Thiên Hàn Vãng Khứ

Chương 1: Nhặt được một người!

Màn đêm vừa buông, tại một khuôn viên không mấy người chú ý đến, thanh y công tử đang ngồi bên bàn đá, trên bàn bày đủ các loại cây cỏ thảo mộc. Vị công tử kia đang cúi đầu, trên tay vân vê một con bạch xà đang lim dim đôi mắt. Bỗng bạch xà đang ngủ gà ngủ gật kia ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt hồng sắc hướng về cây đại thụ cạnh bên bức tường của viện tử. Thanh y công tử dùng đầu ngón tay chỉ chỉ đầu bạch xà hỏi: "A Bạch, sao vậy?"

Vừa dứt lời phía bên kia cây đại thụ truyền đến tiếng lá xào xạc kèm theo thứ gì đó rơi xuống dưới đất, nghe qua âm thanh không hề nhẹ. Thanh lam công tử ngẩn đầu lộ ra một khuôn mặt thanh tú với đôi đồng tử đen láy to tròn tạo nên nét trẻ con lại hoàn toàn hòa hợp với khuôn mặt hắn. Hắn đứng lên đi về phía cái cây. Từ trên cao nhìn xuống, hắn nhìn thấy một nam tử thân vận hắc bào, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, trên vầng trán rộng rịn ra một tầng mồ hôi, đôi mày kiếm sắt bén nhíu chặt hiện ra một vẻ đau đớn. Nhìn tới đó, thanh y công tử cũng nhíu chặt đôi mày, thần sắc đau lòng ngồi xuống kéo lấy người đang nằm dưới đất, hét lớn lên:

"Aaaa, thảo mộc của ta!"

Động tác kế tiếp chính là mang nam tử quẳng qua một bên tựa như vứt một cục đá nặng nề, bàn tay nâng nhẹ những cây thảo mộc ngã trái ngã phải bị nam tử kia đè phải mà đau lòng.

Nghe tiếng hét thất thanh, một cô nương ước chừng đôi mươi từ trù phòng bước ra trên tay đang còn bưng một bát canh tuyết liên đến đặt trên mặt bàn đầy những cây cỏ kia.

"Công tử, có chuyện gì vậy?"

Đang còn chìm trong không khí bi thương, thanh y công tử dường như không nghe thấy lời nữ tử nói, tay còn đang nâng trái, nâng phải miệng vẫn còn lẩm nhẩm "Thảo mộc của ta, cây của ta, thuốc của ta!" Thấy mình không được chú ý, nàng ngẩng đầu lên thấy công tử nhà mình đang ngồi xổm trước gốc cây trồng thảo mộc đành tự mình đi qua.

"Công tử canh tuyết liên xong rồi, ngài mau qua ăn đi."

Từ xa không chú ý, đến gần nàng mới giật mình nhận ra bên này còn có một người đang nằm. Hắc bào bị nhiễm không ít bùn đất có lẽ là do mới ngã vào trong đống hoa thảo, trong bóng tối nam tử bất động trông giống như một tảng đá. Thoát khỏi kinh ngạc, nàng nhìn công tử nhà nàng vẫn đang loay hoay với mấy cái cây, một cảm giác bất đắc dĩ nổi lên.

"Công tử?"

"Thảo mộc của ta!"

"Công tử!"

"Thảo mộc yêu quí của ta!"

"Công tử! Ở đây có người!"

Nghe tiếng thét của nàng hắn mới không tình nguyện quay đầu lại ngẩng lên nhìn nàng.

"Thanh Mai, canh nấu xong rồi?"

"Xong rồi."

"Vậy đi thì đi ăn."

"Ừm."

Hắn đứng lên phủi phủi đất bụi trên người, xoay người hướng về phía bàn đá đi tới. Cô nương tên Thanh Mai cũng định bước theo thì chợt thấy cái gì không đúng lắm?

"Công tử, ngài đi sai trọng điểm rồi! Ở đây có người này!"

Thanh y công tử dừng bước xoay người lại, nhíu mày nhìn theo hướng ngón tay Thanh Mai đang chỉ chỉ. Hắn đi tới cúi đầu nhìn suy tư chút lát rồi lại nhìn Thanh Mai hỏi.

"Hắn là ai?"

"Công tử không biết hắn?"

"Không biết! Tại sao ta phải biết hắn?"

Thấy hắn lúc lắc cái cái đầu nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc, Thanh Mai quả thật có xúc động muốn gào thét kêu trời.

"Vậy xử lý hắn làm sao đây?"

"Chôn đi."

"..."

