Edit: Bam (400 tỷ won)
Năm Thành Hoán thứ bảy, Tương Nam vương khởi binh tạo phản, nói rằng tiểu hoàng đế hoang da^ʍ vô độ, phía Nam lũ lụt chẳng những không cứu trợ mà lại ban hành lệnh cấm, khiến hàng ngàn người phải bỏ mạng, thật sự không xứng đáng làm vua. Binh lính từ phía Nam đi về phía Bắc, trong tâm thế muốn đánh một trận thật sảng khoái, không gì có thể cản nổi.
Ngày hai mươi tháng mười, công phá hoàng thành. Cửa cung mở rộng, gió thổi, đất bay. Khi gió bụi tan hết, trong cung không có lấy một bóng người.
Đại tướng quân ghìm ngựa, nhíu mày nhìn xung quanh, móng ngựa cộc cộc dậm chân tại chỗ.
"Đây là chuyện gì thế này?" Đại tướng quân cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Tương Nam vương đang ngồi trên lưng ngựa, "Chẳng lẽ là biết mình đã như cá trong chậu, nên tự tìm đường chết trước rồi?"
Lời vừa nói ra đã khiến các binh sĩ cười một trận to, không ít kẻ hò hét, giơ đao giơ thương trong tay lên, hô hào đòi gϊếŧ.
Tương Nam vương lại cứ nhìn chằm chằm về một hướng, không biết rốt cuộc là đang nhìn cái gì. Đại tướng quân lắc vai gọi hắn tận ba lần, hắn mới tỉnh táo lại.
Tương Nam Vương khẽ xoay cổ tay, giật nhẹ dây cương, con ngựa mà hắn cưỡi liền không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Gần như là trong một cái nháy mắt, đại điện đầy uy nghiêm của trước kia, nơi mà bách quan trong triều cúi mình trước hoàng đế trên ngai vàng. Giờ phút này lại bị một đám binh lính vung đao khắp nơi, tra xét từng tấm màn che, nhưng lại không thu hoạch được chút gì. Không có đại thần, không có thái giám, không có cung nữ, cũng không có tên tiểu hoàng đế hoang da^ʍ vô độ kia.
Đại tướng quân nhìn về phía Tương Nam vương, rồi hét lớn thúc giục đám người ở trong và ngoài đại điện: "Tìm cho ta."
Nói xong, gã dường như vẫn không cam tâm, lại nói thêm một câu nữa.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cho dù hắn đã bị chém thành trăm mảnh, cũng phải tìm bằng được cho ta."
Cả nhà đại tướng quân đều chết trong trận lũ lụt ở phía Nam, ai cũng biết, gã căm thù hoàng đế đến tận xương tuỷ.
Tương Nam vương lúc này mới dời tầm mắt khỏi long ỷ, liếc đại tướng quân một cái.
"Đại ca!"
Không đợi đám binh lính kia chạy loạn đi tìm khắp nơi, một tiếng gọi lớn đã trực tiếp thay đổi bầu không khí trong đại điện lúc này. Đám binh lính đồng loạt hướng thẳng những mũi đao mang thứ ánh sáng lạnh lẽo vào một người đang lững thửng bước ra.
Đó chính là tên tiểu hoàng đế mà đại tướng quân hận không thể chém thành ngàn mảnh.
Không giống với tên đại tướng quân chỉ trong chốc lát, sự tức giận đã dâng đến đỏ cả mặt. Tiểu hoàng đế vẫn mỉm cười, vẫn khoác lên mình bộ y phục cao quý, nhưng lại cầm chiếc mũ miện* ở trên tay.
(*Mũ miện: là loại mũ giống như mũ "Bình Thiên" xuất hiện từ thời Tần Thuỷ Hoàng. Có 12 dải ngọc ở trước và sau.)
Đám binh lính kia dần tiến lại gần hơn, những mũi đao nhọn hoắc dường như sắp chạm vào bộ y phục màu vàng cao quý của tiểu hoàng đế. Lửa giận trong lòng đại tướng quân sớm đã dâng lên, gã vừa muốn mở miệng nói thì Tương Nam vương đã cho gã một cái liếc mắt. Đại tướng quân liền tự giác ngậm miệng lại.
