Bỏ Trốn

Chương 26: Bước thứ 26: Bắt đầu từ hôm nay mình sẽ không gọi anh Trần Tứ nữa, cũng sẽ không thích anh ấy nữa.

Thiếu nữ nhìn thẳng vào anh với ánh mắt tha thiết.

Cô lặp lại một lần nữa:

“Giúp em tuyên truyền việc tuyển người của ban phát thanh đi mà, anh, xin anh đấy.”

Hầu kết của Trần Tứ chuyển động lên xuống, anh dịch chuyển ánh mắt, vô cảm dừng trên bàn.

“Quét dọn bàn một tuần.”

Hai mắt Tống Gia Mạt sáng lên: “Ok luôn!”

Trên bàn hai người bọn họ luôn có rất nhiều tài liệu tham khảo, dì giúp việc không dám tùy ý dọn dẹp, vì vậy nên bọn họ luôn thay phiên nhau dọn dẹp, mỗi người làm một tháng.

Ý của Trần Tứ rất đơn giản, chính là muốn anh đồng ý chuyện này cũng được… chỉ cần cô dọn dẹp bàn nhiều thêm một tuần là được.

Cái này có tính là gì đâu, chi phí đầu tư gần như bằng 0.

Cô không chút do dự mà đồng ý ngay.

Cuối cùng thì tia sáng hi vọng cũng bùng lên, cô thở phào một hơi, thảnh thơi thu dọn sách vở.

“Em đi ngủ đây, cảm ơn anh trai!”

Đèn trong phòng sách sáng một lúc, tới gần 12 giờ Trần Tứ mới đứng dậy về phòng, tắt đèn trong nhà.

*

Việc tuyên truyền tuyển thành viên cho ban phát thanh vẫn khá phiền toái, ngày hôm sau, Tống Gia Mạt cũng không rảnh để suy nghĩ tới những chuyện khác, cả một buổi sáng cô đều bận bàn bạc với Doãn Băng Lộ.

Được một nửa, đằng sau truyền đến thanh âm: “Tổ phát thanh số Hai bọn cậu đã tuyển đủ thành viên chưa?”

Tống Gia Mạt quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tự.

Cậu ấy đẩy đẩy gọng kính: “Tớ có ý định tham gia, cho tớ vào với được không?”

Giang Tự, biệt danh là Giang bốn măts.

Quan hệ của Doãn Băng Lộ và cậu ấy khá tốt, cũng thích gọi cậu ấy là Giang độc miệng.

Tên Bốn Mắt này khá đáng ghét, người ta phát cơm chó trên trang cá nhân, caption là “Người là ngày tháng tư của nhân gian”*, không hiểu sao cậu ấy lại comment một câu phía dưới: [Tôi hiểu điều này, nhưng sao lại phải dùng thơ Lâm Huy Nhân viết cho con trai bà ấy vậy?]

*”Người là ngày tháng tư của nhân gian” là một bài thơ hiện đại được nhà thơ Lâm Huy Nhân sáng tác vào năm 1934 ở thời kỳ Dân quốc. Về bài thơ này có hai cách nói: Một là sáng tác để nhớ thương Từ Chí Ma, hai là sáng tác cho sự ra đời của con trai, biểu đạt niềm hy vọng trong lòng đối với con và niềm vui mang lại khi con ra đời. Mọi người có thể tham khảo thêm thông tin về bài thơ.

Cuối cùng cậu ấy còn comment thêm: [Mẹ con tình thâm, chúc mừng hai người.]

Người ta đăng một bức ảnh quán bar vào lúc giữa đêm với caption: [Buổi tối uống rượu mạnh.]

Cậu ấy nhất định phải comment một câu: [Ban ngày làm chó hoang.]

Bởi vậy khi giang hồ nói về cậu ấy, câu được nói nhiều nhất chính là: Giang Bốn Mắt còn đáng ghét hơn cả chó.

Đương nhiên, Bốn Mắt cũng có ưu điểm của Bốn Mắt, ví dụ như mặc dù miệng lưỡi độc địa nhưng là người tốt, hơn nữa còn biết rất nhiều tin tức trong trường, có thể nhìn thấy cậu ấy trong rất nhiều hoạt động.

Quan trọng nhất là giọng nói của cậu ấy không tệ, rất dễ để lại ấn tượng cho người nghe.

