Bước thứ 38: Hôn trộm.
Mãi cho tới khi đi vào nhà hàng, Tống Gia Mạt vẫn còn đang lải nhải.
“Mùa đông không thể tắm bằng nước lạnh được, sẽ bị đau đầu, hơn nữa cũng dễ để lại mầm bệnh.”
“Anh không thể ỷ vào việc mình có sức khỏe tốt mà cứ tiêu xài như vậy được, một năm bốn mùa đều nên tắm bằng nước ấm, nhất là mùa đông.”
“Không phải một năm bốn mùa,” Trần Tứ nói, “Chỉ có hôm nay.”
Cô sửng sốt: “Vậy vì sao hôm nay lại đột nhiên… Anh nóng lắm à?”
Hầu kết Trần Tứ chuyển động lên xuống, quay đầu đi, nói: “Đột nhiên muốn.”
“…”
Thôi được rồi.
Ba người ngồi vào vị trí, Trần Côn đang gọi món.
Mạc Cố là khách, vậy nên cô ta cũng phối hợp gọi vài món, trong lúc chờ đợi đồ ăn được đưa lên, cô ta nói chuyện phiếm với Tống Gia Mạt.
“Chị thấy hình như gần đây có… chùa Trạch Xuyên, em từng tới đó chưa?”
“Từng tới vài lần,” Tống Gia Mạt nói, “Người ở đây hay tới đó thắp hương, nhiều người trước khi thi đại học cũng sẽ tới đó, hình như rất linh nghiệm.”
“Thường thì họ sẽ cầu xin chuyện gì?”
“Gì cũng có, tình duyên, việc học, công việc,” Tống Gia Mạt nói, “Dù sao cũng có rất nhiều, nếu rảnh thì em có thể đưa chị đi xem.”
Mạc Cố: “Được thôi, chị thật sự rất mong chờ.”
Hai người lại nói đến chuyện đồ ăn vặt gần đó, bác cả và Trần Tứ nói chuyện với nhau, thi thoảng thiếu niên sẽ gật nhẹ đầu.
Nhưng cũng không còn gì khác.
Lúc tan cuộc là hơn 7 giờ.
Tống Gia Mạt đứng ở cửa thang máy, nghe Trần Côn mở miệng nói: “Sắp đến Tết rồi, các cháu đến trung tâm thương mại gần đây đi dạo đi, mua mấy bộ quần áo mới, bác trả tiền.”
Cô nói được, thì lại nghe thấy Trần Côn gọi mình: “Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
Biết là bố luôn cảm thấy cô chuyện gì cũng muốn tự làm nên thường xuyên nhờ bác cả hỏi thăm tình hình của cô.
Tống Gia Mạt lắc đầu.
“Không ạ, đều ổn cả.”
*
Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt hẹn Doãn Băng Lộ cùng ra ngoài mua quần áo.
Sức chiến đấu của con gái vẫn luôn rất mạnh, hai người các cô oanh tạc ba, bốn trung tâm thương mại, xách theo túi lớn túi nhỏ.
Doãn Băng Lộ: “Bao giờ thì cậu mới yêu đương đây? Những lúc thế này thật sự rất cần một người bạn trai làm cu li đấy, như vậy thì chúng ta chẳng phải làm gì cả.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Gia Mạt hỏi: “Không phải cậu ship tớ và anh trai tớ à?”
“Đúng vậy,” Doãn Băng Lộ dường như không chút e dè, “Khi nào hai người yêu đương?”
“…”
Nước Khoáng này thật đúng là vừa cho một cây sào là đã trèo lên ngay, càng nói càng không đàng hoàng.
Tống Gia Mạt không tiếp tục đề tài này nữa, lấy điện thoại ra: “Tớ hỏi Trần Tứ xem sao.”
Vừa gọi đi chưa được bao lâu thì bọn họ nhìn thấy một bóng người nghe máy.
Hai cô đang đứng đối diện cửa chùa Trạch Xuyên, đúng lúc có thể nhìn thấy Trần Tứ bước ra từ bên trong.
Trần Tứ: “Alo?”
Cô cười tủm tỉm nói: “Quay đầu.”
Cách dòng người, anh quay đầu lại, thấy thiếu nữ đứng ở góc đường đối diện, mái tóc dài bị gió thổi tung.
Tống Gia Mạt thấy anh đi về phía mình, đang nghĩ ngợi xem nên đưa ra yêu cầu thế nào để uyển chuyển nhất có thể thì anh đã vươn tay ra trước, ý bảo đưa túi cho anh.
Cũng tự giác đấy.
Cô nghĩ.
Sau khi đưa hết túi đồ của mình cho anh, cô quay đầu tìm kiếm Doãn Băng Lộ, nhưng phía sau lại không có một bóng người.
Tống Gia Mạt lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: [Cậu đi đâu rồi?]
Một phút sau, cô nhận được câu trả lời: [Là một fan couple chân chính, tớ không được làm bóng đèn vào lúc này, không thể quấy rầy hai người, chúc hạnh phúc >3