Tiểu hoàng đế dường như chẳng thèm để ý gì tới xung quanh, vẫn chăm chú nhìn về phía Tương Nam vương, sau đó chậm rãi tiến về phía trước. Nếu là người quen thuộc với tiểu hoàng đế thì đều biết, thường ngày hắn đều luôn tuỳ tiện như vậy, không có một chút dáng vẻ của hoàng đế nào cả.
Lúc đến trước mặt Tương Nam vương, tiểu hoàng đế lại kêu thêm một tiếng.
"Đại ca."
Lần này giọng nói đã trầm hơn một chút, nhưng âm cuối vang lên bằng một giọng điệu thật kiều diễm.
"Ừm." Giữa không gian tĩnh lặng, Tương Nam vương đột nhiên hỏi: "Có việc gì sao?"
Tiểu hoàng đế lẳng lặng nhìn Tương Nam vương một hồi, rồi giơ chiếc mũ miện trong tay lên. Một động tác nhỏ này của hắn đã kéo theo hàng chục âm thanh của những lưỡi đao được giơ lên. Không biết là đao của kẻ nào giơ lên, phản chiếu lại ánh sáng, chiếu thẳng vào mắt tiểu hoàng đế. Chói đến mức khiến hắn mở mắt không nổi, liền lùi về sau một chút: "Ta... ta không biết đội."
Nghe giọng điệu nũng nịu như một đứa trẻ, đám người trong đại điện liền cảm thấy tên tiểu hoàng đế này điên thật rồi. Lại dám nói những lời như vậy với Tương Nam vương, người từng bị hắn đuổi đến biên quan không một ngọn cỏ, người mà hiện tại đang khởi binh tạo phản muốn gϊếŧ chết hắn - một tên hoàng đế bé nhỏ hệt như một người giấy.
Bọn chúng chờ đợi để xem trò vui, lại không ngờ rằng Tương Nam vương nhận lấy chiếc mũ miện, khẽ vuốt tóc của tiểu hoàng đế rồi cẩn thận đội lên cho hắn.
"Có đau không?"
Tiểu hoàng đế lắc lắc đầu, khiến những dải ngọc bị rung loạn cả lên: "Không đau."
Đại tướng quân mở to hai mắt nhìn, không biết Tương Nam vương rốt cuộc là đang diễn vở kịch nào.
Đội xong chiếc mũ miện, tiểu hoàng đế lại nhìn Tương Nam vương, không nói gì nữa.
"Các ngươi đều đi ra ngoài đi."
"Ngươi muốn làm cái gì?" Đại tướng quân trầm mặt, kìm nén bực bội hỏi lại Tương Nam vương.
Tương Nam vương nhìn bàn tay nổi đầy gân xanh của đại tướng quân đang nắm trên chuôi kiếm, mất kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa: "Đi ra ngoài, đóng cửa lại."
Cửa điện đóng lại, trong điện chỉ còn lại hai người. Tiểu hoàng đế giơ tay lên, trượt qua Tương Nam vương, dùng ngón trỏ chỉ vào long ỷ ở đằng sau: "Huynh dìu ta qua đó đi."
Tướng Nam Vương gật đầu, đưa cánh tay ra giữa không trung.
Tiểu hoàng đế không nhúc nhích, có chút ủy khuất trừng mắt nhìn Tương Nam vương.
Tương Nam vương liền rũ tay xuống, nắm lấy tay của tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế ngồi vững vàng trên ngai vàng, lại không muốn ngồi yên, lười biếng dựa vào một bên ghế, tay kia đặt lên một bên thành ghế còn lại. Hắn liếc nhìn cánh tay của mình, rồi ngước mặt lên nói: "Tay áo của ta bị lật lên rồi."
Tương Nam vương cúi đầu, nắm tay của hắn nâng lên, nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo cho hắn rồi buông xuống.
