Hạ Nhược Linh một mặt điềm đạm đáng yêu nói: "Tiểu Sanh con bé hẳn vẫn đem mảnh đất sang tên cho ngài? Cho dù là thật thì con bé có ngày nhất định sẽ hối hận. Gia gia trước khi chết có nói qua, mảnh đất đó chính là của hồi môn của Sanh Ca; tiểu Sanh sớm đã thề, chỉ có quyết định gả cho ai mới đem mảnh đất đó cho người đó. Tiểu Sanh sớm cũng đã quyết định đem mảnh đất này sang tên cho Thần Diệp ca..’
Lục Cửu Thành vẫn yên lặng ngồi đó, trong mắt cuộn trào xúc cảm nhưng thái độ trên mặt vẫn là thản nhiên, song trái lại vẫn làm cho người đối diện bỗng dưng không gì mà rùng mình một cái
Hạ Nhược Linh há hốc mồm, đang muốn nói chuyện.
Liền đột nhiên cách đó không xa, có tiếng thang máy đinh một tiếng kèm theo thanh âm trong trẻo vọng tới “Lục Cửu Thành xin lỗi tôi về trễ một chút”
===
Hạ Sanh Ca hôm nay về nhà hơi trễ, sau khi rời đi công ty, cô để lái xe Lục gia trước tiên đưa cô đi báo danh thi bằng lái.
Người lái xe Lục gia luôn mang hình tượng trầm mặc ít nói, lạnh lùng như băng nhưng sau khi nghe nói cô muốn thi bằng lái xe trên mặt ngay tức khắc cũng lộ ra biểu lộ do dự
"Hạ tiểu thư muốn học lái xe?"
Hạ Sanh Ca nhẹ gật đầu, không có giải thích.
Cô đối với Lục Cửu Thành cùng Tần Việt quả thật so với mọi người có chút khác, còn lại với những người không liên quan cô luôn bày ra bộ mặt không nóng không lạnh
Lái xe trầm ngâm chốc lát nói: "Là tôi lái xe không tốt? Hạ tiểu thư ngồi không thoải mái sao?"
Hạ Sanh Ca kỳ quái nhìn hắn một cái, "Dĩ nhiên không phải. Tôi cũng không thể một mực mà mặt dày đi nhờ xe của Cửu Gia mãi được."
Lái xe trong lòng hò hét: Cô cứ ngồi! Dùng sức mà ngồi. Boss mong còn không được cô lại thi cái gì mà bằng lái chứ
Nhưng lái xe không dám nói, đành phải yên lặng chở Hạ Sanh Ca đi tới chỗ báo danh.
Hạ Sanh Ca kỳ thật đã sớm biết lái xe.
Cô không chỉ biết lái xe, còn to gan chơi mấy trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ đưa xe đường núi đều chơi qua hết; tất nhiên thì cũng không cần ai dạy
Hạ Sanh Ca nghĩ đến, cô ngồi nhờ xe Cửu gia nhiều như vậy, nếu không khi mà mua xe mới cô sẽ mời Lục Cửu Thành đi hóng mát
...
Mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, xe chở Hạ Sanh Ca mới chậm rãi lái vào tầng hầm lầu số một Kim Đế.
Theo một thanh âm đinh vang lên, cửa thang máy mở ra, Hạ Sanh Ca thay xong giày bước nhanh đi vào.
"Cửu Gia, thật xin lỗi, tôi đã về trễ rồi..."
Thanh âm của cô im bặt mà dừng.
Đập vào mắt là hai cái thân ảnh quen thuộc.
Hạ Nhược Linh ngồi trên mặt thảm trước sô pha, chính hai mắt đẫm lệ doanh doanh ngửa đầu nhìn Lục Cửu Thành.
Mà mắt Lục Cửu Thành có chút buông thõng, cũng chính nhìn Hạ Nhược Linh, từ khía cạnh chỗ Hạ Sanh Ca nhìn lại, phá lệ ôn nhu.
Hạ Sanh Ca bỗng nhiên nắm chặt tay, ngực cuồn cuộn lên ngập trời hận ý.
Hạ Nhược Linh! Hạ Nhược Linh ——! ! !
Sống lại một đời, cô rốt cục lại một lần gặp được iện nhân đã cướp mất đi cuộc đời của cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô Hạ Sanh Ca từng có được qua bất luận cái gì đồ tốt, cuối cùng tất cả đều rơi xuống trên tay Hạ Nhược Linh.
Bọn họ nói là cô thiếu Hạ Nhược Linh nên trời sinh hoàn lại cho cô ta
Bọn họ cũng nói Hạ Nhược Linh trời sinh là ánh trăng sáng, mà cô là đất trong bùn nhão có tư cách gì mà cùng chị gái tranh giành
Tất cả đồ vật cô từng nắm ở trong tay, thiên phú, dung mạo, thanh âm, vị hôn phu, hết thảy đều bị đoạt đi, đoạt không được liền hủy đi.
