Lúc này là tầm tan giờ của mọi người vì thế không khó để Triệu Văn Bác tìm thấy Hạ Sanh Ca. Khuôn mặt trắng nõn không chút son phấn được ánh nắng chiều hắt lại, nhìn thế nào cũng giống y hệt tiên nữ giáng trần. Nhưng... ngược lại Triệu văn Bác lại không có lấy nửa điểm kinh diễm mà khuôn mặt là hận ý ngập trời. Hắn liền ngay lập tức cửa xe cũng không đóng xông đến trước mặt Hạ Sanh ca thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Hạ Sanh ca hời hợt nghiêng đầu qua tránh thoát vậy mà làm cho Triệu Văn Bác chỉ một chút nữa thôi là chúi đầu xuống đất
Nhưng mà sau một khắc lại nghe Hạ Sanh Ca ngạo nghễ đứng một bên hô to gọi nhỏ, “ban ngày ban mặt vậy mà anh lại dám giở trò đồϊ ҍạϊ với tôi”
Sau câu nói ấy ngay lập tức đã thu hút lại được vô số ánh nhìn của mọi người đang đi xung quanh đó, phát hiện thấy người bị quấy rối vậy mà là một cô gái nhỏ bé xinh đẹp tựa hệt như một nữ học sinh cấp 3, vậy là chỉ cần nhìn mọi người ngay lập tức đã nghiêng về phía Hạ Sanh Ca. Mấy người phụ nữ trung niên như anh hùng bảo vệ thiếu nữ nhỏ bé, liền đứng ra nói giúp vài câu
“Hạng người gì thế? Cứ nghĩ là đi xe sang trọng là có thể quấy rối con gái nhà người ta sao Thật không biết xấu hổ”
“Mấy người không cảm thấy người đàn ông trước mặt này có cảm giác rất quen sao”
“Ờ ha, đây chẳng phải là Triệu Văn Bác, thiếu gia họ Triệu sao, được xưng cái gì mà bạn trai quốc dân sao, thực tế chỉ là loại người lấy tiền đè người hoa hoa công tử”
“Hôm nay trên mạng đột nhiên đêm qua nổ ra một nữ diễn viên Gai ng Viện Viện đã mất từ những năm trước, trên thực tế là bị đám người Triệu gia và Tiền gia bị buộc làm kĩ nữ, cuối cùng chắc chắn vẫn là bị oan”
Mọi người chung quanh xì xào nghị luận, tiếng bàn tán ra vào chỉ trỏ khiến sắc mặt Triệu Văn bác biến sắc, lúc trắng lúc xanh.
Nếu như là bình thường, hắn đã sớm cho đám người này im miệng hết lại rồi. Nhưng bây giờ tình hình công ty còn đang bất ổn, lời cảnh cáo buỏi sáng Triệu Đỉnh Xương vẫn còn vang vọng bên tai.
Thời điểm bây giờ Tiền gia cùng Triệu gia không thể ngã nữa!
Triệu Văn Bác nghiến răng ken két, hung tợn trừng mắt nhìn đám người để nhìn Hạ Sanh Ca: “Tiện nhân, rõ ràng chính ả gạt lấy 1000 vạn, bây giờ lại trắng trợn cãi lại như vậy”
Những lừo này vô cùng gây hiểu lầm, khiến tất cả những người xung quanh đều nhìn Hạ Sanh Ca với một ánh mắt khác lạ, mang theo ý vị cổ quái.
Hạ Sanh Ca lại không chút hoang mang nói: "Triệu thiếu gia, trước đó là anh muốn cùng Tiền thiếu đến nói lời xin lỗi với tôi cho nên mới muốn có ý bồi thường, hi vọng nhận được sự tha thứ của một người xinh đẹp như tôi.”
“Với lại nghĩ đến là oan gia thì nên giải không nên thù, thế là ngay đồng ý tiếp nhận sự bồi thường đồng thời cũng đã nói tha thứ cho mấy người. Xin hỏi, thế tôi lừa gạt chỗ nào vậy?”
“Về phần số tiền kia là do mấy người khăng khăng yêu cầu muốn bồi thường cho tôi. Tôi cũng đã tiếp nhận đồng thời còn hướng mấy người tích đức, đem số tiền đó ủng hộ vào quỹ từ thiện thành phố”. Nói xong Hạ Sanh Ca cũng không quên mang theo hai tấm giấy xác nhận đã từ thiện; trên tờ giấy đó ghi lớn lần lượt hai tên Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo Nhiên.
Hạ Sanh Ca cười híp mắt nhìn về phía sắc mặt tái xanh Triệu Văn Bác, "Triệu công tử, xin hỏi tôi có câu nào nói sai sao?”
