Tiền Hạo Nhiên cũng không nhịn được sợ hãi, té quỵ xuống đấy, nước mắt giàn dụa nói: “Cửu gia, là chúng tôi sai, chúng tôi ngàn vạn lần không nên chọc phải anh”
Triệu Văn Bác nơm nớp lo sợ nói: "Cửu Gia, nhìn... Xem ở chúng ta cùng Cố Gia giao tình không ít ... Bỏ qua cho chúng tôi lần này."
Lục Cửu Thành nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cưỡng ép người khác, mua bán dược phẩm trái phép. Vẫn là nên báo cảnh sát đi”
Hộ vệ quanh đó lập tức quen nẻo quen cửa liền cầm điện thoại, trực tiếp bấm gọi
Tiền Hạo Nhiên cùng Triệu Văn Bác đơn giản muốn dọa điên rồi.
Hai người họ rổ cuộc cũng chẳng lo được mặt mũi, bổ nhào đến cạnh Lục Cửu Thành cầu xin “Cửu gia, vạn nhất xin anh đừng báo cảnh sát”
Bây giờ đang thời kì công ty họ bỏ vốn mạnh để đầu tư, nếu như tin đồn không hay về họ xảy ra, vòng bỏ vốn đầu tư kia khẳng định là không xong. Đến lúc đó cha của bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho đâu
Triệu Văn Bác đầu óc tỉnh táo nói: “Cửu gia, dược phẩm kia hiện nay chưa có trên thị trường, kể cả nếu có mang đến chỗ cảnh sát thì cũng chứng minh được điều gì, chưa thể chắc chắn định tội bọn tôi”
“Cửu gia, chuyện này là do chúng tôi làm liều nhưng cũng chưa làm gì tổn thương đến Hạ Sanh Ca. Bây giờ để nhận lỗi với hai người chúng tôi sẽ đóng góp 100 triệu tệ cùng gia nhập hạng mục Hương Châu Loan kia. Chúng tôi..”
Tiền Hạo Nhiên nghĩ đến việc phải tiếp tục bỏ ra 100 triệu khác, thân thể nhịn không được nghĩ xíu nữa về sẽ bị ba đánh chết
Nhưng cũng không thể đắc tội Lục Cửu Thành, hắn ta là một tên điên a.
Nếu như thực sự bị cảnh sát bắt đi, thi bị bắt là chuyện nhỏ nhưng còn mạng để ra khỏi ngục giam không mới là chuyện quan trọng
Lục Cửu Thành nhìn về phía Hạ Sanh Ca “Em cảm thấy thế nào?”
Nhận ra được khuôn mặt Hạ Sanh Ca càng lúc càng tái nhợt, sắc mặt hắn lại càng lúc càng âm trầm, lệ khí trong ánh mắt lại một đậm hơn
Hạ Sanh Ca lấy lại bình tĩnh, cô nhìn về phía Triệu Văn Bác và Tiền Hạo Nhiên lo lắng nói: “Hai người nói từ nay sẽ không gây rắc rối cho tôi, nói xong lời này liệu các người có lại lật lọng không?”
Nàng ở trên cao nhìn xuống nhìn về phía quỳ Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo Nhiên, chậm lo lắng nói: "Tiền thiếu, Bác thiếu, các ngươi nói về sau sẽ không lại tìm ta phiền phức, sẽ không phải nói xong lời này, về sau lại lật lọng a?"
Hai người đi đâu có nghĩ Lục Cửu Thành sẽ thật sự coi trọng Hạ Sanh Ca hơn nữa nửa đêm còn ở chỗ cô ta. Chẳng nhẽ Hạ Sanh Ca lại đoán được kế hoạch của bọn hắn nên cố ý gọi Cửu gia đến
Hạ Sanh Ca lại nhìn về phía Tiền Hạo Nhiên.
Tiền Hạo Nhiên vội vàng nói: "Không... Không dám, chúng tôi về sau tuyệt đối không dám."
Hạ Sanh Ca cười tủm tỉm nói: "Vậy thì được, từ nay tôi không phải gọi Cửu gia đến làm chỗ dựa cho mình”
Hai người kia thấy vậy định đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng Hạ Sanh Ca liền từ sau gọi với tới
“Chờ chút, hai người chưa đi được đâu. Ban đầu mấy người định tiêm thuốc cho tôi vì muốn tôi làm hành động gì thì bây giờ đi làm hành động đó cho tôi, làm xong mấy người có thể đi”
Vậy liền không thể tốt hơn. Dù sao ta cũng không muốn mỗi lần gọi Cửu Gia đến cho ta chỗ dựa a!"
Triệu Văn Bác bỗng nhiên đứng lên, giận dữ hét: "Hạ Sanh Ca ngươi cái tiện nhân, ngươi không muốn..."
Hạ Sanh Ca liền nhích lại phía Lục Cửu Thành như chú cún nhỏ đang cậy có người nhà nói: “Sao nào? Không muốn à?”
Bên cạnh Tiền Hạo Nhiên hoảng sợ giữ chặt hắn, từng lần một nói: "Văn Bác, nhịn một chút, nhịn một chút a!"
Cuối cùng ở cuối hành lang Tiền thiếu và Triệu thiếu nổi tiếng lại đang cặm cụi lau sạch những vết bẩn trên mặt đất. Hạ Sanh Ca nhìn thấy một màn như vậy khuôn mặt nhỏ trầm lại. Những việc hai người họ hôm nay làm so với những gì cô phải chịu đựng trước đây quả thực là nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi
"Thế nào? Không cao hứng?" Lục Cửu Thành phía sau vang lên, xoa tán cái rét lạnh xung quan cô
Hạ Sanh Ca ngửa đầu nhìn về phía Lục Cửu Thành, khe khẽ lắc đầu: "Cửu Gia, cám ơn anh."
Lục Cửu Thành nhẹ nhàng gõ gõ đầu của cô, đáy mắt nhiễm lên một tia ôn nhu "Muốn cảm ơn, còn rất sớm."
Bởi vì thử thách cho Triệu gia cùng Tiền gia bây giờ mới thực sự bắt đầu