Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 20: Phán đoán sai lầm

Lâm Giản cầm một tờ tiền trong tay, quay người bước ra ngoài, chợt nghe có tiếng bước chân từ hành lang vọng tới, nghe hướng như đi về phía phòng mình. Cô cởi giày chạy chân trần ra cửa sổ, vươn nửa người về phía cách vách, huýt tiếng sáo nhỏ.

Trần Hoài đã leo gần đến cửa sổ phòng đối diện nghe tiếng, lập tức quay đầu lại. Lâm Giản vẫy tay với anh ra hiệu bên ngoài có động tĩnh, Trần Hoài nhanh chóng quay người trèo về, trong vài phút đã quay lại cửa sổ phòng.

Bên ngoài trời đã tối, khi anh quay lại không kịp nhìn kỹ chỗ đặt chân. Lâm Giản lo anh sẽ dẫm hụt, không tới nửa phút Trần Hoài đã trở lại phòng, nhanh chóng cởϊ qυầи áo ném lung tung trên đất, vứt mớ quần áo cùng áσ ɭóŧ Lâm Giản mới thay ra vương vãi trên đất.

Anh nhanh tay lẹ mắt bố trí xong xuôi thì ở cửa đã truyền tới tiếng đập cửa.

“Đến xem tình hình, tôi mở cửa, cô lên giường nằm.” Trần Hoài phân công, Lâm Giản nhanh chóng nằm lại giường, suy nghĩ lại còn cố tình thò nửa chân ra giường, thân mình nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa.

“Ai đó?” Trần Hoài giả vờ ngạc nhiên, hỏi từ xa.

“Tôi, chủ quán trọ đây.” Chủ quán trọ đáp.

“Chuyện gì?” Trần Hoài đi dép lê, giọng nhừa nhựa như bị đánh thức, có vẻ không vui.

“Vừa nãy tôi quên đưa nhang muỗi, sợ tối hai người bị muỗi cắn nên mang lên đây.” Chủ quán trọ có vẻ rất nhàn nhã.

“Ở đây lạnh vầy chắc không có muỗi, khỏi cần.” Trần Hoài vẫn chưa mở cửa, khi nãy anh từ bên ngoài quay lại vội vàng, hơi thở còn gấp gáp, cần thời gian điều hòa nhịp thở lại.

“Hai người lần đầu đến đây không biết đấy, ở đây nhiệt độ thấp đến đâu vẫn có muỗi, bị chúng cắn thì sưng to khó giảm lắm, có người bị nặng phải đến bệnh viện huyện truyền dịch, hai người vẫn nên đốt nhang muỗi phòng ngừa, ngày mai lại đỡ oán trách chỗ này vệ sinh kém.” Người chủ trọ kiên nhẫn đứng bên ngoài giải thích.

“Vậy được.” Trần Hoài thấy điều chỉnh nhịp thở gần như bình thường, đứng dậy đi mở cửa.

Anh mở cửa rộng ra, tầm mắt chủ quán trọ nhìn thoáng qua có thể thấy quần áo lộn xộn trên đất, nhìn cảnh tượng rất dễ hình dung những cảnh mờ ám. Người phụ nữ nằm trên giường, nửa bắp chân trắng như ngọc lộ ra ngoài chăn, ông ta nhìn chiếc áo thun ngắn tay mà Trần Hoài đang mặc, nửa vạt áo còn chưa kéo xuống hết, nhìn như vẻ mới rời giường tròng đại lên người, chủ trọ thu tầm mắt, đưa nhang muỗi cho Trần Hoài.

“Cảm ơn.” Trần Hoài cầm lấy.

“Không có gì.” Chủ trọ quay đầu, lê dép lê đi về.

“Phải rồi---” Trần Hoài bỗng gọi ông ta lại.

“Chuyện gì?” chủ trọ dáng người hơi mập, sắc mặt hiền lành, nghe tiếng gọi thì quay lại, thoạt nhìn là ông chủ rất dễ nói chuyện.

“Có bán thuốc lá không? Tôi hết sạch rồi.” Trần Hoài hỏi ông ta.

“Tối khuya rồi còn hút thuốc gì, không muốn ngủ à?” chủ trọ cười cười.

“Xong việc hút điếu thuốc, sung sướиɠ hơn thần tiên. Đêm nay tinh thần tốt, thiếu thuốc lá mất hứng quá.” Trần Hoài dựa vào khung cửa, tán gẫu với chủ trọ.

“Phục anh đấy, ở đây không bán thuốc lá, nhưng mà tôi có hút, để tôi xuống mang cho anh một gói.” Người chủ trọ nở nụ cười mà chỉ đàn ông mới hiểu, nói xong thì yên tâm đi về trước.

