Rời Ghế Nhà Trường

Chương 2

Ở trên huyện tôi được phát cho quân tư trang, tất cả đều được bỏ vào trong một cái balo màu rằn ri lạ mắt. Còn quần áo thì mặc luôn lên người. Cái bộ quần áo này phát theo số. Vì thế tôi mặc mà nó rộng thùng thình chẳng đẹp tí nào. Sự thật là tôi ghét nó.

Tập trung nghe phát biểu một hồi cuối cùng cũng lên một chiếc xe mà đi về vị trí tập trung. Tôi tạm biệt mẹ, chính thức đã trở thành một chiến sĩ từ đây. Chiếc xe chạy lòng vòng qua những đoạn đường mà với một kẻ mù đường bẩm sinh như tôi chắc chắn không thể nào nhớ được. Kéo cửa kính, gió lùa vào lành lạnh thổi tung mái tóc nhuộm màu hạt dẻ của tôi lên.

- Mày tên gì?

Câu hỏi bất ngờ của đứa ngồi cạnh khiến tôi giật mình mà quay lại. Từ khi lên xe nó cứ lầm lì làm tôi thấy khó gần, chẳng ngờ nó lại tự chủ động mà bắt chuyện với tôi trước. Theo phép lịch sự tôi trả lời cho có lệ.

- Ngọc!

- Ngọc nữ?

Tôi trợn tròn mắt nhìn tên đó. Thế quái nào một đứa không quen biết lại thốt ra được cái câu như vậy? Đây là biệt danh của đám bạn học gọi tôi mà. Có vẻ như nhận ra sắc mặt của tôi thay đổi, thằng đó lại nhe ra cười, tay cứ vậy quàng vào vai tôi.

-Ây xin lỗi. Không hiểu sao tao lại nghĩ thế nữa. Tao tên Khang.

-Tên gì kệ mày, bỏ tay ra.

Bất lịch sự. Tôi hất tay nó ra. Nghĩ gì vậy? Ai thèm quan tâm đến tên tuổi nó làm gì? Theo như tìm hiểu, sau mấy tháng huấn luyện ban đầu chúng tôi sẽ tách nhau ra để chuyển về đơn vị mới. Quen biết với chúng nó không có trong suy nghĩ của tôi khi đó. Nhưng sau này tôi mới biết mình đã nhầm.

- Làm gì mà căng thế? Đồng đội với nhau mà nhỉ. Cho mày kẹo này.

Thằng Khang đưa tay vào túi móc ra một nắm kẹo dẻo hoa quả. Đúng là thứ tôi thích. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nhặt lấy 2 cái kẹo vị cam bỏ vào miệng.

- Ha tao cứ tưởng mày kiêu cơ. Nhưng có vẻ không phải.

Nó lại tiếp tục vòng tay qua vai tôi vỗ vỗ. Tôi nghiêng người ý muốn tránh cái tay nó chứ không hất ra nữa. Vậy mà nó chẳng biết ý gì cả. Tôi cũng lười nói lại cứ thế quay ra cửa sổ để nhìn cảnh vật bên ngoài. Mặc kệ nó lải nhải bên cạnh một lúc. Cuối cùng nó cũng chịu ngủ và để tôi yên.

Chiếc xe vẫn chạy. Nghe đâu phải mất 2h đồng hồ mới đến được điểm tập kết. Cả quãng đường đó thằng Khang cứ ngả bên này nghiêng bên kia. Tôi lúc này mới nhìn kĩ đứa đáng ghét này một chút. Nếu so sánh về tổng thể thì cũng thuộc loại cao to. Không phải cao gầy đâu. Tóc nhuộm sành điệu, đoán chừng cũng là một đứa ăn chơi trước khi vào đây, ít nhất cũng biết chăm sóc vẻ bề ngoài.

********

Cuối cùng chiếc xe cũng rẽ vào trong một con đường nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều cỏ ngọt cho bò, cây nào cây nấy cao hơn cả đầu người. Tôi không ngờ rằng cái địa điểm đầu tiên tôi huấn luyện lại ở cái khu nông trại hẻo lánh này. Vậy là phải cách xa phố thị phồn hoa rực ánh đêm rồi. Sau khi làm một loạt những thủ tục phân chia vào các tổ đội rồi xếp gọn đồ đạc lại, chúng tôi được đi ăn cơm trưa. Cơm đơn vị nếu so sánh với cơm mẹ nấu thì 1 điểm về chỗ.

May mà còn có cái cantin, tôi mò xuống đó ăn tạm tô mì với hai trứng vịt lộn.

Đám tân binh chúng tôi cũng đông phết, hơn 100 người, phần lớn là to cao hơn tôi. Nói chứ tôi chỉ cao 1,64m thôi, ở ngoài không đến nỗi nào, vào đây mới biết mình nhỏ con.

- Ngọc. Thì ra mày ở đây.

Lại là thằng Khang. Nó quàng vai bá cổ 2 đứa nữa đứng trước bàn tôi hỏi. Tính tôi vốn không thích giao tiếp với người lạ, có thể nói là hơi khép kín nên cũng trả lời cho qua loa câu truyện thôi. Nó cũng không vồ vập mà kéo hai đứa bạn đi qua bàn khác. Kệ thây tụi bây, tôi ăn xong thì về phòng.

Lạ người lạ chỗ tôi thấy hơi sợ. Lần đầu tiên tôi ở chung với nhiều người như thế này. Đã vậy tụi nó còn thoải mái tự do mà thay đồ ngay trong phòng. Không đến nỗi cởi trần trụi nhưng vẫn là tôi chưa thích ứng được. Nhức mắt, tôi lấy cái bịt mắt ra mang vào rồi ngủ một giấc. Còn cả quãng thời gian dài ở đây nữa nhưng hiện giờ tôi muốn về nhà.

Ngày đầu vào chúng tôi không cần phải làm gì ngoài dọn dẹp đồ đạc cả. Có lẽ họ để khoảng thời gian này để chúng tôi làm quen với nhau. Nhưng tôi thì không thèm làm quen gì hết. Cả buổi ngồi viết sổ cho hết giờ, đến tối rốt cuộc tôi cũng biết thế nào là lính. Cái phòng tắm công cộng. Ôi đây là kỉ niệm đầu tiên mà tôi không bao giờ quên được.