"Nhưng hắn còn sống?"

"Hắn đè chết thảo mộc của ta."

"..."

Liếc mắt nhìn đám hoa cỏ kia Thanh Mai nghĩ, hắn chỉ đè ngã cây của ngài có được không? Tụi nó còn chưa chết đi? Mới đυ.ng vào cây của ngài, ngài đã muốn chôn sống người ta? Ai mà dám đắc tội ngài còn không phải là ngũ mã phanh thây? Giờ ta thấy mạng sống đang bị đe dọa, ta đổi chủ tử bây giờ còn kịp không? Nhìn vẻ mặt thản nhiên của công tử nhà nàng nàng tự nhủ chắc công tử nói không phải là thật đâu há?

"Công tử, có khi nào y là thích khách không? Hay để nô tỳ báo với hộ vệ?"

"Không cần!"

"Vậy.."

"Chôn hắn!"

"..."

Lần này nàng tin công tử nhà nàng nói thật rồi.

Bước gần thêm một chút nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng bệt kia, ánh mắt thanh y công tử lóe lên một tia sáng rất nhanh lại biến mất, bên môi câu lên một nụ cười thích thú.

"Mang hắn vào phòng đi."

"Nhưng lỡ như hắn là thích khách?"

"Ngươi có thấy bên ngoài đang hô hào bắt thích khách không?"

"Hình như không?"

"Thế là được rồi, mang hắn vào phòng đi."

Kéo lê nam nhân vào phòng, động tác của hắn không có chút nào gọi là dịu dàng quăng người lên gường, là quăng thật đó không nói khoác đâu. Bảo Thanh Mai lấy bộ châm từ phòng hắn đến, đơn giản châm cho hắn vài đường. Không biết do bệnh trạng hay vì động tác bạo lực của vị kia mà nam nhân mày kiếm càng nhíu chặt, khóe miệng vô thức mà tràn ra tiếng rêи ɾỉ.

"Ngươi còn dám kêu? Ta chưa mang ngươi chôn là may cho ngươi rồi."

Thanh Mai đứng bên cạnh nhìn mà âm thầm mặc niệm cho vị kia. Nhưng nàng vẫn không quên cảnh giác mà cẩn thận hỏi vị thanh y cứu người như gϊếŧ người đây.

"Công tử, làm vậy không sao thật chứ? Lỡ như hắn thực sự là thích khách thì sao?"

"Sao với trăng gì? Ta đây còn phải bắt hắn bồi thường chỗ thảo mộc bị hắn làm hư."

"Nhưng.. Vậy khi nào hắn tỉnh?"

"Sáng mai."

"Vậy hắn tỉnh rồi phải làm sao?"

"Bắt hắn trả nợ."

"Liệu hắn quỵt nợ thì sao?"

"Chôn hắn làm phân bón cho cây của ta."

"..."

Ngài có thể đừng dùng khuôn mặt đó mà đòi chôn sống người ta được không?

"A, canh tuyết liên của ta nguội hết rồi."

Sáng sớm, khi hai người một rắn còn đang ăn điểm tâm đến phấn khởi thì nam nhân ở trên giường cũng mở bừng hai mắt. Trên thân giờ vẫn còn cảm giác đau nhứt, đầu óc cũng có chút mơ hồ. Nhìn đỉnh giường hồi lâu, hắn cảm giác có thứ không đúng. Chưa kể đến việc đây là đâu, tại sao mình lại ở đây. Quan trọng nhất là tại sao thân thể không có một chút sức lực nào hết? Là thứ kia gây ra, không có khả năng vì đây sớm không phải lần đầu y bị phát tác, chỉ là lần này xảy ra đột ngột một chút, mạnh hơn một chút mà thôi. Hay là y bị địch nhân phục kích nhân cơ hội bắt lại? Càng nghĩ càng thấy có khả năng, đang định vận chuyển nội lực đã thông kinh mạch thì chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến. Y bình tĩnh nhắm mắt lại giả vờ chưa tỉnh. Y cảm nhận được âm thanh mở cửa phòng, có tiếng đồ sứ đặt lên bàn sau đó tiếng bước chân dừng lại bên gường y đang nằm. Y vẫn bình tĩnh nhắm mắt. Dường như đợi một lúc không thấy y tỉnh người kia bèn quay đầu bước về phía cửa, đứng ở phía cửa một giọng nữ hô nhẹ một câu:

"Công tử, hắn chưa tỉnh!"

"Không thể, để ta đây đến xem hắn giả chết."

