Thiên Hàn Vãng Khứ

Chương 5: Phiền phức tới rồi!

Mình không tìm phiền phức, chưa chắc phiền phức đã buông tha cho mình!

Cảnh tượng Đường Ngạo Thiên thấy hôm nay là Thanh Mai đang đi qua đi lại trước cửa viện, Lục Sát thì bưng một nồi lớn thứ nước đen ngòm vào phòng Mộ Hàn.

Y bước vào viện, Thanh Mai vẫn chưa phát hiện ra y, nàng vẫn đang chăm chú dõi ra ngoài cửa viện tìm kiếm. Lục Sát ngược lại chú ý đến y.

"Chủ tử." Lục Sát tiến lên vái chào.

"Nàng làm sao vậy?"

"Chắc là nàng đang đợi công tử về."

"Đợi hắn? Hắn có thể đi đâu?" Không phải châm ngôn sống của hắn là không bước ra khỏi viện sao? Đừng nói chọc phải phiền phức rồi chứ? Với tính cách của hắn khả năng rất cao đi!

"Hồi chủ tử, chiều nay, người của Lệ tần đến mời công tử đi."

"Sao ngươi không theo cùng?" Đường Ngạo Thiên nhíu nhíu mày.

"Thuộc hạ tắc trách, xin chủ tử định tội."

"Đường công tử, không phải là lỗi của Tiểu Lục đâu, là công tử bảo bọn ta ở lại trông coi dược." Thanh Mai vội vàng phân trần giúp Lục Sát. Công tử tới giờ này vẫn chưa về không phải gặp chuyện gì rồi chứ?

"Ra ngoài tìm."

Khoát tay cho Lục Sát đứng dậy, Đường Ngạo Thiên buông ra một câu mệnh lệnh. Bản thân cũng xoay người định bước ra ngoài. Chỉ là chưa kịp bước chân ra khỏi viện thì đã thấy bóng một thanh y đang đi vào.

"Làm gì mà náo nhiệt thế?"

"Công tử, ngài về rồi! Không có chuyện gì chứ?"

Thanh Mai thấy Mộ Hàn về vội vàng ra đón. Mộ Hàn cất bước vào viện biểu tình vẫn ung dung.

"Ta còn chưa ăn chiều đấy, Lệ tần đúng là keo kiệt có một bữa cơm cũng không dám đãi. Thanh Mai ta sắp đói chết rồi!" Nói xong câu hắn còn ra vẻ tay chân bủn rủn sắp bước đi không nổi tới nơi.

"Được, được ta làm cho ngài." Thanh Mai ứng thanh, xoay lưng tiến về phía phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

"Lục Sát ngươi cũng đi lấy nước cho ta."

"Vâng."

Trong sân viện giờ chỉ còn hai người. Từ lúc Mộ Hàn bước vào viện tử, Đường Ngạo Thiên vẫn nhìn hắn bất động.

"Ngươi nhìn gì? Còn không vào ngâm thuốc."

Đường Ngạo Thiên cũng không nói gì theo chân Mộ Hàn vào phòng. Nhìn khuôn mặt trắng bệch, khóe môi có những vết nứt khô trông cực kỳ tiều tụy kia. Lại nhìn thân hình trông có vẻ hơi gầy sau lớp thanh y. Tuy gầy nhưng dáng đi ung dung lại không phù hợp chút nào với khuôn mặt bệnh tật đấy. Tất cả làm dấy lên sự nghi ngờ của Đường Ngạo Thiên. Cuối cùng, y cũng không nhịn được hỏi:

"Ngươi không sao đó chứ?"

"Ta thì có chuyện gì? Nếu ngươi muốn hỏi về vẻ mặt này thì.. Ta vẽ đó! Giống không?"

Nói xong hắn còn tỏ vẻ mỹ nhân bệnh tật, yếu đuối, cầu người thương tiếc cho Đường Ngạo Thiên xem. Hiển nhiên thu hoạch được ánh mắt ghét bỏ từ Đường Ngạo Thiên.

