Đã không nhớ rõ đây là đêm thứ mấy Vương Nhất Bác chỉ cần xuyên qua khe cửa liền có thể thấy ánh đèn nhấp nháy và kênh thể thao CCTV5 trên tivi. Đối với những sự kiện thể thao thế này, trước khi lên giường phải điều chỉnh âm lượng vừa đủ, không lớn không nhỏ.
Rõ ràng tất cả đều rất bình thường nhưng hắn cảm thấy trong lòng đang hoảng hốt, không giống với sợ hãi, giống với nội tâm trống rỗng hơn.
Bốn tháng, chỉ chớp mắt đã trôi qua. Trần Tình Lệnh đã hoàn toàn kết thúc, Vương Nhất Bác lần đầu tiên cảm thấy mình vẫn còn đang ở trong đoàn phim.
Quả thật thời gian đã qua rất nhanh.
Sát thanh ngày đó hắn thay một bộ hí phục vừa nặng vừa dày, không đợi tẩy trang xong đã một mình chạy đến đỉnh núi, quyết định ra tay.
Máy móc không ngừng ghi lại phong cảnh xung quanh. Tập phim hôm đó là cảnh Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tái ngộ một lần nữa.
Mười sáu năm, Lam Vong Cơ cuối cùng đã không còn phải chờ đợi, bây giờ có thể cùng ý trung nhân của mình hạnh phúc mĩ mãn.
Về phần bản thân cũng coi như lý giải được nhân vật một cách tương đối hoàn hảo, mang Lam Vong Cơ đến cho khán giả rồi đem y trả lại cho Ngụy Anh.
Từng dòng ký ức ở đoàn phim như một cuốn phim cũ tua đi tua lại trong tâm trí của hắn. Thời điểm khai máy còn lúng túng xa lạ, sau đó quen biết với Tiêu Chiến, lúc nào cũng thừa dịp đùa giỡn, nghỉ ngơi thì giúp Tiêu Chiến luyện tập vũ đạo.
Thế giới xung quanh hắn chỉ thu nhỏ bằng một Tiêu Chiến. Lúc thì bị Tiêu Chiến vô thức cười nhạo, còn bị anh cầm sâu đuổi theo quanh đoàn trong ngày sinh nhật.
Suy nghĩ vẩn vơ rồi không khỏi bật cười, thì ra mình lại nhớ rõ như vậy.
Đúng thế, đó là Tiêu Chiến, người mà hắn tại tâm tiêm thượng*, làm sao có thể lãng quên. Tất cả những gì liên quan tới anh, Vương Nhất Bác đều hận không thể khắc vào đầu.
*Tại tâm tiêm thượng (放在心尖上): Đặt vào đỉnh của trái tim.
"Một người đàn ông nói yêu bạn chưa chắc đã yêu bạn, chỉ có người đàn ông đặt bạn vào tâm của trái tim mới có thể thực sự yêu bạn!"
Từ khi nào mình đã bắt đầu nảy sinh loại tình cảm vô hình với Tiêu Chiến? Không giống với đồng nghiệp hợp tác chung, không giống bạn, càng không giống gia đình, là muốn tiến lại gần, quan tâm bảo vệ và triệt để chiếm lấy.
Vương Nhất Bác ngay cả bản thân mình cũng không dám tin.
Đã từng hoài nghi có phải mình đã nhập vai quá sâu hoặc đã tưởng lầm hảo cảm thành rung động hay không, nhưng khi không nhìn thấy Tiêu Chiến, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác mất mát không cách nào lấp đầy, cực kì trống rỗng.
Vương Nhất Bác biết, hắn sai rồi. Hắn thật sự thích Tiêu Chiến, là thích cái người cười một cái sẽ lộ ra răng thỏ, mí mắt cong cong đầy ôn nhu nhưng không mất đi sự vui vẻ, tuy bề ngoài hoạt bát nhưng vô cùng chững chạc kia.
Cảm giác thiếu niên mà Tiêu Chiến mang đến trong mắt Vương Nhất Bác mà nói, chính là một đứa bé hoàn mỹ, một cái chớp mắt đã khiến hắn ảm đạm thất thần.
Trong lòng Tiêu Chiến, hắn có lẽ là một người bạn chơi rất vui, hoặc là một em trai nhỏ đơn thuần thôi nhỉ?
Nếu như anh ấy hiểu rõ tình cảm của mình, có phải đến cả làm anh em cũng không thể hay không?
