Thiên Hàn Vãng Khứ

Chương 3: Giải độc!

"Sao ta có cảm giác đang vụиɠ ŧяộʍ vậy?"

Đứng nhìn Đường Ngạo Thiên đang nhảy tường vào viện, Mộ Hàn lên tiếng. Bỏ cái bao đồ lớn gấp đôi mình xuống bàn, y bình tĩnh đáp lại:

"Vụиɠ ŧяộʍ với nam nhân khác trong cung, ngươi cũng không sợ bị chém đầu?"

"Sợ chứ, nhưng ngươi cũng sẽ cứu ta đi." Nhìn biểu tình hắn có chút nào gọi là sợ sao?

"Sao ngươi biết ta sẽ cứu ngươi mà không phải dâng ngươi cho hoàng thượng?"

"Ta mà chết thì không phải ngươi cũng tự tử vì tình sao? Dù gì đối tượng vụиɠ ŧяộʍ của ta là ngươi đó"

"..."

Y không nên hỏi vấn đề này mới phải. Có điều hắn nói cũng không sai, hắn chết thì sớm muộn gì y cũng theo hắn. Nhưng không phải vì tình mà vì độc. Vốn không phải chỉ có mình hắn trị được độc này, nhưng bây giờ hắn là sự lựa chọn duy nhất. Bởi vì hai ngươi kia, một đã chết, một muốn dồn y vào chỗ chết. Nhìn người đang loay hoay kiểm đồ từ trong cái túi y mang đến kia trầm ngâm một lúc.

"Này ngươi còn đứng đó ngẩn người ở đó làm gì? Giúp ta mang mấy thứ này vào phòng đi?"

"Ngươi thật sự xem ta như nô tài mà dùng?"

"Nào có chỉ là thấy sức lực ngươi lớn, làm những chuyện này tương đối tiện hơn ta."

Chuyển một lượng lớn thứ linh tinh vào phòng cho hắn, Đường Ngạo Thiên tới bây giờ mới có thời gian quan sát căn phòng này. Phòng cũng không lớn, cũng không bày biện những thứ xa hoa như trong cung thường thấy. Ngoài chiếc chiếc gường, trong phòng cũng chỉ đặt một chiếc bàn nhỏ cùng một bộ ấm trà, một chiếc tủ quần áo, một cái giá sách đặt vài cuốn sách và một số thứ linh tinh kỳ quái. Bên hông phòng đặt một tấm bình phong chi phòng thành hai, đặt bên trong là một cái mộc bồn dùng để tắm rửa. Tuy đơn giản lại làm cho người ta thấy thanh thản trong bốn bức tường hoàng thành này.

"Đường công tử uống thuốc đi."

Thanh mai bước vào, trên tay cầm chén dược đưa tới Đường Ngạo Thiên. Y nhận lấy ngửi ngửi mùi dược đắng chát mặt không đổi sắc, một hơi uống sạch. Đưa lại chén dược cho Thanh Mai y hỏi:

"Ở đây chỉ có ngươi và hắn sao?"

"Đúng vậy, bình thường công tử còn chẳng bước chân ra khỏi cửa, còn không mấy ai biết hắn có tồn tại ở đây." Nói xong còn che miệng cười cười.

"Sống cũng thực tự tại đi?"

"Đúng vậy, hậu cung loạn như vậy, ở đây lại xem như một thế giới khác."

"Tự nhiên ta thắc mắc tại sao hoàng thượng lại chọn hắn nhập cung?"

"Này.."

"Đương nhiên là do ta thiên tư tuyệt sắc, thông minh tài giỏi, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích rồi."

Chưa thấy hình đã thấy tiếng không ai khác chính là Mộ Hàn công tử đây, hắn bước vào ngồi xuống bên bàn tự rót mình một tách trà. Ở một bên Thanh Mai đang cười khúc khích.

"Nếu ta nhớ không lầm thì năm đó, hoàng thượng còn không đến ngự hoa viên xem mắt nữa mà nhỉ?"

"Đó là do danh tiếng của ta vốn đã lan xa, chỉ cần nghe danh là đủ ái mộ rồi."

"Chứ không phải ngài xui xẻo bị hoàng thượng bốc thăm trúng à?"

"Thanh Mai! Ngươi phản chủ!"

"Ta đây chỉ nói sự thật thôi."

"Thanh Mai ngươi làm ta đau lòng."

"Ta đi dọn bếp."

