Một ngày tháng sáu, tiếng ve kêu râm ran dai dẳng trên những tán cây không khỏi khiến người ta phiền lòng.
Diệp Tiểu Tiểu đi ra từ văn phòng giáo viên, trong tay nắm chặt tờ thông báo nợ học phí, bên tai văng vẳng những lời nói ban nãy của cô giáo Triệu, giáo viên chủ nhiệm của cô:
“Em không thể trì hoãn việc đóng học phí nữa đâu, nhà trường đã thông báo tất cả những học sinh không nộp học phí sẽ không được phép tham gia kỳ thi tốt nghiệp toàn quốc, hôm nay em về nói với người nhà đi nhé, cuối tuần mang tiền lên nộp.”
Tiểu Tiểu gật đầu cảm ơn cô giáo, đi ra hành lang ngẩn người nhìn cây thông bên ngoài cửa sổ, trường trung học mà cô đang theo học là trường tốt nhất ở thành phố Z, thành tích của cô cũng luôn đứng đầu, nhưng nếu không được tham gia kỳ thi toàn quốc thì có nghĩa là ngay cả bằng tốt nghiệp trung học cô cũng không lấy được, rất nhiều trường đại học tốt cũng sẽ bỏ lỡ mất.
Những người quen biết cô khi nhắc đến cô đều lắc đầu thở dài rằng cô bé này số khổ, còn chưa trưởng thành mà cha mẹ đã gặp chuyện bất trắc qua đời, để lại cô và chị gái nương tựa lẫn nhau.
Chị gái sao?
Tiểu Tiểu cười tự giễu, cô họ Diệp còn Trần Tư họ Trần, căn bản là không cùng một họ.
Năm cô tám tuổi, mẹ cô là Diệp Vân tái hôn với cha của Trần Tư, ông chủ của một cửa hàng nhỏ gia công đồ dùng trong nhà, hai vợ chồng đi sớm về khuya kiếm chút tiền, nhưng trên đường lái xe đến thành phố bên cạnh nhập vật liệu gỗ cả hai đã tông vào đuôi xe phía trước và qua đời.
Lúc xảy ra vụ tai nạn đó cô mới mười bốn tuổi, còn trong độ tuổi ngây thơ không hiểu chuyện, Trần Tư, chị gái trên danh nghĩa lớn hơn cô năm tuổi, đã lo liệu hậu sự của mẹ và cha dượng, theo lý đương nhiên cũng tiếp quản luôn tài sản của hai vợ chồng để lại, mỗi tháng đều cho cô một ít tiền sinh hoạt phí.
Nhưng kể từ năm ngoái, Trần Tư bắt đầu đưa tiền không đúng hạn, cô luôn phải mở miệng vài lần thì cô ta mới không tình không nguyện mở ví tiền, rút ra vài tờ tiền đưa cho cô.
Chú Trần lúc còn sống đối xử với cô cũng không tệ, Tiểu Tiểu cũng không muốn so đo, còn cả...
Năm đó mẹ cấp cứu trong bệnh viện ba ngày rồi mới qua đời, là Trần Tư đã đi đưa tiền thuốc, chỉ bằng điểm ấy thôi cô cũng không thể không nể mặt cô ta được.
Tháng sau là cô sẽ tròn mười sáu tuổi, lúc nghỉ hè có thể đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền rồi, người có tay có chân dù sao cũng không đến mức chết đói được, chỉ là trước mắt cô giáo đang giục gấp, sau khi tan buổi tự học tối hôm nay vẫn phải quay về hoa viên Lệ Cảnh một chuyến, tìm Trần Tư đòi tiền để đóng học phí trước đã.
Căn nhà này chính là mẹ và cha dượng lúc còn sống đã cùng nhau mua, gồm ba phòng ngủ và một phòng khách, hai vợ chồng cho Trần Tư căn phòng lớn nhất tốt nhất để làm phòng ngủ, còn phòng của cô vừa nhỏ lại vừa tối, khó khăn lắm mới kê được một chiếc giường, mẹ len lén kéo tay cô nói:
“Tiểu Tiểu, chú Trần của con nói là chỉ cần con chăm chỉ học hành, chúng ta có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ lo cho con đi học, còn những thứ khác con đừng tị nạnh nhiều, chị con lớn hơn con mấy tuổi, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây để đi lấy chồng.”
Nhưng không ngờ, cuối cùng, người rời đi trước lại là mẹ!
Cô vào phòng tắm để tắm, quan sát bản thân mình trong gương, vóc dáng thiếu nữ dậy thì rất tốt, vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực tròn săn chắc, áσ ɭóŧ trước đây rõ ràng đã nhỏ hơn nhiều.
Cầm áσ ɭóŧ ném sang một bên, mặc bộ váy ngủ chuẩn bị sấy tóc, đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
Sau tiếng đóng cửa nặng nề, một giọng nam dễ nghe vang lên: “Thật dâʍ đãиɠ! Đã ra nhiều nước như vậy rồi? Có phải lúc nãy ở trong xe đã không chịu nổi rồi không?”
“... Người ta muốn anh mà!” Là tiếng rêи ɾỉ nũng nịu của Trần Tư.
Người đàn ông cúi đầu cười, giọng nói mang theo sự quyến rũ không thể giải thích, vỗ một cái lên cặp mông trắng nõn của người phụ nữ: “Muốn anh à? Muốn cái gì của anh?”
“Muốn dươиɠ ѵậŧ to của anh, muốn nó đâm em, a... Căng quá... Nhẹ chút...”
“Đồ dâʍ đãиɠ...” Tiếng va chạm bạch bạch bạch vang lên: “Nhẹ chút thì làm sao thỏa mãn em được? Kẹp chặt như vậy, ở tiệc rượu đã bắt đầu quyến rũ anh, đâm chết em!”
...
Màn kịch sắc dục bên ngoài của đôi nam nữ đã bắt đầu, Tiểu Tiểu căng thẳng bịt tai lại, cắn chặt môi không dám phát ra một chút âm thanh nào, cô không muốn nghe đông cung sống, nhưng bây giờ ra ngoài cũng không được, không ra cũng không xong!