Không lâu sau, chủ trọ thực sự mang gói thuốc lên.

Trần Hoài vẫn như rảnh rỗi dựa vào cửa chờ, anh giơ tay nhận, nhanh chóng khui gói thuốc ra lấy một điếu, ngậm trong miệng nói: “Tiền thuốc lá ngày mai cứ tính vào tiền phòng.”

“Một gói thuốc coi như tặng bạn bè, tặng cậu đấy.” người chủ trọ cười thân thiện, tựa như ngày thường quen việc giao thiệp với khách du lịch bốn phương tám hướng, nhìn có vài phần nghĩa khí giang hồ hào hiệp.

“Cảm ơn.” Trần Hoài nói xong thì đóng sầm cửa, trở vào phòng.

“Không có gì chứ?” Lâm Giản ngồi dậy hỏi.

“Tạm thời không sao.” Trần Hoài gật đầu, cầm điếu thuốc đặt lên tủ đầu giường, nhanh chóng mặc lại áo len và quần dài rồi ngồi xuống mép giường, cầm điếu thuốc thong thả hút, hơn nữa còn gạt tàn thuốc vung vãi xuống sàn chứ không gạt vào gạt tàn thuốc để trên tủ đầu giường.

Lâm Giản thấy anh vừa rồi gấp như lửa đốt, giờ lại kiên nhẫn án binh bất động, cô hỏi: “Còn phải đợi bao lâu?”

“Chủ trọ này lòng nghi ngờ nặng nên vừa rồi tới kiểm tra, lúc này ông ta chuẩn bị đi ngủ, chờ ông ta về dưới lầu đi ngủ thì lại hành động.” Trần Hoài nhìn đồng hồ, thời gian hẹn với Diêu Hỉ còn khoảng 20 phút.

Chờ ba phút nữa lại thực hiện, trong mười phút hoàn thành.

Anh ngồi hút điếu thuốc, nghỉ ngơi dưỡng sức, mấy phút sau thì mang giày vào xoay người ra ngoài.

“Một phút sau cô đến gõ cửa.” Anh ra cửa sổ, dặn lại.

“Được.” Lâm Giản gật đầu, cô không ngờ sự việc lại nguy hiểm hơn mình tưởng tượng rất nhiều, nếu cô biết trước việc này khó giải quyết như thế, có lẽ không dễ dàng chấp nhận, nhưng mà cô lại thích xen vào việc người khác.

Lâm Giản hít một hơi thật sâu, mang dép lê tiếp tục mở cửa, đến phòng bên cạnh gõ cửa như ban nãy.

“Ai?” giọng người phụ nữ kia vang lên.

“Chuyện này…” Lâm Giản nói chậm rãi, nhẹ nhàng, người bên trong dĩ nhiên không nghe rõ, tiếng mở cửa vang lên, người phụ nữ chỉ mở một khe cửa hẹp nhìn thấy Lâm Giản trong bộ đồ ngủ, sắc mặt hơi buông lỏng, nhưng giọng hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, “Lại sao nữa?”

“Vị nhà tôi mắng tôi óc heo, vừa rồi quên đưa tiền cho chị.” Lâm Giản đưa tiền, tầm mắt lướt nhìn về phía cửa sổ đang mở, chưa thấy bóng dáng Trần Hoài, sắc mặt cô không có biến hóa gì, trong lòng lại hoảng hốt, tim đập thình thịch tựa như sắp bật ra khỏi cổ họng.

Khẩu súng vẫn ở vị trí ban nãy, không trong tầm tay người đàn ông hay người phụ nữ này, chỉ mong lát nữa mọi thứ sẽ thuận lợi.

“Xời, chút tiền đó có gì phải trả, cô quá coi trọng lời của vị nhà cô rồi.” người phụ nữ khinh thường lên tiếng.

“Chị cầm đi, kẻo anh ấy lại trách tôi.” Lâm Giản cố tình giơ cánh tay phải bị Trần Hoài nhéo sưng tấy lên, xung quanh đó đã hiện lên vết bầm tím.

Người phụ nữ cầm tiền, liếc nhìn vết thương trên tay cô, tự cho là mình hiểu chuyện, “Vị nhà cô làm thế à?”

“Dạ, lần nào cũng vậy. Lúc ấy cứ thích nhéo lung tung trên người tôi.” Lâm Giản thở dài, thực ra cô vì căng thẳng mà giọng run lên, cô đang cố gắng hết sức để đè nén lại, người ngoài nghe được giọng cô rất nhỏ, căng thẳng mà lại có vẻ đẫm nước mắt, như là lâu ngày không tìm được người tâm sự hết đau khổ trong lòng, nói mấy câu đã phác họa ra sinh hoạt hàng ngày của cô bi thảm đến thế nào.