Kinh nghiệm cho biết nàng nên dời đi trước khi công tử nói tiếp. Nàng chạy đi không quên quay đầu lại cho hai người kia một cái mỉm cười. Mộ Hàn quay đầu lại, nhìn tên mặt lạnh kia đang trưng đôi mắt "hóa ra là vậy nhìn hắn".

"Nhìn gì mà nhìn? Ta biết ta đẹp ngươi cũng không cần nhìn ta đắm đuối như vậy, ta cũng không thể nào đáp lại tình ý của ngươi đâu."

"..."

Từ khi nào y có tình ý với hắn?

"Lên gường cở áo ra. Yên tâm cũng không muốn ngươi" làm ấm "giường."

"..."

Hình như dạo gần đây số lần y đen mặt ngày càng nhiều.

Nhìn Đường Ngạo Thiên đã nằm yên vị trên giường. Mộ Hàn đi đến kệ sách rút ra bộ ngân châm bắt đầu châm cho Đường Ngạo Thiên. Chờ rút chiếc châm cuối cùng ra y nghi hoặc mà hỏi hắn:

"Đây là tạm thời áp chế chất độc?" Thuốc và châm lần này giống với lần trước y mới tỉnh dậy.

"Đúng vậy tạm thời áp chế cơn đau cho ngươi, việc giải độc vẫn cần chút thời gian ít nhất cũng phải mất năm mươi ngày."

"Không thể rút ngắn sao?"

"KHÔNG THỂ! Ngươi xem đây là đi chợ sao? Còn đòi trả giá? Ngươi cũng không xem độc trong người ngươi đã ngấm bao lâu rồi?" Hắn hậm hực thu dọn bao châm.

"Vậy khi nào có thể bắt đầu trị?"

"Ngày mai." Xem xét số dược liệu y mang đến có thể đủ dùng trong bảy ngày. Trước tiên sẽ giải độc trong người y sau khi cơ thể ổn định, sẽ rút tơ ra ngoài. Vẫn là cần thêm một số dược liệu và đồ vật cần chuẩn bị, hằn nói cho y giờ dậu ngày mai quay lại. Đường Ngạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chỉnh lại y phục, nhấc bước ly khai. Mộ Hàn dõi theo bước chân hắn mà cảm thán. Hình như y ngày càng trèo tường thành thạo!

Hôm sau, đúng như giờ hẹn mà Đường Ngạo thiên đến, quen cửa quen, nhảy qua bước tường quen thuộc, mở cửa bước vào phòng Mộ Hàn. Một mùi thuốc nồng lên trong không khí, Mộ Hàn bước từ sau tấm bình phong ra:

"Vào cũng không biết gõ cửa sao? Nếu là ta đang làm chuyện gì đấy không phải bị ngươi thấy hết rồi?"

".. Ngươi thì có thể làm được chuyện gì ở đây?"

"Thế đổi cách nói, nếu ta đang tắm không phải bị ngươi thấy hết rồi?"

".. Ngươi một người nam nhân lại sợ bị nam nhân nhìn?" Ánh mắt rõ ràng kinh bỉ nhìn y.

"Không thể nói vậy được nha, ta dù gì cũng là người của hoàng thượng. Bị ngươi nhìn thấy không phải là thất tiết rồi?"

".. Ngươi.. ngươi có một chút liêm sĩ nào không vậy?"

"Không có nha, dù gì nó cũng đâu ăn được, vứt nó đi còn có khi sống được lâu hơn một chút."

".. Ngươi xem như ta chưa hỏi gì đi!" Lần này y thật sự lãnh giáo được hắn rồi, chưa thấy người nào nói vô liêm sĩ lại nói tới có đạo lý như vậy.

"Lại đây." Hắn lấy tay vẫy vẫy Đường Ngạo Thiên.

Y đi qua, càng tới gần thì mùi thuốc kì kì quái quái kia càng nồng. Y nhìn thấy trong mộc bồn chứa đầy một thứ nước đen xì bên trên còn trôi nổi vài đoạn thảo dược.

"Ngâm đi, ngâm nữa canh giờ. Dược thủy này không chỉ có thể giúp ngươi từ từ trung hòa độc trong cơ thể, ngươi vừa ngâm vừa vận nội công còn có thể đề cao công lực. Chỉ sợ sau khi ngươi giải xong bách độc tầm ti này, thân thể ngươi sẽ trở thành bách độc bất xâm rồi. Tiện nghi cho ngươi." Mộ Hàn vừa nói vừa làm ra vẻ mặt đáng tiếc y chết không được. Tiếp xúc mấy ngày nay, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mộ Hàn tạo cho không phải là ít. Đường Ngạo Thiên cũng quên dần với tính cách này của y, cũng lười so đo cùng với y.