"Ây da, ngươi thật là vô tình nha. Mỹ nam tử như hoa phù dung thế này cũng đành tâm bỏ mặt sao?"

Đường Ngạo Thiên nhướng nhướng mày, cảm thấy hắn thú vị.

"Ngươi không biết sở thích của ta là nghiền nát hoa sao?"

"Ngươi đúng là không hiểu phong tình." Thở dài một hơi, người không biết còn tưởng hắn bị oán ức gì lớn lắm.

"Cộc cộc" Tiếng gõ cửa phòng truyền đến cắt đứt cuộc đối thoại chả đâu vào đâu này.

"Công tử, nước mang đến rồi."

"Vào đi."

Đặt nước xuống trên bàn. Lục Sát rất thức thời mà lui ra đóng cửa lại.

Mộ Hàn lấy nước cùng khăn tẩy rửa khuôn mặt. Đường Ngạo Thiên rất tự nhiên ra phía sau bình phong, cởi xiêm y bắt đầu ngâm thủy dược. Khuôn mặt đã mất đi vẻ tiều tụy, trở về bộ dạng ban đầu, Mộ Hàn rửa mặt xong, bỏ lại khăn vào chậu. Tự rót cho mình một chén trà, hắn lên tiếng.

"Tình hình Mộ gia hiện tại thế nào?"

"Sao ngươi lại hỏi ta?" Đường Ngạo Thiên cũng không bất ngờ lắm về câu hỏi của Mộ Hàn, y biết hắn cũng không phải là một người dễ đối phó.

"Ta biết ngươi sẽ phái người điều tra về ta. Mà liên quan đến ta thì ngươi không thể nào bỏ qua Mộ gia." Hiếm khi Mộ Hàn nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn.

"Ngươi cũng thông minh đấy."

"Nào có ngu ngốc như ngươi, tự mình dâng đến cửa."

Hai người cứ bình bình thản thản như nói chuyện phiếm ngoài chợ. Mộ Hàn nhấp một ngụm trà.

"Giúp ta bảo vệ Mộ gia."

"Được."

Nghe âm thanh không nặng không nhẹ kia nhận lời một cách thản nhiên, Mộ Hàn không khỏi nhướng nhướng mày.

"Cũng không hỏi nguyên nhân sao?"

"Ngươi muốn nói cũng không cần ta hỏi." Đường Ngạo Thiên rất kinh nghiệm trả lời. Hắn không muốn nói thì y có hỏi cũng chỉ rước thêm cục tức vào người.

"Thế nếu ta nhờ ngươi đi hạ độc thì sao?"

"Còn xem là ai đã. Nếu là ngươi thì ta rất sẵn lòng."

"Đúng là nói ngươi ngốc ngươi còn không nhận. Chắc chỉ có kẻ ngốc như ngươi, mới đi nhờ người hạ độc chính mình."

"..."

Khẩu đấu với hắn người chịu thiệt hình như luôn là mình.

"Lệ tần sai ta đi hạ độc một người."

"Ả lấy Mộ gia uy hϊếp ngươi?" Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của hắn rất chắc chắn.

"Đúng vậy." Mộ Hàn cũng không keo kiệt trả lời.

"Ngươi đồng ý?"

"Ừm." Nhấp một ngụm trà, hắn vẫn thản nhiên như cũ.

"Ai?"

Một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, Mộ Hàn vẫn hiểu được là y hỏi, hạ độc ai?

"Vị nam phi đang được sủng ái, Bạch Ý Hiên."

"Ngươi hoàng thượng mới đem về mấy hôm trước?" Đường Ngạo Thiên hơi chau mày.

"Ừm. Đây là muốn lấy ta làm con tốt thí mạng."