"Mẹ nó, phiền chết mất thôi!" Sau khi gằn giọng mắng mấy câu, Vương Nhất Bác thở phì phò kéo chăn qua đỉnh đầu hệt như muốn ngăn mình không được suy nghĩ bậy bạ.
Đang lúc phiền muộn kéo dài, hắn mở Weibo tìm kiếm người mà mình nghĩ đến, thận trọng mở ra.
〈Bạn bè ba năm vui vẻ tụ họp〉Phía dưới còn có ảnh chụp hai người, thời gian đăng là ba phút trước.
Trong ảnh Tiêu Chiến hình như đã gầy đi, đáy mắt tuy chưa rút đi những tia máu hằn đỏ nhưng không giấu được ánh sáng, một đôi mắt được lấp đầy bởi những vì sao.
Nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh cười vui vẻ, Vương Nhất Bác trong một khắc giống như nhìn thấy một đóa hoa. Trên mặt Tiêu Chiến sáng chói một nụ cười thật sâu làm hắn đau nhói.
Tôi ở chỗ này muốn anh, trằn trọc một mình không ngủ được, mà anh lại giống như không có chuyện gì xảy ra, cùng người khác cười ấm áp như vậy, còn là một người phụ nữ!
Không đè nén được lửa giận trong lòng mình, Vương Nhất Bác ấn quay về, trực tiếp mở Wechat nhắn một câu: "Tiêu lão sư hình như đã già rồi nhỉ? Quá thoải mái!"
Vì không muốn cho anh biết giọng điệu mình cứng rắn, Vương Nhất Bác giống như đùa giỡn mà gửi thêm một icon vui vẻ.
Lát sau điện thoại vang lên. Vương Nhất Bác nửa kinh ngạc Tiêu Chiến trả lời nhanh, một bên lại thấp thỏm cầm điện thoại. Hắn sợ nhiều hơn là chờ, sợ Tiêu Chiến sẽ nói, như em mong muốn.
"Nói cái gì vậy lão Vương? Em đang làm gì thế?"
"Còn có thể làm gì, nằm xem bình luận ngưỡng mộ Tiêu lão sư sắp nổ tung chứ sao." Vẫn là kiểu trêu ghẹo hằng ngày.
"Này này, em nói đúng đó, anh và Chu Đồng buổi chiều chụp chung. Ây dô sẽ không đâu, người hâm mộ đều biết cả mà." Biết Tiêu Chiến và Chu Đồng đã quen biết rất nhiều năm. Hai người lúc trước đã từng khích lệ nhau trong vòng giải trí tối tăm, mối quan hệ này có thể so với cách mạng hữu nghị.
"Cũng không có lịch trình gì, buổi chiều hẹn nhau ra ngoài thư giãn một chút." Tiêu Chiến cũng không biết tại sao phải giải thích với Vương Nhất Bác nhiều như vậy, chỉ thích làm theo lòng mình.
"À, chỉ sợ người hâm mộ sẽ ghen đó."
Tâm trạng Vương Nhất Bác trong nháy mắt trở về vị trí cũ. Hắn biết Tiêu Chiến luôn luôn đối xử với bạn bè bằng chân tình. Nếu quả thật là bạn gái, anh sẽ không giấu giếm mình mà sẽ thừa nhận.
"Em cho rằng người người đều là giấm vương Cô Tô Lam Thị Lam Vong Cơ sao?"
Vương Nhất Bác như vậy khiến Tiêu Chiến rất vui. Từ sau khi đóng máy, hai người đã không còn gặp mặt nữa, liên lạc cũng ít đi. Có mấy lần Tiêu Chiến muốn hẹn Vương Nhất Bác, cuối cùng vì sợ quấy rầy công việc của hắn mà nửa đường từ bỏ.
Dẫu sao trừ bình thường ngoài lịch trình định sẵn, Vương Nhất Bác còn phải quay chương trình tạp kĩ mỗi tuần, để hai người có thể gặp nhau thật sự rất khó.
"...." Lam Vong Cơ! Lại là hắn!
Nghe Tiêu Chiến chế nhạo nhân vật của mình, Vương Nhất Bác bắt đầu không vui.
Hắn không thích Tiêu Chiến mở miệng ra luôn là Lam Vong Cơ. Hắn thích nghe Tiêu Chiến kêu mình là lão Vương, cún con, Nhất Bác, Bác đệ, bởi vì đây mới là xưng vị thuộc về hắn.
Lam Vong Cơ chẳng qua chỉ là nhân vật thuộc về Ngụy Vô Tiện. Người hắn muốn, là Tiêu Chiến.