“Đàn ông đều chả tốt lành gì.” Người phụ nữ nói xong lại liếc nhìn vết bầm tím trên tay Lâm Giản, nhìn rất rõ dấu vết bạo lực trong tìиɧ ɖu͙©. Cô ta không quan tâm với những gì Lâm Giản trải qua nhưng sự cảnh giác trước đó đã hoàn toàn biến mất.

“Dông dài cái gì!” bên trong truyền ra giọng đàn ông quát lớn, hắn ta hiển nhiên không muốn nghe đồng bọn của mình cùng người ngoài tán gẫu, nhưng ngay khi hắn ta vừa dứt lời, phía sau đã có một âm thanh nặng nề rơi xuống, người phụ nữ kia theo phản xạ có điều kiện quay người muốn nhìn, Lâm Giản từ phía sau lao tới, lại một tiếng đổ rầm, cô vật người phụ nữ kia xuống đất.

Vừa rồi sử dụng lực quá mạnh, người phụ nữ ngã ra, vung tay gạt trúng cái bình hoa cạnh tường, lập tức mọi thứ rối tung, Lâm Giản nhào lên người cô ta, người phụ nữ đó ra sức chống lại, dùng đầu đập mạnh lên người cô, cố sức lật ngược người Lâm Giản lại, sức lực cô ta mạnh như đàn ông.

Nhìn lầm người rồi! Lòng Lâm Giản trầm xuống, bây giờ không có thuốc hối hận, cô phải dùng hết sức lực tay mình đè người phụ nữ kia xuống đất. Không ngờ người đó tiếp tục lăn lộn, Lâm Giản dần mất sức, ngã khỏi người cô ta, cô tiếp đất bằng tay phải, trượt trên sàn nhà, trong tầm mắt Lâm Giản là một mảnh thủy tinh sắc bén, cô cố sức kéo lòng bàn tay, tránh được mảnh thủy tinh nguy hiểm kia, theo quán tính cô trượt sang một bên, ngay lúc đó một cảm giác lạnh thấu xương truyền tới, có vật gì đó đâm vào lòng bàn tay cô, thậm chí cô còn cảm nhận được tiếng vang khi da thịt bị đâm thủng.

Cơn đau khiến toàn bộ cánh tay cô co cứng, đầu óc tê dại, phản ứng cơ thể chậm đi rất nhiều, người phụ nữ xoay người vung một nhát chém về phía thái dương cô, mắt hiện vẻ hung tợn đánh một chiêu lấy mạng, Lâm Giản dùng sức nghiêng người tránh thoát, cú đánh của người phụ nữ kia bị trượt rơi xuống thắt lưng cô, toàn thân cô run rẩy bởi chấn động đau đớn, cả người như muốn vỡ ra thành từng mảnh.

Võ nghệ Lâm Giản và người phụ nữ này không cùng cấp bậc, tay chân cô yếu không kịp điều chỉnh để có thể tự vệ, đòn tiếp theo của người phụ nữ kia tiếp tục rơi xuống, đầu óc Lâm Giản trống rỗng, trong thời khắc quan trọng lại ngây người, trong chớp mắt, phía trước tạt qua một luồng gió, mặt Lâm Giản truyền tới cảm giác lạnh lẽo, thậm chí cô không kịp thấy được Trần Hoài ra tay thế nào, chỉ thấy trước mắt có bóng nhoáng qua, người phụ nữ hung hãn như sư tử đã bị Trần Hoài siết chặt tay, nằm trong góc với đôi tay quặt ra sau lưng.

Lâm Giản nhìn Trần Hoài tay không chế ngự người phụ nữ kia, trong đầu tái hiện lại cảnh tượng một chiêu đánh bại của anh, trước đây cô mơ hồ biết bản lĩnh anh không tồi, nhưng hoàn toàn không ngờ tài nghệ anh lợi hại như vậy. Người đàn ông này, khác xa sự tưởng tượng đơn giản của cô. Lâm Giản nghĩ tới đây, sắc mặt bất giác trầm lại.

“Lấy khăn trải bàn lại đây.” Anh nói với Lâm Giản.

Lâm Giản không hé răng, chỉ theo chỉ bảo của anh mang khăn trải bàn đến, Trần Hoài trói tay người phụ nữ bằng khăn bàn.

“Chúng tôi có rất nhiều tiền, các người muốn bao nhiêu tiền chúng tôi đều đưa!” người phụ nữ kia không giống người thường, đến nước này còn bình tĩnh đưa ra điều kiện với anh.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ ruột: Anh hùng cứu mỹ nhân, kế hoạch rải đường cho Hoài ca → _ →