Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại cảm giác cánh tay mình giống như bị cái gì đè lên, quay đầu phát hiện khuôn mặt bình yên của Vương Nhất Bác khi ngủ. Hắn tựa như mơ thấy mộng đẹp, khóe miệng cong một độ cong hoàn hảo
Hơi nâng đầu, phát hiện tay hắn nắm tay mình thật chặt. Mặt Tiêu Chiến nhất thời đỏ ửng nhưng anh không rút tay, tiếp tục nhắm mắt.
Dường như bị lây từ Vương Nhất Bác, khóe miệng Tiêu Chiến cũng không nhịn được hơi nhếch lên, nhưng lại không nhìn thấy Vương Nhất Bác ở bên kia cười cực kì rõ ràng.
Thật ra Vương Nhất Bác dậy khá sớm, cũng có thể nói hắn dậy rất nhiều lần rồi. Ban đêm có nhiều lần hắn mở mắt tỉnh lại, thấy Tiêu Chiến ngủ bên cạnh mình liền không nhịn được nhổm dậy ngắm nhìn rất lâu.
Rõ ràng là sợ tối, lần này trong một căn phòng không bật đèn và không có âm thanh, hắn lại không cảm thấy sợ hãi hay cảm thấy không quen, thậm chí còn cảm nhận được mình ngủ an ổn hơn trước.
Điều này khiến cho Vương Nhất Bác sinh lòng dũng cảm, cảm thấy mặc dù con đường phía trước khó khăn trùng trùng, nhưng chỉ cần Tiêu Chiến nguyện ý tiếp nhận, hắn chắc chắn sẽ đánh đổi tất cả những gì mình có để đi cùng Tiêu Chiến trong tương lai.
Đánh vỡ không khí an nhàn chính là một tiếng chuông điện thoại kéo dài. Vương Nhất Bác không nhịn được mắng ầm ĩ trong lòng, tức giận tiếp điện thoại: "Chuyện gì?"
"Nhất Bác, sáng nay tạm thời đã sắp xếp một ngoại cảnh để chụp hình. Cậu... bây giờ còn chưa thức nữa sao? Lát nữa tôi sẽ đi đón cậu đến thẳng đến nơi chụp. Ca, bọn họ đều đến rồi, cậu tiết kiệm thời gian một chút."
Trợ lý rất vô tội, còn kinh ngạc vì đứa nhỏ này hôm nay thức dậy lại nổi cáu với mình.
"Biết rồi." Giọng điệu đổi thành bất đắc dĩ, xem ra hôm nay lại phải đi buôn bán cả ngày rồi.
Để điện thoại xuống, Vương Nhất Bác phát hiện hắn vẫn luôn nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến biết mình không thể giả vờ ngủ nữa, chỉ có thể xoa xoa mắt làm bộ mắt lim dim buồn ngủ, lơ đãng rút tay ra, "Có lịch trình rồi à?"
"Chiến ca, buổi sáng tốt lành." Vương Nhất Bác không phản ứng kịp, nhiệt độ từ trong tay đột nhiên biến mất nhưng vẫn cười rực rỡ.
"Sớm... tốt lành."
Không biết tại sao Tiêu Chiến bắt đầu chột dạ, đặc biệt là khi hồi tưởng lại ngày hôm qua Vương Nhất Bác vừa nhắc đến người mình thích, hôm nay lại như vụиɠ ŧяộʍ sống chung với nhau.
"Em đi chụp ảnh, anh ngủ lát nữa đi, thời gian còn sớm." Vương Nhất Bác dĩ nhiên không biết những suy nghĩ kia, tâm tình vô cùng rộn ràng.
Tiêu Chiến còn lòng nào mà ngủ nữa, trả lời: "Không được, anh phải về rồi."
"Ăn bữa ăn sáng rồi đi?" Vừa nói Vương Nhất Bác vừa cầm điện thoại bắt đầu gọi thức ăn bên ngoài.
Tiêu Chiến phát hiện mình bây giờ nên khách khí với Vương Nhất Bác nhất có thể: "Không được, đừng trì hoãn thời gian của em nữa."
"Không sao đâu, Chiến ca của em."
Vương Nhất Bác cảm thấy "của em" là một cụm từ rất hay, đặc biệt là dùng cho Tiêu Chiến, quá hợp.