Triệu Văn Bác hai mắt gắt gao trừng mắt kia hai tấm quyên tiền đơn, hận phát cuồng.
Thế nhưng là hết lần này tới lần khác Hạ Sanh Ca nói lời này, lập tức để đám người vây xem triệt để đảo hướng ủng hộ cô.
"Ai nha, tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp, không nghĩ tới tâm địa cũng thiện lương như vậy, một ngàn vạn nói quyên liền góp”
"Sẽ không phải là giống bức Giang Viện Viện, bức bách người ta tiểu cô nương làm chuyện không muốn làm a sau rồi lại phải đến bồi thường?"
“Vừa rồi còn thấy hô lên là quấy rối tìиɧ ɖu͙©, không lẽ lại là thật? Không được, vẫn là chúng ta nên báo cảnh sát đi...”
Mắt thấy có người cầm điện thoại di động lên định gọi 110, Triệu Văn Bác dù hận đến nghiến răng cũng đành bấm bụng chật vật lên xe thẻ thao, cấp tốc rời đi.
===
Đêm khuya, tại Hội Sở, trong phòng VIP
Cố Thần Diệp, Triệu Văn Bác, Tiền Hạo Nhiên cùng Hạ Nhược Linh đang tụ tập ngồi lại cùng một chỗ; sắc mặt ai nấy cũng khó coi.
Hạ Nhược Linh sắc mặt tái nhợt, nói khẽ: "Văn Bác, những gì anh nói là sự thật? Sanh Ca con bé.. đã lừa anh và Hạo Nhiên một ngàn vạn, lại không có ý định làm lành với Thần Diệp ca ca?”
Tiền Hạo Nhiên cả giận nói: "Đương nhiên là thật, anh chưa thấy qua một người con gái nào mặt dày không biết xấu hổ như vậy. Ban đầu lúc ở công ty cô ta đã đáp ứng, vậy mà thoáng cái đã đổi trắng thay đen nhanh đến thế; đúng là điếm thối mà”
Đây chính là một ngàn vạn a!
Coi như là hắn cùng Triệu Văn Bác bỏ tiền túi riêng mỗi người một nửa, nhưng số tiền 500 vạn bỏ không ra lại mất trắng; dù giàu đến mấy hắn cũng đau lòng.
Nhưng thứ khiến cho Tiền Hạo Nhiên phẫn nộ chính là bị một đứa con gái xuất thân thấp kém xoay như chong chóng
Triệu Văn Bác nhìn Cố Thần Diệp một chút, khẽ cười nói: "Diệp ca, xem ra vị hôn phu này của anh quyết tâm ôm lấy cái đùi lớn Lục Cửu Thành, nhất quyết không chịu ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh!”
Cố Thần Diệp sắc mặt một mảnh xanh xám, đột nhiên cầm ly rượu đỏ trên tay hướng phía trước đập mạnh xuống.
Hạ Nhược Linh ở bên cạnh hoảng sợ, đôi mắt ngập tràn nước nói, “Diệp Ca anh đang trách em sao? Em xin lỗi nếu lúc đó em không gọi cho anh thì anh đã có thể thuận lợi đính hôn với Sanh Ca. Cuối cùng cũng không sẽ nông nỗi này, em xin lỗi”
Triệu Văn Bác ngồi cạnh thấy nước mắt long lanh của Hạ Nhược Linh liền đau lòng, vội vàng nói: “Nhược Linh, cái này sao có thể trách em? Tất cả đều là do ả tiện nhân kia, cấu kết với đàn ông bên ngoài làm xằng làm bậy. Đừng vì vậy mà tự trách”
Cố Thần Diệp cũng nhẫn nại tính tình dỗ vài câu, Hạ Nhược Linh lúc này mới nín khóc mỉm cười: "Nhưng là bây giờ Tiểu Sanh vô luận như thế nào cũng không chịu trở lại bên người Thần Diệp ca ca, nên làm cái gì bây giờ? Cái này. . . Thời gian kéo càng lâu, Tiểu Sanh đến lúc đó đem mảnh đất sang tên cho Cửu Gia cái mảnh đất kia thì thật sự rất phiền toái.”
Sau khi nói đến đây, Hạ Nhược Linh nhịn không được siết chặt chén rượu trong tay.
Trong lòng lần đầu tiên dâng lên cảm xúc hối hận.
Cô thừa nhận thời điểm sắp diễn ra lễ đính hôn cô là cố tình mất tích, mục đích chỉ là khiến Hạ Sanh Ca xấu hổi nhục nhã, mất hết mặt mũi thương tâm
Chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn cô làm nhiều lắm. Mỗi lần chứng kiến cảnh Hạ Sanh Ca đau khổ tuyệt vọng, toàn thân cô sung sướиɠ. Nhưng mà lần này cô hối hận xanh ruột.