Hắn nói chuyện này cho Đường Ngạo Thiên biết cũng không phải là hắn thật sự tín nhiệm y. Mà hắn tin vào những gì hắn đang nắm trong tay. Hắn chết Đường Ngạo Thiên cũng không sống được.

Mộ Hàn ở trong hậu cung này là một nhân vật không ai để mắt đến, ccũng không ai chống lưng cho hắn. Huống hồ người bên ngoài còn lan truyền hắn là một con ma bệnh, sắp chết. Hậu cung đó giờ vẫn nháo đủ trò. Giờ bảo hắn vì không cam tâm, ghen tị với vị kia mà hạ độc thủ thì cũng không ai rảnh mà điều tra. Xem ra là có người nhắm đến điểm này của hắn mà ra tay.

Hôm nay, Lệ tần gọi hắn qua, thấy được dáng vẻ như sắp chết kia, cộng thêm công phu diễn tuồng ra vẻ yếu đuối, không dám phản kháng của hắn. Lệ tần cũng không nghi ngờ. Nghĩ khống chế được người nhà của hắn, còn sợ hắn không nghe lời?

Chuyện thành thì xem như nhổ bỏ được một cái gai trong mắt. Không thành thì hi sinh hắn cũng không mất mát gì. Tuy luôn ở trong tiểu viện này không ra ngoài, nhưng không phải cái gì Mộ Hàn cũng không biết. Trong hậu cung hỗn loạn này, không phải cứ mắt điếc tai ngơ là có thể tiếp tục sống.

"Lệ tần này đang mang long thai. Sáng nay, còn cao ngạo nói chuyện với ta. Đúng thật là một nữ nhân ngu ngốc."

"Xem ra Lệ tần này cũng chỉ là một tấm bia đỡ thôi."

Hậu cung đến bây giờ vẫn chưa có hoàng tử, không phải là không ai có thể mang long thai. Mà là không ai có thể bình an mà sinh hạ hoàng tử. Hậu cung trước giờ vẫn vậy, ngoài mặt cười cười nói nói, nhưng không biết trong lòng đã nổi lên mưu ma chước quỷ gì, tính xem nên đẩy kẻ khác xuống như thế nào. Hoàng thượng thì mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn có sở thích xem trò cung đấu. Nên hậu cung loạn vẫn hoàn loạn, các phi tử cũng vào thế giằng co. Không ai cho ai một cơ hội có được nhi tử đầu tiên của hoàng thượng. Phải biết rằng trưởng tử có thể sắc phong thành thái tử, mai này còn có cơ hội trở thành cữu ngũ chí tôn. Nữ nhân trong hậu cung này, ai cũng mong một ngày mẹ quý nhờ con.

Vị Bạch Ý Hiên kia, tuy được hoàng thượng sủng ái nhưng lại là nam tử. Cho dù hoàng thượng có sủng hắn hơn nữa cũng không thể nào mang thai. Huống hồ, không biết đây có phải là trò chơi mới của hoàng thượng hay không. Hư tình giả ý vị hoàng thượng này cho đi không phải là ít.

Lệ tần tháng trước vừa được thái y chuẩn mạch là đã mang thai hai tháng. Đến bây giờ vẫn còn kiêu ngạo, chưa xảy ra truyện gì. Xem chừng là do thấy ả quá ngốc nghếch không cần vội ra tay. Thế mà Lệ tần này còn không chịu an phận thủ thường. Làm ra chuyện hại người hại mình, vui vẻ mà đi tìm đường chết.

"Ngươi định làm thế nào?" Dựa vào thành mộc dũng, Đường Ngạo Thiên bình bình thản thản hỏi.

"Có thể làm thế nào? Tùy cơ ứng biến thôi, người ta đã tìm đến cửa rồi muốn trốn cũng không thoát."

"Ta có thể đem ngươi ra khỏi hoàng cung." Có lão thiên làm chứng, câu này y chỉ thuận miệng nói ra.