Hơn nữa còn cùng một lớp, dễ nói chuyện.

Tống Gia Mạt: “Cậu thật sự muốn tham gia sao?”

“Đúng vậy.”

Doãn Băng Lộ cũng mang theo thái độ hoài nghi: “Việc phát thanh đòi hỏi phải dùng từ văn minh đấy.”

Bốn Mắt: “…”

“Tớ còn chưa đủ văn minh hả?”

Tống Gia Mạt nhìn cậu ấy một lúc rồi mới gật đầu: “Được rồi, cậu gia nhập đi.”

“Còn thiếu một người nữa, trưa nay chúng ta cùng chọn.”



Bởi vì có Trần Tứ tuyên truyền giúp nên trưa nay có rất nhiều người tới.

Cô vốn tưởng rằng sau khi mở rộng phạm vi tìm kiếm thì có thể tìm ra nhiều nhân tài chất lượng cao hơn, nhưng cô không hề nghĩ tới là…

“Những nhân tố mới khác” cũng theo đó mà sinh sôi nảy nở.

Hơn nữa vào buổi tuyển thành viên trưa nay, ứng cử viên chia làm rất nhiều loại:

Loại đầu tiên… Giọng nói tức giận.

Danh từ “bình thường nhưng lại vô cùng tự tin” được chuyên dùng để chỉ những người hay đè thấp giọng để nói chuyện, khiến người ta hoài nghi không biết giây tiếp theo người đó có bỏ mình vì hết hơi hay không.

Dùng giọng điệu mà họ cho là gợi cảm để nói những lời thả thính sến sẩm.

Kiểu người này, sau khi đọc xong bản thảo do chính mình chuẩn bị, nghe thấy kết quả là “sẽ thông báo sau” lại còn lạnh lùng hỏi:

“Không thích hả?”

“Thích.” Giang Tự trả lời thay Tống Gia Mạt: “Thích giọng vịt đực của cậu.”

“…”

Loại thứ hai… giọng rè rè của radio.

Đặc điểm là… có thể đọc tất cả bản thảo với một giọng điệu như nhau.

Khiến người nghe không thể phân biệt được thứ họ đang đọc là một câu chuyện hay là tin tức thời sự.

Giọng điệu quá nghiêm túc khiến họ hơi già dặn, không phù hợp với không khí trẻ trung của tuổi học trò.

Giang Tự vô cùng kinh ngạc: “Người không biết còn tưởng cậu ta đang quảng cáo cho thuốc bổ thận ấy chứ.”

Doãn Băng Lộ không ngừng đá chân cậu ấy dưới gầm bàn.

Loại thứ ba… làm màu quá đáng.

Kiểu người làm màu này sẽ không chuẩn bị bản thảo trước mà sẽ đọc nội dung do Tống Gia Mạt cung cấp.

Có lẽ họ cảm thấy làm vậy là rất vĩ đại, mặc kệ mình đọc có đúng hay không, có phù hợp hay không, tóm lại cứ uốn cong lưỡi vào những chỗ còn trống là được rồi.

“Tớ ấy à, chưa thấy bao giờ ấy, nhưng mà ấy…”

Giang Tự không nhịn được cắt ngang: “Con trai của tớ ấy, đang ở Bắc Kinh ấy, ở Thiên An Môn ấy.”

Tống Gia Mạt sụp đổ ngay lập tức, còn Doãn Băng Lộ thì cười đến mức… bút trên tay quệt thành một đường màu đỏ dài trên giấy.

Cả cái bàn bắt đầu rung lên.

“Giang Tự!” Doãn Băng Lộ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, “Cậu không nói thì sẽ chết đúng không?”

“Không.”

Giang Tự bình tĩnh nói: “Nhưng mà tớ sẽ khó chịu hơn cả chết.”

“…”

“……”

*

Sau buổi tuyển thành viên ngày hôm nay, Tống Gia Mạt bàn bạc với bọn họ, quyết định giữ lại hai mươi, ba mươi người tiến vào vòng thi thứ hai.

Địa điểm diễn ra vòng thi thứ hai vẫn là ở hội trường, thời gian vẫn là lúc giữa trưa.

Nhưng buổi trưa hôm nay, những người nên tới tham gia vòng thi thứ hai mãi mà vẫn chưa tới.