Một giọng nam truyền đến nói khó nghe là giả, trên thực tế thanh âm kia trong trẻo rất dễ nghe nếu trong giọng nói không kèm theo một tia trào phúng. Tiếng chân bước nhanh truyền đến hắn đến bên gường khoanh tay mà liếc mắt nhìn xuống.

"Ngươi còn định giả chết đến khi nào?"

Không để ý đến người kia, y âm thầm vận nội lực giải huyệt đạo trên người lòng tính toán tình hình xem nên ra tay chế trụ người làm con tin hay thẳng tay gϊếŧ xông ra ngoài. Chỉ là chưa chờ y tính toán xong đã nghe một tiếng cười nhẹ của người kia, trên bả vai truyền đến cảm giác hơi nhói, huyệt đạo một lần nữa bị phong bế. Y đang thầm giật mình thì người kia lại buông một câu.

"Giả chết nữa đi? Giả nữa đi? Lão tử không ngại cho ngươi chết thật, đem ngươi làm phân bón cũng không tệ lắm."

Từ trước đến nay chỉ có y đòi chôn người khác đã ai dám dùng giọng điệu đấy nói với y như vậy? Y tức giận mở trừng mắt nhìn vào khuôn mặt thanh tú đang nhìn y bằng nữa con mắt kia thầm ghi hận.

"Sao không giả chết nữa?"

"Ngươi là ai?"

"Sao ngươi hỏi ta là ai?" Hắn nhếch khóe môi lên.

Y hoài nghi nhìn hắn "Ngươi bắt ta tới đây làm gì?"

Hắn trực tiếp cười ra tiếng

"Phì.. Ta bắt.. ha ha ha.. ta bắt ngươi tới đây làm gì? Ngươi còn không rõ sao?" – Chơi đùa tiểu tử này cũng vui lắm. Thanh Mai đứng ở cửa nhìn, giờ chỉ biết lắc đầu lòng tự nhủ nam nhân kia nên tự thân bảo trọng. Thấy ánh mắt kia lóe lên một tia sát khí hắn càng cười đến sáng lạng.

"Tự thân mình chạy đến chỗ ta, còn dám mở miệng nói ta bắt ngươi? Ngươi cũng tự xem trọng bản thân mình quá. Hay là ngươi đã thích ta từ lâu, cố tình bày ra khổ nhục kế bắt ta chịu trách nhiệm?"

"Ngươi!"

"Ây da đáng tiếc, đáng tiếc nha! Ta bây giờ đã là hoa đã có chủ rồi, nếu không dựa vào nhan sắc này của ngươi, không cần diễn tới khổ nhục kế tự dày vò mình như vậy đâu. Ta đây liền thu nhận."

Nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của nam nhân, ý cười trên mặt hắn càng thêm sâu. Thật "tốt bụng" mà khuyên nhủ thêm đôi ba câu.

"Ây, ngươi đừng có thương tâm như vậy! Xem như lần này ta phụ ngươi thì ngươi cũng nên sống cho tốt. Ta không được thì ngoài kia vẫn còn nhiều nam nhân mà, đúng không?"

Khuôn mặt đen xì của người nằm trên gường kia trực tiếp nứt ra một đường, ánh mắt muốn phanh thây người đối diện bắn ra khắp bốn phía. Y hận ngay bây giờ không thể trực tiếp bóp chết tên khốn này. Thanh Mai cũng trực tiếp bị hóa đá ở một bên sau cảm nhận được đao thương bắn bốn phía mà rùng mình. Mà ngặt nỗi kẻ đầu sỏ gây chuyện vẫn ung dung cười cười, dùng ánh mắt thâm ý chắn lại đao thương.

"Đừng nhìn ta như thế. Dù ta không đáp lại tình cảm của ngươi thì ta cũng cứu ngươi một mạng. Tốt xấu gì thì ngươi cũng không nên vong ân."

"Ngươi cứu ta?" - Y nhếch lên một bên khóe môi, vẫn không thu lại sát khí muốn gϊếŧ người kia.

"Đúng vậy a."

"Ngươi cứu ta sao lại còn phong bế kinh mạch ta, khiến ta không thể động đậy?"

"Đây còn không phải sợ ngươi vì tình nghĩ quẩn sao?"

"Ngươi!" - Khí lạnh được tăng lên theo cấp số nhân.

"Thôi được rồi nếu ngươi nghỉ thoáng một chút thì thả ngươi ra cũng không vấn đề gì. Nhưng trước tiên chúng ta tính toán một chút thứ mà ngươi nợ ta."

"Ta nợ ngươi?"