Thấy y không phản ứng Mộ Hàn cũng mất hứng thú chọc người, dặn y vài ba điểm cần chú ý rồi xoay người dời đi. "Nhớ những điểm ta dặn nữa canh giờ sau ta sẽ quay lại châm cứu cho ngươi."

Trong lúc Đường Ngạo Thiên đang ngâm mình thì chủ tớ Mộ Hàn đang ngoài sân vừa chăm cây vừa buông chuyện.

"Công tử hôm nay trong cung thông báo có thể ngày mai hoàng thượng sẽ hồi cung. Các vị nương nương muốn đi tiếp giá, chúng ta có đi xem không?" Thanh Mai hào hứng nói.

"Có gì vui để xem?" Những thứ đó còn không đẹp bằng những thảo mộc này của hắn.

"Thứ gì chứ? Đó là hoàng thượng đó!" Mà trước giờ cũng không ai to gan như ngài so sánh hoàng thượng và các vị nương nương không bằng thảo mộc.

"Mấy vị nương nương ấy còn không xinh đẹp bằng A Bạch nhà ta."

Tiểu bạch xà nghe vậy mà sung sướиɠ vẩy vẩy cái đuôi, ngẩn cái đầu rắn nhỏ ra khỏi áo của Mộ Hàn. Thanh Mai thầm nghĩ đúng là chủ nuôi vật ấy thật tự đắc giống nhau, Thanh Mai tiếp tục nói.

"Công tử không biết, lần này hoàng thượng hồi cung còn đẫn theo một nam tử. Trong cung đồn rằng hoàng thượng còn hết sức sủng ái vị công tử này, còn cho vị công tử này ngồi chung xa mã."

"Ngồi chung sao? Hoàng thượng khi nào cũng thích gây náo loạn hậu cung, có khi nào lại nảy ra trò đùa mới?"

"Cái này ta cũng không biết?" Thanh Mai cũng bắt đầu có chút nghi ngờ vị hoàng thượng sợ hậu cung không loạn này.

Xem ra hậu cung lại xắp cháy lần nữa rồi! Tốt nhất chúng ta vẫn nên tiếp tục cuộc sống ẩn dật của mình thì tốt hơn.

Phủi phủi bụi đất trên người, Mộ Hàn tính tính thử canh giờ. Thấy cũng sắp đến thời gian, hắn đứng đậy đi vào phòng. Lấy bộ ngân châm từ trên kệ xuống, hắn bước qua chỗ bình phong. Gian phòng giờ đã tản bớt hơi nước nhưng mùi vị thuốc đông y vẫn còn rất nồng. Hắn bước qua, thấy nam nhân đang ngâm mình trong thủy dược trên tráng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt nhắm nghiềng, đầu mày lại thỉnh thoảng nhíu lại. Tuy thần sắc không còn trắng bệch và thống khổ như trước, nhưng lại giống hệt bản mặt lần đầu tiên hắn gặp. Đường Ngạo Thiên nhíu mày, Mộ Hàn cũng nhíu mày bước đến.

" Giục tốc bất đạt, ngươi đây khẳng định là muốn trị độc hay là muốn tìm lão thiên sớm hơn? "

Nghe tiếng Mộ Hàn, ý thức của y mới qua về, mở ra đôi mắt nhắm nghiền, thả lỏng thân mình tựa vào thành bồn.

" Là ta sai. " Nói xong y mới ý tthức được mình vừa nói gì. Từ trước tới nay y có bao giờ phải là người nhận lỗi đâu chứ? Chả nhẽ người này sinh ra để khắc y sao?

Nhận thấy tầm mắt vi diệu của y, Mộ Hàn nhướng nhướng đầu lông mày.

