Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 13: Cô đang thay đổi phương pháp thử thách định lực đàn ông của tôi sao?

Tiếng bước chân bên ngoài cách cửa phòng Lâm Giản đứng tầm nửa mét thì đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó có tiếng vang rất nhỏ của kim loại, sau đó là tiếng lên đạn. cô không xa lạ gì với âm thanh này, Lâm Cương trước kia còn cố ý dạy cho cô những điều cần thiết.

Lâm Giản nín thở định thần, lòng bàn tay nắm bình hoa khẽ run lên. Thời gian như ngưng đọng, chỉ chờ giây phút đấu tranh sinh tử tiếp theo.

Lâm Giản nhìn những chướng ngại vật dưới sàn nhà, cân nhắc xem có nên tránh đến trú ở chiếc tủ bên cạnh phía trước không, bình hoa đấu viên đạn, cô không có nửa phần cơ hội chiến thắng. Một khi đối phương bắt đầu cuộc chiến, không tới nữa phút cô sẽ bị thành cái bị thịt, sau đó sẽ bị xử lý một cách yên lặng.

Không mấy giây mà đầu óc cô nghĩ đến đủ loại tình huống.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, có người kêu to, nghe kỹ lại thì là gọi cô.

“Lâm Giản!” giọng nói xa xôi dần trở nên rõ ràng hơn.

Trần Hoài!

“Chết đâu rồi, bảo cô vào lấy đồ mà chớp mắt cái là không thấy người!” bên ngoài tiếp tục vang lên giọng tức giận mắng người của Trần Hoài.

Lâm Giản nuốt nước bọt, ngẫm nghĩ rồi lớn tiếng đáp: “Tôi trong phòng thầy Vương đây, vừa rồi tôi thấy có con mèo chạy vào đây!” Nói rồi cô nhấc chân đá chiếc ghế đẩu gần đó, phát ra tiếng vang không nhỏ.

“Ở đâu!” giọng Trần Hoài ngày càng gần.

“Đã nói là trong phòng thầy Vương! Có điếc không?” Lâm Giản cộc cằn đáp lại, đồng thời nín thở nghe động tĩnh trong phòng khách.

Quả nhiên không ngoài dự kiến, tiếng bước chân bên ngoài nhanh chóng rời đi.

Giọng Trần Hoài rõ hơn, “Bảo cô đi lấy đồ không phải bảo cô đi bắt mèo! Làm chút việc cũng không xong!” Anh nói xong, mấy giây sau Lâm Giản nghe tiếng chân anh đi đến cửa phòng Vương Vinh Kiệt, lúc này cô mới đẩy cửa ra, trong phòng khách đã không còn bóng người, chỉ còn bức màn đen ở phòng khách hơi đong đưa.

Trần Hoài và Lâm Giản gần như cùng lúc chạy đến cửa sổ sau tấm rèm, ngoài cửa sổ không một bóng người, chỉ có miếng nhôm cửa sổ còn dính một vệt bùn rơi từ vết giày người đàn ông.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Lâm Giản lấy mu bàn tay trái xoa mồ hôi lạnh trên trán, đi tới bàn làm việc, thả bình hoa lại chỗ cũ.

“Bình hoa có tác dụng sao?” ánh mắt Trần Hoài dừng trên chiếc bình cô mới đặt lại, nhìn cô như kẻ thiểu năng.

“Đang êm đẹp lộn trở lại làm gì?” Lâm Giản không đáp lại sự nghi ngờ của anh.

“Chợt nhớ có thứ rơi ở đây.” Vẻ mặt anh suy ngẫm.

“Thứ gì?”

“Bật lửa.”

Không nghe được đáp án mong đợi.

“Trả lại anh.” Lâm Giản lấy bật lửa trong túi quần ném lại cho anh.

Trần Hoài dễ dàng bắt lấy, nghịch bật lửa trong tay, có gió thổi qua, ngọn lửa nhỏ chập chờn lay động theo gió.

Một lúc lâu sau, cô lên tiếng trước, “Kế tiếp anh sẽ đi đâu?”

“Budachepo*.” (Một ngọn núi ở Mêdog)

“Anh biết rõ ở đây có vấn đề, chẳng lẽ chờ tất cả chứng cứ ném xăng phóng hỏa ở đây bị hủy hết sao?”

“Ai nói với cô là phóng hỏa?” vẻ mặt anh nghiêm nghị.

Lâm Giản không tin nổi nhìn anh, “Anh đây là dung túng thủ phạm chính cố ý gϊếŧ người ung dung ngoài vòng pháp luật!”

“Không có bằng chứng, cô kết luận ai là thủ phạm chính? Mọi việc cần chú trọng chứng cứ chứ không phải suy đoán chủ quan, nhớ kỹ!” Anh nói đến chữ cuối cùng giọng điệu rõ ràng không tốt.

Lâm Giản sửng sốt nghẹn lời.

Căn phòng rơi vào im lặng.

