.
"Bé con, chạm vào anh một chút, nó thật là khó chịu chết mất."
Một vật cứng rắn sưng to bị anh nhét vào trong tay, hai rặng mây hồng dâng lên dâng lên trên gò má nhỏ của Tiểu Tiểu. Cô bỗng nhiên chợt tỉnh táo lại, lắc lắc khuôn mặt xấu hổ đến mức sắp chết rồi.
Cô vừa rồi đã làm cái gì thế này?