Cho nên bây giờ cô ta nghĩ Lục Cửu Thành là của cô nên cô ta cũng muốn đến cướp đi sao
"Sanh Ca!" Hạ Nhược Linh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cấp tốc điều chỉnh tốt tâm tình, lộ ra mừng rỡ cùng nụ cười ân cần, đi lên phía trước nói, “Cuối cùng cũng đợi được em về, tỷ tỷ chờ rất lâu rồi đấy”
Hạ Sanh Ca lạnh lùng nhìn xem cô, không nói gì.
Hạ Nhược Linh cũng lại tinh tế dò xét Hạ Sanh Ca,ccafng nhìn côc àng ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi
Đây là Hạ Sanh Ca?
Này làm sao sẽ là Hạ Sanh Ca? !
Hạ Sanh Ca không phải hẳn là xanh xao vàng vọt sao? Làm sao lại trở thành bộ dáng này?
Đúng, cô nhớ lại.
Hạ Sanh Ca lúc đầu dung mạo, xác thực so với cô càng xinh đẹp hơn.
Tại thời điểm sơ trung, những tiểu nam sinh kia đều thích vây quanh ở bên người Hạ Sanh Ca.
Bởi vì dạng này, Hạ Nhược Linh khóc lớn một hồi, Phùng Diêu Cầm liền quanh co lòng vòng khuyên Hạ Sanh Ca đem xinh đẹp trên mặt che lấp đi.
Năm rộng tháng dài, Hạ Nhược Linh cơ hồ đều quên diện mạo thật sự Hạ Sanh Ca là thế nào, còn cảm thấy cô vốn là cái người quái dị.
Nhưng cái này người quái dị tại sao hiện tại lại muốn đem diện mạo thật để lộ ra?
Cửu Gia mỗi ngày nhìn khuôn mặt này, thật có thể không động tâm sao?
Hạ Nhược Linh trong lòng tựa như trăm trảo cào tâm, vừa hoảng vừa hận.
Trên mặt lại lộ ra biểu lộ lã chã chực khóc, nức nở nói: "Tiểu Sanh, ta biết đều là tỷ tỷ sai, để ngươi hiểu lầm Thần Diệp ca, trong cơn tức giận cùng người đàn ông khác đính hôn. Nhưng ngươi tin tưởng ta, ta cùng Thần Diệp ca thật không có gì, ta một mực coi hắn là ca ca. Hắn cũng thế, trong lòng của hắn chỉ có ngươi, đối với ta chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Kể từ khi biết ngươi cùng Cửu Gia đính hôn, ngươi không biết Thần Diệp ca có bao nhiêu thương tâm."
(Đoạn này mình để xưng hô ta- ngươi vì dịch kiểu chị-em nghe kiểu quê quê và kì quái sao á?? Nên mọi người thông cảm nhá/ Yêu mọi người)
"Tiểu Sanh, ngươi cũng đừng tức giận, cùng tỷ tỷ trở về có được hay không? Nếu không Thần Diệp ca nếu quả như thật tức giận chia tay với ngươi, ngươi khẳng định sẽ hối hận. Chúng ta cùng Cửu Gia bồi tội, Cửu Gia khoan dung độ lượng như vậy, chắc chắn sẽ không cùng ngươi so đo."
Hạ Sanh Ca ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cửu Thành.
Lục Cửu Thành mặt không biểu tình, đem mưa to gió lớn nặng nề che dấu tại phía dưới mắt đen, không nói gì.
Hạ Sanh Ca trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót.
Cô tại Kim Đế chỉ ở lại mấy ngày, lại cơ hồ muốn đem nơi này xem như nhà của mình.
Lúc trước lái xe nói với cô: "Nơi này bảo an so Bích Viên cùng Bạch Kim Duyệt mạnh gấp trăm lần, nếu sau cô muốn ai đến người đó có thể tự do tiến vào nhưng nếu cô không muốn ai bước vào thì coi như hắn ở ngoài gặp mưa chờ một ngày một đêm, cũng đừng nghĩ đến bước vào Kim Đế một bước”
Biết rõ đây chỉ là lời khách sáo của thủ hạ Cửu Gia, cô lại tưởng thật.
Bất tri bất giác, cô thật đem nơi này trở thành nhà, cô tự cho đây là lãnh địa của mình, kẻ cô ghét không thể nào bước vào; là nơi duy nhất mà cả kiếp trước và kiếp này cô có cảm giác an toàn
Trên thực tế, bất quá là cô suy nghĩ nhiều.
Hạ Nhược Linh nhìn về phía Lục Cửu Thành, mặt mũi tràn đầy khẩn thiết nói: "Cửu Gia, cầu người xem ở Sanh Ca tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện phân thượng, liền bỏ qua cho cô lần này a? Mảnh đất kia..."
Cô cắn môi một cái: "Nếu như ngài thật sự có cần, Hạ gia chúng ta có thể cùng Lục gia cùng khai phát, ngài chiếm bảy, Hạ gia ba, coi như là Hạ gia chúng ta chongàii sự nhận lỗi. Chỉ cần ngài nguyện ý cùng Sanh Ca giải trừ hôn ước."