“May mà phòng thầy Vương hư hỏng không nhiều, ở đây có rất nhiều vở bài tập của học sinh, nếu sách vở bị cháy hết thì đám học sinh sẽ đau lòng vì đống bài tập của chúng cho xem.” Anh bỗng lẩm bẩm thành tiếng.

Lâm Giản khó hiểu nhìn anh, cô không hiểu người đàn ông này. Rõ ràng cố ý quay lại cứu cô, nhưng không nhắc đến một chữ, ngược lại nói những chuyện râu ria không liên quan.

“Lính cứu hỏa kiểm tra phát hiện vụ cháy do mạch điện quá cũ bị chập mạch. Khu dạy học thì đã đổi mới hết rồi, ký túc xá có thể nhân tiện xây mới lại, giáo viên dạy học ở chỗ này rất vất vả, tiền lương không bao nhiêu, ít nhất chỗ ở phải đàng hoàng. Bây giờ không cần ra ngoài xin tài trợ, chính phủ sẽ cấp kinh phí trong ngân sách, coi như trong rủi có cái may vậy.”

“Mạch điện cũ?” Lâm Giản nghe được tiếng bước chân đang đến gần, có lẽ anh đã nghe được từ trước, cô phối hợp đáp lời.

“Ừ, may mà không có ai chết, đội phòng cháy không muốn làm lớn chuyện, nếu không họ bị phê bình là tuyên truyền, kiểm tra không hiệu quả, chuyện này cứ thế mà cho qua đi.”

Trần Hoài và Lâm Giản đang nói, tiếng bước chân đã ngừng lại nơi cửa, “Sao hai người lại ở đây?” Vương Vinh Kiệt tay quấn băng gạc đã quay lại, theo sau là Vương Ninh Ninh, vẻ mặt đề phòng.

“Vừa nãy có con mèo chạy vào phòng anh nên tôi qua đây xem.” Lâm Giản thuận miệng đáp.

“Tôi với Từ Nguyên cùng đi xe về, anh ấy đang tìm cô.” Vương Vinh Kiệt chuyển lời.

“Cậu ta tìm tôi làm gì?”

“Chuyện đó tôi không rõ.” Vương Vinh Kiệt cười ngại ngùng.

“Tôi nhớ ra cậu ta còn nợ tôi bữa cơm.” Trần Hoài à lên quay người đi ra ngoài, Lâm Giản cũng theo sau.

Đi ra ngoài sợi dây cảnh báo giăng ngang, Lâm Giản nhìn thấy Từ Nguyên từ góc ngoặt của trường đi ra, tay cậu ta ướt đẫm, có lẽ mới từ nhà vệ sinh ra. Cậu ta thấy Lâm Giản thì lập tức chạy như bay lại, không giấu vẻ vui mừng, “Lâm Giản, hóa ra cô ở đây thật này, may mà tôi đã quay về.”

“Sao vậy?”

“Điều kiện bệnh viện ở đây kém quá, tôi và Chương Lăng Ba muốn đưa Tôn Văn Văn đến bệnh viện ở Lhasa ngay, tôi lo sau này không liên lạc được với cô nên cố tình chạy về đây. Cô--- có thể cho tôi số di động không?” Từ Nguyên gãi gãi cổ, cười toe, vành tai đỏ ửng. Xem ra là lấy hết can đảm mới hỏi xin số điện thoại của cô.

“Được.” Lâm Giản đọc số điện thoại mình, Từ Nguyên lập tức lấy giấy bút trong túi quần ra ghi lại, “Tôi đi trước đây, tạm biệt.” Nói xong, cậu đã mở rộng vòng tay ôm lấy cô.

Lâm Giản bất ngờ nên đến khi cậu buông tay ra cô vẫn còn ngẩn người.

“Anh Hoài, tôi thay mặt Tôn Văn Văn cảm ơn anh.” Từ Nguyên cảm ơn Trần Hoài lần nữa, bước nhanh về phía xe buýt nhỏ cách đó không xa, thời gian không còn nhiều, cậu phải tranh thủ thời gian để chạy về đây.

Không bao lâu, chiếc xe buýt nhỏ phóng vụt đi.

“Vừa rồi anh nói đi đâu?” Lâm Giản hỏi Trần Hoài bên cạnh.

“Núi BudaChepo.”

“Vậy tôi đi cùng anh.”

“Sao lại đổi ý?”

“Không phải anh không muốn rút dây động rừng sao? Như anh mong muốn thôi.” Lâm Giản vừa nói vừa đi tới chiếc taxi cũ, là xe mà trước đó Trần Hoài đã gọi đến.

“Không sao, thêm nhiều người đồng hành thông minh không phải chuyện xấu.”

May mà hai ngày nay trời không mưa, từ Mêdog ra đến quốc lộ tuy đường vẫn gập ghềnh nhưng ít nhất vẫn có thể ra ngoài thuận lợi.

Đến chân núi Budachepo, Trần Hoài đưa tiền cho tài xế, tài xế lái xe rời đi.

Dưới chân núi, các tín đồ thường đến hành hương cầu nguyện, hành lễ bái. Bên cạnh có nhiều con đường đá, những tín đồ này ba bước một lễ bái, khi quỳ lạy, cả người họ phủ phục dán sát xuống con đường đá gập ghềnh.