Phòng học trống không, chỉ có tiếng vọng của Giang Tự.

“Đi đâu cả rồi, đi nhặt tiền từ trên trời rơi xuống rồi à?”

Doãn Băng Lộ: “Cậu tìm hiểu thử xem trưa nay có hoạt động gì không? Không lẽ chỉ có mình chúng ta không tham gia đấy chứ?”

Giang Tự lấy điện thoại ra, sau khi lê lết ở mấy chục groupchat, lúc này cậu ấy mới biết được nguyên nhân.

“Hôm nay quán trà sữa tổ chức sự kiện, chỉ cần đọc một đoạn văn lắt léo thì có thể nhận được ba ly trà sữa miễn phí, đã thế còn có thể tham gia rút thăm trúng thưởng.”

Tống Gia Mạt sửng sốt: “Hả?”

“…Nghe nói có nhiều người lắm, đã vào rồi thì khó mà đi ra được.” Giang Tự nói, “Hơn nữa bọn họ đều đang chờ, không có ai muốn bỏ đi giữa chừng cả.”

Doãn Băng Lộ: “Vậy nên bọn họ đều không tới??”

Giang Tự: “Cũng có thể là không ra ngoài được, hoặc là nghĩ khả năng mình được lựa chọn khá thấp, cũng không quá muốn tham gia, vậy nên…”

Bốn Mắt còn chưa dứt lời thì cửa phòng bị gõ hai tiếng, có người lao thẳng vào.

Cậu ta nhíu chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc, dừng trước mặt Tống Gia Mạt.

Trên mặt viết rõ mấy chữ to: Tính tình không tốt, kẻ ngốc chớ quấy rầy.

Tống Gia Mạt không nhịn được mà ngồi ngay ngắn lại.

Cậu ta nói: “Tôi tới ứng tuyển.”

Tống Gia Mạt: “…”

Cậu tới ứng tuyển mà cứ như thể tới chém người ấy.

Cô khựng lại một lúc lâu sau đó mới tiến vào trạng thái làm việc, ngẩng đầu hỏi: “Cậu đã vượt qua vòng đầu tiên chưa?”

“Chưa.”

“Vậy vì sao cậu lại muốn tham gia ban phát thanh?”

“Thì muốn thôi.”

“Tên cậu là gì?”

“Phí Liệt.”

Giang Tự: “Phí Liệt La*? Là loại chocolate được bọc vỏ vàng ở ngoài á? Xác định đúng mục tiêu, cộng thêm mười điểm.”

*Phí Liệt La là phiên âm tiếng Trung của Ferrero, tên một loại chocolate.

“Phí Liệt! Không có La!” Chocolate cáu kỉnh nói: “Không hiểu tiếng người à?”

Giang Tự hơi rụt cổ lại nhưng nhanh chóng kiên cường nói tiếp: “Nói chuyện kiểu gì đấy, đây gọi là trêu đùa, cậu có hiểu không? Đồ chocolate không có khiếu hài hước!”

“Sao mà cậu nói nhiều thế? Mau lên được không? Không thể thì tôi đi đây.”

Giang Tự nhỏ giọng cà khịa: “Sao anh trai này nhạy cảm thế…”

“Vớ vẩn, làm gì có ai bình thường mà lại tham gia nhóm các cậu?”

“…”

“Cậu ta đáng sợ quá, người ta sợ,” Giang Tự khụt khịt hai cái, “Chắc bọn cậu sẽ không nhận loại người này vào nhóm mình để cậu ta bắt nạt người ta đâu đúng không?”

“Chỉ có cậu,” Tống Gia Mạt đánh dấu, “Điền phương thức liên lạc của cậu vào đây, cuối tuần này gặp nhau ở thư viện, chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ.”

Giang Tự: “???”

Phí Liệt cầm giấy lên rồi nhanh chóng rời đi, tiêu sái như chưa từng tới đây.

Giang Tự kinh ngạc nói: “Sao lại chọn cậu ta?”

Tống Gia Mạt sửa soạn giấy tờ, mở miệng trả lời cậu ấy:

“Giọng cậu ta trầm khàn, có thể bổ sung cho giọng của chúng ta.”

