Anh Ấy Chỉ Muốn Ngủ Với Tôi

Chương 7: Không phải là em đang cố ý đấy chứ?

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Tiểu chạy ra thị trấn để kịp ra chợ mua một mớ rau củ và trái cây về để ở trong nhà, chuẩn bị thực hiện kế hoạch kiếm tiền của mình.

Tối hôm qua, Tề Mậu nói là đói bụng, trong lúc cô nấu mì cho anh, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một tia sáng, không phải là cô cũng phải ở nhà một tháng sao? Một người nấu cũng là nấu, hai người nấu cũng là nấu, hơn nữa anh Tề cũng đã nói rằng tay nghề của cô cũng không tệ lắm, vậy thì tại sao cô không nhân cơ hội này tiện thể giúp anh chuẩn bị cơm nước một ngày ba bữa?

Bà Trần có nói rằng anh Tề rất hào phóng, anh ấy không chỉ trực tiếp thanh toán tiền thuê nhà của ba tháng, lại còn trả cho bà ấy năm trăm đồng tiền phí giới thiệu, hẳn là anh ấy rất có tiền nhỉ? Cô nên thu của anh ấy bao nhiêu tiền thức ăn ba bữa kia đây?

Nhìn đống nguyên liệu vừa rồi bị kích động mà mua về, Tiểu Tiểu đột nhiên nhận ra rằng thế mà cô lại quên chưa hỏi thăm sở thích và món kiêng kị của Tề Mục, nhưng mà hôm qua cô tuỳ tiện nấu cho anh một bát canh trứng, anh vẫn ăn đến sạch sẽ, hẳn là vẫn còn có thể chấp nhận được. Cùng lắm thì sau này nếu anh ấy thực sự không thích, thì sẽ hoàn lại tiền cho anh sau là được.

Sau khi làm xong công tác tinh thần, cô gái bắt đầu bận rộn với công việc. Mấy ngày sau đó, hai người cùng ăn cơm rốt cuộc vẫn không thể giống với một người, anh Tề lại còn là thiếu gia đến từ thành phố lớn, rất chú ý đến dinh dưỡng và phối hợp giữa thịt và rau, hoa quả canh thang lại càng không thể thiếu được. Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nhận ra rằng lúc đầu quả thực mình đã quá tự cho là đúng rồi.

Vị tiên sinh kia cũng không phải là người có thể tuỳ tiện chấp nhận như cô nghĩ. Nói dễ nghe thì là chú ý tiểu tiết, nói khó nghe một chút thì chính là kén ăn, món nào thích thì chỉ động đúng hai đũa, món không thích thì không thèm nhúc nhích, ngồi yên bất động, thích ăn cháo, thích ăn mì và bánh đa, đặc biệt là thích mấy món rau trộn nhỏ nhỏ cô tự làm.

Sau khi nắm vững sở thích của anh, thì lúc nấu nướng cũng có được phương hướng, người đàn ông hiển nhiên là vô cùng hài lòng, hết lần này đến lần khác nhận xét nhiều thêm một câu, ánh mắt nhìn cô luôn mang theo ý cười ấm áp.

Aida, anh Tề không có việc gì sao lại cười cười với mình cái gì? Một người đàn ông có khuôn mặt ưa nhìn, ánh mắt sâu sắc tựa như hồ sâu tĩnh lặng làm cho cô choáng váng mơ mơ hồ hồ mà quên mất chưa nhắc đến chuyện tiền ăn uống.

Đã gần một tuần rồi, đừng nói đến việc kiếm tiền, hàng trăm tệ cô đầu tư để mua sắm tạp hóa trong thời gian đầu cô còn chưa lấy lại được đâu đấy, có nên chủ động tìm anh để hỏi không? Có vẻ cũng không được ổn cho lắm, người ta dù sao cũng đã trả nhiều hơn cho một tháng tiền thuê nhà còn gì.

Vẫn là phải tự trách chính cô da mặt mỏng, ngại ngùng đề cập đến chuyện tiền bạc với người khác. Hiện giờ cô có phần hơi hối hận về điều này, lẽ ra cô không nên vì cái lòng tham tiền mà nghĩ ra ý tưởng này.

Vào buổi tối, khi đang chuẩn bị làm bánh tam tiên và sủi cảo, Tiểu Tiểu khuấy mạnh phần nhân bánh chẻo theo chiều kim đồng hồ. Lần trước Tề Mục đã hết lời khen ngợi không dứt miệng, sau rồi lại nghĩ đến việc tiêu phí mất mấy trăm đồng, trong lòng lại buồn bực không thôi.

Người đàn ông đi vào trong phòng bếp, nhìn cô gái đang xếp ngay ngắn những chiếc bánh sủi cảo đã nặn lên trên đĩa, anh khách sáo hỏi một câu: "Có cần anh giúp gì không?"

Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, nếu như là mấy ngày trước, cô nhất định sẽ cười nói không cần không cần, cô tự mình làm được, anh Tề chỉ cần trả tiền để cô ra sức làm việc là được rồi!

Nhưng hiện tại cô lại không thu được một xu tiền nào, vậy nên anh Tề bỏ chút sức lực đóng góp cũng không phải là không thể nhỉ? Hơn nữa sau khi cô phải vào học vào tháng tới, anh ấy vẫn sẽ ở lại thị trấn Vân Khê thêm một thời gian, học được cách nấu ăn âu cũng là một điều tốt.

"Vậy anh cũng đến đây làm bánh sủi cảo đi!"

Tiểu Tiểu quay người lại, lấy một đôi đũa cắm xiên vào nhân bánh, cô vốn còn đang muốn hỏi một câu: “Anh có muốn mặc tạp dề không?” Nhưng khi cô nhìn thấy Tề Mục đang mặc một chiếc áo trong màu trắng và một chiếc quần ngủ ở nhà màu trầm, dáng ngời thon dài cao ngất, thật sự cô không dám tưởng tượng nổi cảnh tượng chiếc tạp dề hình gấu màu hồng của cô treo trên người của người đàn ông.

Cô cúi đầu cân nhắc một hồi xem nên khéo léo đề cập tới chuyện tiền ăn như thế nào, Tề Mậu đột nhiên vươn tay cầm lấy cái bánh sủi cảo đang nhào từ trong tay cô. Tiểu Tiểu có chút giật mình, hoảng sợ làm đổ bột lên trên vị trí không thể miêu tả trên quần của người đàn ông, đổ nhiều đến mức trắng xoá một mảnh đặc biệt vô cùng rõ ràng.

Cô vội vội vàng vàng xoay người cúi xuống luống cuống tay chân chà lau giúp anh, cự long của người đàn ông sưng tấy lên và dựng đứng ngay dưới bàn tay của cô gái, vừa thô lại vừa cứng, đũng quần nhô thật cao lên như một cái lều đang được căng lên.

Cô gái cắn môi, hậu tri hậu giác rụt tay lại, vành tai đỏ bừng đến mức như có thể chảy ra máu.

"... Thực xin lỗi, lát nữa anh cởϊ qυầи ra, em sẽ giúp anh giặt sạch!"

Giọng nói của Tiểu Tiểu nhỏ như muỗi kêu, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, bây giờ hận không thể nhìn thấy trên mặt đất hiện ra một cái lỗ nẻ nào đó để cô có thể chui ngay vào.

“Không phải là em đang cố ý đấy chứ?” Người đàn ông véo cằm cô gái, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, nhìn cô với vẻ nghiền ngẫm.