Lát sau Vương Nhất Bác cầm cốc nước ấm đưa cho Tiêu Chiến, "Đúng rồi, sinh nhật anh tính thế nào?"
Tiêu Chiến nhận lấy cốc nước, trả lời: "Không biết, chắc phải sắp xếp công việc trước." Sự tỉ mỉ của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến trong lòng chảy qua một chút ấm áp, "Bất quá cũng không có tính toán gì, chỉ là già thêm một tuổi mà thôi."
"Nào có. Ca, anh lúc nào cũng mang cảm giác thiếu niên mười phần, em rất thích."
Tay cầm cốc nước dừng ở không trung.
Tiêu Chiến không nghe ra ý của Vương Nhất Bác, thậm chí còn vì những lời vô căn cứ này nảy sinh mất mát, "Vương lão sư, em thích quá nhiều người!" Sau đó đem bữa sáng vội vã nhét vào miệng.
"Tiêu Chiến, anh bị ngốc sao?" Vương Nhất Bác nghe xong liền trừng mắt. Thật không thể nói nổi!
"..."
Nhìn Tiêu Chiến mơ màng không hiểu, Vương Nhất Bác không khỏi tức giận, nghĩ tới điều gì đó mà mở miệng nói: "Em sẽ tổ chức sinh nhật cho anh."
"Được a, lão Vương thật có lòng."
Tiêu Chiến đột nhiên rất vui vẻ. Rõ ràng trước đây mình chưa từng quan tâm cái gì gọi là sinh nhật mà bây giờ thậm chí còn có chút mong chờ.
Sau bữa sáng Tiêu Chiến chủ động thu dọn rác, để lại một câu Vương Nhất Bác chụp ảnh nhớ chú ý an toàn liền đi về.
Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng lúc Tiêu Chiến rời đi, trong lòng bắt đầu tính toán kế hoạch.
Bây giờ Vương Nhất Bác đã hiểu lòng mình, nếu như hắn nhất quyết giữ lại đoạn tình cảm ấy trong lòng, bằng 'sự nhạy bén' của Tiêu Chiến chắc chắn không nên cơm cháo gì. Vì vậy hắn không thể tiếp tục ám chỉ nữa.
Vốn dĩ hắn còn do dự, nhưng sáng nay Tiêu Chiến cùng mình nắm tay, hắn rõ ràng phát hiện Tiêu Chiến mỉm cười, tất cả đều cho hắn lòng tin cực lớn.
**
Kể từ khi từ nhà Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến luôn cảm thấy mình trở nên kì lạ. Thỉnh thoảng sẽ nhớ tới nụ cười của Vương Nhất Bác, còn nhớ đến lời hắn nói, đặc biệt cái nắm tay đan chặt buổi sáng hôm ấy.
"Chiến ca, đệ đệ yêu anh!"
"Chiến ca, Chiến ca, Tiêu Chiến a!"
"Tiêu lão sư không trang điểm cũng rất đẹp trai!"
"Chiến ca không có lúc nào xấu hết."
Hồi tưởng khi đó mình quả thực có chút khác thường. Mặc dù không đóng nhiều phim điện ảnh hay truyền hình, nhưng có một vài lần không dặm tí phấn nào cũng xuất hiện trước ống kính bình thường, thậm chí nhìn hơi tiều tụy. Nhưng khi bên cạnh Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ chật vật của mình, Tiêu Chiến đúng là có chút bối rối, hết lần này đến lần khác để ý.
"Nào có. Ca, anh lúc nào cũng mang cảm giác thiếu niên mười phần, em rất thích."
Con cún này, quanh đi quẩn lại cũng chỉ đợi cơ hội nhạo báng mình, ấy vậy mà mình cũng không phản ứng kịp để phản bác em ấy.
Trong lòng trách móc, nhưng khóe miệng vẫn nâng lên.
"Em... hình như đã thích một người." Những lời này tựa như hồi chuông cảnh báo xuất hiện làm nhiễu loạn tâm tình tốt đẹp của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cứng miệng, không biết hắn và người kia thế nào rồi.
Rõ ràng không nên để ý nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới vẻ mặt của Vương Nhất Bác khi ấy, trong lòng anh lại buồn rầu không dứt.
Ngực Tiêu Chiến hệt như bị khối đá lớn đè lên, tâm tư nặng trĩu, tình cảm sâu kín bị chặn lại không có cách nào thoát ra.