“Hơn nữa tính cách của cậu ta cũng có sự khác biệt rất lớn với chúng ta, đến một lúc nào đó, cậu ta có thể đem đến cho chúng ta những ý tưởng mới.”

“Tớ thấy với tính cách này của cậu ta, chắc là kiểu người an phận tập trung làm việc gì đó, sẽ không gây ra rắc rối. Như vậy là đủ rồi, dù sao chúng ta cũng chỉ thiếu một người nữa thôi, vẫn tốt hơn là chọn phải đầu trâu mặt ngựa.”

“Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hôm nay ngoại trừ cậu ta ra thì không có ai đến đây.”

Bốn Mắt: “…”

*

Cứ như vậy, bốn thành viên của nhóm phát thanh được quyết định.

Cô, Doãn Băng Lộ, Giang Tự, Phí Liệt.

Tống Gia Mạt quay lại lớp, mở danh sách những việc cần làm ra, gạch bỏ dòng chữ “tuyển thành viên”.

Giải quyết được một vấn đề lớn, tất cả đều đang tiến về phía trước, cô thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, rốt cuộc tổ Một của Vạn Nhã làm tốt hơn hay tổ Hai của cô làm tốt hơn thì còn phải dựa vào sự phối hợp giữa các thành viên của hai tổ.

Giờ tan học buổi chiều, Tống Gia Mạt rề rà ngồi tại chỗ thêm một lúc.

Doãn Băng Lộ kinh ngạc nhìn cô: “Học cả tuần trời, mai là được nghỉ rồi, sao cậu uể oải ỉu xìu thế?”

“Được nghỉ mà không vui, tư tưởng có vấn đề.”

Tống Gia Mạt dựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra đằng sau: “Nếu cậu là tớ thì cậu cũng sẽ muốn trốn tránh thôi.”

Khó khăn lắm mới được tới trường, có thể dùng việc học và việc bên câu lạc bộ để lấp đầy thời gian suy nghĩ miên man.

Nhưng một khi về nhà, cô không biết nên đối mặt với Trần Tứ thế nào.

Trần Tứ nói, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, nhưng cô muốn làm cái gì?

Ngay cả cô cũng không biết.

*

Buổi tối ngày hôm đó, bố Trần gọi về.

Lúc ấy Tống Gia Mạt đang giải đề, Trần Tứ chuyển tiếp cuộc gọi video sang máy tính, vỗ nhẹ sau gáy cô.

Thật ra đây chỉ là một động tác hết sức đơn giản.

Lòng bàn tay anh ấm áp mà mềm mại, động tác nhẹ nhàng lướt qua da thịt cô khiến Tống Gia Mạt run rẩy.

Trong nháy mắt ấy, sau lưng cô như có lửa đốt.

Nhưng ngẩng đầu lên nhìn, tất cả những rung động đều biến mất sạch.

Trần Kiến Nguyên cười với cô qua màn hình: “Gia Gia, gần đây thế nào rồi, vẫn khỏe mạnh chứ con? Có ăn nhiều thêm được chút nào không?”

Bố già rồi.

Năm này sang năm nọ, không thể tránh khỏi việc tóc mai có sợi trắng, khóe mắt cũng có thêm vài nếp nhăn.

Cô mím môi, đè nén nỗi chua xót trong lòng xuống, nói: “Vẫn ổn ạ.”

“Lần trước lúc bố về con còn gầy lắm, đừng vất vả quá, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, có vấn đề gì thì nói với bố, với anh, đừng giấu trong lòng.”

“…Vâng.”

Cổ họng như bị lấp kín, không nói thêm được gì nữa, đề tài nhanh chóng chuyển sang Trần Tứ.

Cách anh đáp lại có hơi lãnh đạm, nhưng không hề mất kiên nhẫn, ông hỏi gì thì anh thấp giọng trả lời cái đó.

Trong lúc hoảng hốt, bọn họ cực kỳ giống người một nhà, nhưng rốt cuộc vẫn luôn có những chướng ngại vật không thể vượt qua.

Trong lòng cô vô cùng rõ ràng.

Cô và Trần Tứ không phải là anh em ruột, thậm chí còn không phải là anh em trên pháp luật, nhưng cô không thể làm chuyện này, cô không thể.

Bởi vì nhà họ Trần có ơn với cô.