"Ấy chà, đây là muốn cùng ta bỏ trốn? Người ta sợ bị bắt được sẽ bị thả trôi sông nha!"

"Nhiều khi ta chỉ muốn cắt cái lưỡi của ngươi xuống."

"Ngươi thật là một kẻ bạc tình. Vừa mới muốn cùng người ta bỏ trốn, nói chưa đến ba câu lại muốn cắt lưỡi người ta. Cô nương nhà ai vô phúc lắm mới xem trọng ngươi."

"Vậy ngươi nói nữ nhân trong thiên hạ này đều vô phúc?" Hừ! Không biết có bao nhiêu người muốn được y liếc mắt đâu.

Chỉ có y không vừa mắt người ta, làm gì có nữ nhân nào không vừa mắt hắn. Trong giang hồ, xếp hạng thập đại mỹ nam có nhiều người muốn thành thân nhất. Đường Ngạo Thiên xếp hạng nhất là không nghi ngờ. Chưa kể đến bản mặt này, chỉ đựa vào danh hiệu - Đệ nhất võ lâm - Muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Thế mà nay, có người lại bảo xem trọng y là vô phúc.

"Làm sao ngươi biết các nàng xem trọng ngươi, chứ không phải xem trọng tiền của ngươi?"

Tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên cắt đứt cuộc đối thoại đã đi xa quá này.

"Công tử, cơm đã chuẩn bị xong rồi. Thanh Mai hỏi ngài muốn ra ngoài ăn hay dùng trong phòng?"

"Mang vào đây đi. Sẵn tiện giúp ta dọn mấy thứ này."

Lục Sát bước vào dọn dẹp khăn chậu trong phòng, mang đồ ăn vào rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Mộ Hàn vuốt vuốt đầu A Bạch. Rắn nhỏ vừa mới ngửi thấy mùi thịt liền chui ra ngoài. Mộ Hàn tự xới cho mình một chén cơm, chậm rãi dùng bữa.

Đặt chén cơm xuống. Vẫn như thường lệ, Mộ Hàn lấy ra bao châm tiến đến mộc dũng châm cứu cho Đường Ngạo Thiên. Xong rồi thì cất châm bước ra ngoài.

Chờ Đường Ngạo Thiên mặc y phục bước ra. Mộ Hàn lại quơ quơ tờ giấy bảo y cầm lấy.

"Này, giúp ta kiếm ít thứ."

"Dùng mấy cái này để làm gì?" Mở tờ giấy ra xem, Đường Ngạo Thiên hỏi.

"Ta đang bị người ta uy hϊếp đấy. Không làm việc đàng hoàng là toàn gia mất mạng như chơi."

Cất tờ giấy vào trong lòng y cũng không tiếp tục hỏi nữa.

"Nữ nhân kia đúng là xui xẻo."

"Ta vốn định thành thành thật thật sống yên bình trong này. Nay, người ta đã đến tận ổ lôi ta ra, không làm chút việc xem sao được! Có thù không báo không phải là trang quân tử."

"Trái lại tính cách này của ngươi rất hợp ý ta."

Cũng không cho Mộ Hàn cơ hội tiếp tục mở miệng, y đã biến mất qua bờ tường.

Gọi người vào dọn dẹp lại phòng, lần này Mộ Hàn lại không ở ly trong phòng ăn xong lại ngủ nữa. Hắn lôi dưới gường ra một hòm gỗ, lấy ra một cây sáo từ bên trong. Bỏ A Bạch vừa mơi ăn no đang nằm phơi bụng lại trên gường, cất bước ra cửa.

"Công tử tối rồi ngài còn định đi đâu?" Thanh Mai vừa mới dọn dẹp xong đi ra hỏi.

"Đi đi, bảo Lục Sát lấy đèn l*иg. Ta dẫn các ngươi ra ngoài đi dạo tiêu thực."