"Trước tiên không tính toán ân ta cứu ngươi. Chính ngươi từ trên trời rơi xuống, rơi xuống cũng tốt lắm chính là nhắm ngay những bảo bối của ta mà rơi xuống, ngươi xem ngươi có nên đền không?"

Trầm mặt một lúc cuối cùng nam nhân cũng mở miệng.

"Ngươi muốn gì?"

"Muốn đương nhiên muốn, Ngọc Cẩu, Kim Ngân Hoa, Hoàn liên.. đều bị ngươi đè chết ngươi phải đền. Còn chưa tính tiền tổn thất tinh thần của ta và Thanh Mai nữa ngươi cũng phải bồi thường."

Thanh Mai đang đứng một bên cố nhớ xem trong vườn thảo mộc của công tử có những cây đang kể không thì bất ngờ bị lôi vào cuộc. Trực giác nhắc nhở nàng tốt hơn nên tìm cách ra khỏi đây thì hơn. Thế là nàng bỏ lại một câu "Ta còn chưa dọn dẹp nhà bếp" rồi chạy đi mất, dưới ánh nhìn tiếc hận rèn sắt không thành thép của công tử nhà nàng. Bỏ Thanh Mai qua một bên hắn lại tiếp tục trưng ra khuôn mặt đầy tiếu ý mà nhìn bản mặt đen đến sắp nổ tung của người trên gường. Rất tự nhiên mà móc từ trong ngực ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn đưa đến người kia.

"Thế nào? Đồng ý trả nợ?"

Nghẹn nữa ngày trời người kia cuối cùng cũng cố gắn phun ra một chữ- "Được!" - Y nhịn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, y nhịn. Thấy y như vậy mắt hắn càng nở hoa, lấy tay của y lăn qua chu sa rồi điểm lên giấy. Bấy giờ mới hài lòng cất tờ giấy kia vào ngực. Đi đến bên bàn lấy chén thuốc đã được bỏ quên một bên từ sớm. Hắn kéo người trên gường dậy, đưa bát đến bên môi của y, thấy hắn mím môi, ánh mắt dấy lên sự nghi ngờ, tâm tư muốn ngược người của hắn lại muốn bị dấy lên.

"Uống đi, mặc dù ta không thể chấp nhận tình cảm của ngươi nhưng cũng không nhẫn tâm như vậy độc chết ngươi. Dù gì ta còn phải đang chờ ngươi trả nợ cho ta."

Giờ đây thì y tin hắn không cần cho hắn uống thuốc độc, vì không nhất thiết phải làm như vậy. Hắn có thể trực tiếp làm cho y tức đến hộc máu mà chết. Tân tân khổ khổ uống hết chén dược, thấy hắn rút châm thi triển trên người hắn giống như đâm một con rối gỗ, nếu người không biết bước vào gặp cảnh tưởng này thì chắc chắc cho rằng hắn đang gϊếŧ người, mà hiện trường này cũng không khác biệt lắm. Rút châm cuối cùng ra, hắn nhàn nhã ngồi về phía bàn nhỏ trong phòng tự cấp mình một chén trà. Nam nhân cuối cùng cũng động đậy được, y ngồi dậy. Ngoài dự liệu, không những toàn thân kinh mạch đã được đã thông mà đau nhức lúc trước cũng biến mất. Y nhìn hắn, càng đấy lên ánh mắt hoài nghi.

"Ngươi không sợ ta gϊếŧ ngươi?"

"Ngươi không thể. Nhớ những gì mà ngươi nợ ta."

"Khẩu khí ngươi cũng thật lớn."

Nam nhân đứng dậy bước chân rời khỏi phòng, chẳng qua chân hắn vừa chạm đến ngạch cửa lại bị một câu nói nhàn nhạt của người kia làm bất động.

"Ta có thể giải được bách độc tằm ti trong cơ thể ngươi."

"Ngươi thật ra là ai?"

"Mộ Hàn."

Y ghi nhớ kĩ cái tên Mộ Hàn này, đồng thời cũng thông báo tên mình xem như đáp lễ ".. Đường Ngạo Thiên"

Bỏ lại một cái tên, thân ảnh kia cũng cũng chớp mắt không thấy đâu. - "Cái tên thật đủ kiêu ngạo đi!"

Dùng khinh công rời đi viện tử, hắn đứng ở trên đỉnh của tòa lâu đối diện mà khóe miệng co giật nhìn tấm bảng kia- "Tử Hàn Viện" - Hắn vừa mới bị nam sủng trêu đùa?

Lưu ý: Tất cả các tên thảo dược, độc dược, nhân vật, quốc gia đều là hư cấu.