Không biết họ đến từ đâu, những tín đồ mặt mũi phong sương, quần áo trên người bị mài mòn, dơ bẩn đến không nhìn ra màu sắc hình dạng ban đầu, khi quỳ xuống đứng lên, miệng họ đều lẩm nhẩm đọc kinh, vẻ mặt bình thản thong dong. Đây là những tín đồ thành kính nhất mà cô từng gặp qua trên đời, trên mặt mỗi người đều có ít nhiều dấu ấn cuộc đời không như ý, cho nên mới đến núi này hành hương.

Ít nhất họ còn có niềm tin để quay đầu, còn cô?

Cô nhìn những người tín đồ sau khi làm lễ bái thì lấy đất sét trắng trên đất mang theo, Lâm Giản ngẩn ra một lúc rồi hỏi: “Sao họ lại mang đất sét trắng về?”

“Nghe nói có thể giải trừ tai nạn.” Trần Hoài đáp.

Anh đi một đoạn ngắn mà không thấy Lâm Giản theo sau, nghi hoặc quay lại, đúng lúc thấy Lâm Giản lấy trong balô ra một túi nilon nhỏ, đặt cục đất sét trắng mà cô mới nhặt vào trong, vẻ mặt thành kính không khác gì những tín đồ ba bước một quỳ kia. Anh quen với cô hàng ngày miệng lưỡi sắc bén, tính toán chi li, lần đầu tiên thấy cô điềm tĩnh, nhã nhặn nghiêm túc như thế, ánh mắt lại như ẩn hơi nước, như là tâm sự cuộc đời chôn giấu bấy lâu nay bật ra ngoài, có vài phần bi thương.

Cô bi thương vì điều gì, vì ai, không người hay biết.

Gió tựa như nắng chói chang, hơi lóa mắt. Trần Hoài quay người, tiếp tục lên đường.

Sau khi vượt qua mấy ngọn núi đá thấp thì đến ngọn núi chính phủ tuyết. Đã có kinh nghiệm vượt qua Doxiongla trước đó, Lâm Giản có sự chuẩn bị tâm lý cho đỉnh núi tuyết trước mặt.

Thành thật mà nói thì đây không phải là việc dễ dàng.

Tầm mắt trắng xóa, ngoài cô và Trần Hoài thì không một bóng người, thể lực cô ngày càng kém, may mà cuối cùng Trần Hoài đã ngừng lại, ngồi tại chỗ.

“Sao không đi tiếp?”

“Chờ người.”

“Phải chờ khoảng bao lâu?”

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Nửa tiếng.”

Lâm Giản quá mệt. Tối qua nửa đêm chữa cháy, quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt rồi lại khô bao nhiêu lần, đến núi tuyết lạnh lẽo này, quần áo bên trong càng ẩm ướt, lạnh băng, cô lạnh đến khi run rẩy mới nhớ mình quên thay quần áo khô. Cứ thể này, cô sẽ bị cảm lạnh.

Lâm Giản nhìn xung quanh, bốn phía ngoài tuyết chỉ có tuyết, không có chỗ nào che chắn. Quan trọng hơn hết là với sức lực hiện tại và chân đau, cô không muốn đi đâu xa để thay quần áo.

“Tôi muốn thay đồ.” Cô lên tiếng thông báo, đi ra sau lưng Trần Hoài thả balô xuống.

“Thay thì thay đi, không cần đặc biệt thông báo với tôi, chẳng lẽ cô định thử khảo nghiệm định lực đàn ông của tôi à?”

Miệng chó không thể mọc ngà voi! Lâm Giản chửi thầm trong lòng.

May mà miệng anh đê tiện nhưng vẫn thành thật quay lưng về phía cô.

Lâm Giản lấy quần áo khô ra, nhanh chóng quay lưng về phía anh cởϊ qυầи áo. Cô mới cởϊ qυầи áo ra thì một cơn gió lạnh thổi qua, vô số bông tuyết trên sườn núi ùa tới.

“Hắt xì!” cô lạnh cóng, hắt xì một tiếng vang dội, chiếc qυầи ɭóŧ cầm trên tay không chắc nên lúc hắt xì đánh rơi xuống tuyết. Vị trí cô đứng vốn cao hơn Trần Hoài một chút, chỗ tuyết cô dẫm lên trơn trượt, chiếc qυầи ɭóŧ theo đó mà trượt xuống đúng chỗ anh ngồi. Chiếc qυầи ɭóŧ được cuộn tròn khi trượt xuống thì tự động bung ra, màu đen tuyền với đường ren mỏng manh nổi bật trên nền tuyết trắng trông cực kỳ quyến rũ trêu ngươi.

Anh nhìn lướt qua, đưa tay nhặt lấy, rũ tuyết đọng trên mép vải ren trước khi ném về phía sau, tiếp theo cà lơ phất phơ mở miệng, “Cô đây là đang thay đổi phương thức thử thách định lực đàn ông của tôi sao?”