Bởi vì thêm một năm nữa, hộ khẩu của cô sẽ được thêm vào hộ khẩu nhà họ Trần, không có nơi này, cô không còn chỗ nào để đi.

Cô hẳn phải bớt khiến người khác lo lắng đi mới đúng, hẳn phải hiểu chuyện, hẳn phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm mới đúng.

Bố yêu thương cô như vậy, Trần Tứ đối xử tốt với cô như vậy, cô không thể phá vỡ thế cân bằng này, việc này quá vong ân phụ nghĩa.

Cô bỗng cảm thấy áy náy.

Bỗng nhiên, đầu bị người ta gõ nhẹ một cái.

Trần Tứ: “Sao lại ngẩn người ra đấy?”

Cô nén nỗi nghẹn ngào, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện không biết cuộc gọi đã kết thúc từ bao giờ.

Trần Tứ nhìn cô một lát rồi nói: “Gần đây em…”

Còn chưa dứt lời, cô bỗng giơ tay chỉ vào nơi nào đó: “Sách bị lệch rồi.”

Đó là quyển sách tối hôm qua cô bất cẩn làm chệch đi, vượt qua ranh giới giữa hai cái bàn, nghiêng về phía bàn của anh.

Trần Tứ như thể cảm thấy buồn cười: “Không phải chỉnh thẳng lại là được à?”

Cô bừng tỉnh.

Đúng vậy, sách bị lệch thì chỉnh lại cho thẳng là được rồi.

Vượt rào thì lui lại là được rồi.

Cô khụt khịt cái mũi, bỗng nhiên nở một nụ cười: “Để em chỉnh lại.”

Bàn tay đang vươn ra của Trần Tứ ngừng lại giữa không trung, thấy cô sắp xếp tất cả những quyển sách vượt quá ranh giới thành một chồng.

Thật ra tính cô vốn cẩn thận, nhưng sau đó dưới sự nuôi dạy của anh cũng dần dần tùy ý hơn, sau khi hai cái bàn được đặt cạnh nhau thì một nửa bàn của anh vẫn thường là đồ của cô.

Rất ít khi giống như bây giờ, cô đặt mọi thứ trở về vị trí cũ, cách ranh giới rất xa.

Trần Tứ nhíu mày: “Phân rõ giới hạn với anh như vậy, ngày mai em định đi lấy chồng hay gì?”

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ tiếp tục tán gẫu với anh về đề tài này, nhưng hôm nay thì không, cô chỉ tùy ý đáp lại vài câu rồi nói mình buồn ngủ không chịu được, muốn quay về phòng ngủ.

Nhưng không thể ngủ yên ổn được, cô lúc ngủ lúc tỉnh, sau lưng nhớp nháp.

Trở mình một cái, đã là hai giờ sáng, mọi người đều đã ngủ.

Cô xốc tấm chăn mỏng lên, xuống giường rời khỏi phòng.

*

Một lần nữa đi tới hồ ước nguyện quen thuộc, nhưng tâm trạng bây giờ lại không giống ngày xưa.

Tống Gia Mạt lấy một đồng tiền xu ra, ngơ ngác ngồi bên cạnh hồ.

Nước chảy róc rách, ánh trăng đêm nay rất sáng, đung đưa trên mặt hồ tạo thành những gợn sóng.

Cô cũng không biết mình đang băn khoăn điều gì, mạch suy nghĩ không ngừng đứt đoạn.

Đến lúc phục hồi tinh thần, cô đã đứng lên, tung đồng tiền xu lên không trung.

Thiếu nữ nhắm mắt lại, nhẹ giọng ước nguyện: “Bắt đầu từ hôm nay mình sẽ không gọi anh Trần Tứ nữa, cũng sẽ không thích anh ấy nữa. ”

Cô nghĩ, đây mới chính là những lời đêm nay mình phải nói.

Đưa bọn họ quay lại khoảng cách bình thường, không cần thân thiết quá.

Nếu quá thân thiết, cô sẽ không nhịn được mà vượt rào.

Nói xong, Tống Gia Mạt xoay người, chỉ vừa bước một bước…

Ở nơi cách gốc cây long não khoảng năm mét, cao gầy mà khôi ngô.

Trần Tứ chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn cô không gợn sóng.

“Ước gì vậy? Lặp lại lần nữa…”