" Biết sai là tốt. Ngồi lên đi, ta bắt đầu châm cho ngươi. "

Mộ Hàn bước đến bên cạnh đặt bộ ngân châm xuống bàn nhỏ cạnh bên mộc dũng, rút một cây ra bắt đầu thi châm. Có thể do luyện công từ nhỏ nên cơ thể Đường Ngạo Thiên đặt biệt rắn chắc nhưng lại không lộ ra vẻ thô kệch ngược lại tạo ra một nét hoàng mĩ. Nữa người dưới bị khuất trong thủy dược cũng không che được nét cân xứng trong thân mình chủ nhân. Trên bả vai cùng lưng lại có vô số vết thương lớn nhỏ khác nhau, tuy đã được trị rất tốt nhưng vẫn lưu lại những vết mờ. Chứng tỏ chủ nhân thân thể này đã trải qua rất nhiều cuộc chiến. Thu lại cây châm cuối cùng vào bao Mộ Hàn bước ra ngoài trước khi đi cũng không quên ném lại một câu:

" Đừng cố mà tạo thêm việc cho ta nữa, lần sau ngươi còn không nghe lời xem ta có chỉnh chết ngươi. "

Mặc lại y phục Đường Ngạo Thiên cũng bước ra ngoài. Thanh Mai đúng lúc gõ cửa hỏi:

" Công tử có muốn dùng một chút điểm tâm không? "

Hai mắt Mộ Hàn sáng lên nhanh chóng chạy qua mở cửa phòng.

" Ăn chứ! Đúng là Thanh Mai vẫn là tốt nhất. "

" Ngài chỉ có khi ăn là nói chuyện dễ nghe. "Thanh mai cười tủm tỉm bước vào phòng đặt điểm tâm lên bàn, thấy Đường Ngạo Thiên vẫn còn trong phòng nàng cất tiếng." Đường công tử có muốn dùng thử một chút? "

" Ai cho hắn ăn chứ. Xong việc rồi ngươi đi đi, đi đi. "

"... "

" Công tử ngài cũng thật là.. Đường công tử ngài cũng đừng trách công tử. "

" Hừ! Hắn mà dám trách ta? "Mộ Hàn ngước mắt lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

".. Ta đi trước, ngày mai lại quay lại. "Đường Ngạo Thiên xoay người rời đi.

Vừa thả người ra khỏi bức tường thành cao vυ't của hoàng cung, phía sau đã có một bóng đen theo y. Đi về đến khách điếm, Đường Ngạo Thiên bước vào phòng, bóng đen cũng theo sát vào phòng rồi tự động đóng nhẹ cửa.

" Tham kiến chủ tử. "

Đường Ngạo Thiên phất tay cho người nọ đứng lên, rồi xoay người ngồi xuống ghế. Hắc y nhân đi tới rót một ly trà dâng lên cho y.

" Có phát hiện gì? "Y nhấm chén trà hỏi hắc y nhân.

" Báo chủ tử đã tra ra đầu mối, ngươi biết sử dụng bách độc tầm ti châm có thể là người của Thích Sát Đường. "

" Là ai? "

" Có thể là đường chủ Thích Sát Đường, chỉ là người Thích Sát Đường làm việc quá cẩn thận chưa từng để lộ ra tin tức. Đường chủ hành tung quỷ dị đến bây giờ trên giang hồ cũng chưa có ai biết thật ra kẻ đứng sau là ai. "

Dù Thích Sát Đường có lợi hại thì từ trước đến nay vẫn là một tổ chức sát thủ, đều làm theo nguyên tắc. Trước giờ Thiên Long Môn cùng y nước sông không phạm nước giếng, nhất định là có người thuê bọn hắn ám sát. Bao nhiêu tiền để cho bọn hắn dám đắt tội với y chứ? Chỉ sợ người đứng phía sau này lai lịch cũng không nhỏ. Nhấp một ngụm trà hắn tiếp tục trầm mặt suy nghĩ.

" Phái thêm người tăng cường điều tra. "

" Vâng. Chủ tử, ngươi đợt trước phái đi điều tra Mộ gia mang về một thứ. "

Hắc y nhân lấy túi đeo ngang lưng xuống lấy ra một thứ gì đó được bọc trong khăn đen dâng lên. Đường Ngạo Thiên nhận lấy, mở ra nhìn. Cũng không có phản ứng gì, y gói lại món đồ đem đưa lại cho hắc y nhân tiếp nhận.

" Mang trả về chỗ cũ đi. "

" Vâng. "

" Còn chuyện gì không? "

" Ngày mai hoàng thượng hồi kinh. Chủ tử có muốn hồi phủ? "

" Không cần, mọi chuyện cứ làm như ta phân phó là được. Ta tự có tính toán. "

" Vâng."

Cúi đầu lui ra, hắc y nhân biến mất trong màng đêm. Hôm nay, bầu trời không trăng, không sao.