Tiểu hoàng đế lại nhìn xuống dưới một chút, đá đá chân: "Giày của ta dơ rồi."
Tương Nam vương không nói một lời, ngồi xổm người xuống, kéo lớp vải mềm mại nhất trên y phục mình lau giày cho tiểu hoàng đế.
Thật ra cũng chẳng lau được gì cả, nhưng Tương Nam vương vẫn giúp hắn lau cho thật tỉ mỉ. Giày thêu tơ vàng, hoa văn đế vương. So với lúc trước không có gì khác biệt cả.
Lau xong giày, Tương Nam vương lẳng lặng đứng ở trước mặt tiểu hoàng đế, trên miệng lộ ra một nụ cười nhỏ hiếm thấy.
Tiểu hoàng đế khẽ lắc lắc đầu nói: "Thật là nặng, không muốn đội nữa."
Tương Nam vương nghe vậy, liền vừa cẩn thận giúp hắn lấy xuống, một chút nóng nảy cũng không có.
Tiểu hoàng đế đem chiếc mũ miện quăng sang một bên. Tương Nam vương nhìn hắn đứng dậy, tươi cười nói: "Lại cao lên rồi."
"Mấy năm huynh mới đi ta vẫn cao lên một chút, sau này thì không cao lên được nữa rồi."
Tiểu hoàng đế bỗng nhiên nắm lấy tay của Tương Nam vương, đẩy người lên long ỷ. Còn hắn thì ngồi xổm xuống bên chân của Tương Nam vương, ngẩng đầu hỏi: "Có dễ chịu không? Cái đệm này ta mỗi ngày đều cho người thay mới, huynh nhất định không đoán được bên trong có đồ vật hiếm thấy gì đâu."
Tương Nam vương rõ ràng không quan tâm những cái đồ vật hiếm thấy đó, khẽ cười rồi sờ nhẹ lên khuôn mặt của tiểu hoàng đế: "Ngươi từng ngồi qua, đương nhiên là dễ chịu."
Tùy ý để tiểu hoàng đế nhìn mình một hồi, Tương Nam vương hỏi hắn: "Còn có cái gì muốn phân phó không?"
Tiểu hoàng đế nhếch miệng, nói: "Huynh ôm ta đi."
Tương Nam vương liền nắm lấy tay hắn, lúc vừa đứng dậy, thân thể tiểu hoàng đế đột nhiên chấn động, hắn đưa tay ôm chặt bụng. Tương Nam vương cứng đờ người lại, cau mày ôm tiểu hoàng đế ngồi lên trên đùi mình, một tay nhẹ nhàng đặt trên bụng hắn khẽ xoa, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đau bụng."
Tiểu hoàng đế nghiêng đầu, tìm cho mình một tư thế thoải mái, tựa đầu lên vai Tương Nam vương. Gương mặt của hắn đột nhiên trở nên trắng bệch.
Tương Nam vương dừng tay một chút, cúi đầu, dùng cái mũi cọ xát vào bên mặt của tiểu hoàng đế, sau đó ghé vào tai hắn hỏi: "Ngươi uống cái gì?"
"Thuốc độc." Tiểu hoàng đế nhẹ giọng nói, lại nghiêng đầu nhìn vào mắt Tương Nam vương, có chút uỷ khuất: "Độc này không có thuốc giải, ta sợ nhìn thấy huynh thì sẽ hối hận, không nỡ chết. Nhưng Trương công công nói, sau khi uống một thời gian mới chết."
Tương Nam vương không nói chuyện, chỉ nhìn chòng chọc vào hắn.
"Đau." Tiểu hoàng đế lầm bầm: "Huynh ôm ta chặt quá."
Tướng Nam Vương lúc này mới ý thức được, chẳng biết từ lúc nào, bản thâm đã ôm người trong ngực quá chặt.
"Chuyện lũ lụt, ta không có cố ý." Tiểu hoàng đế nép vào trong ngực Tương Nam vương, vừa nói vừa dùng tay khẽ gãy bộ khôi giáp trên người Tương Nam vương: "Hôm đó ta uống quá nhiều, cũng không biết vì sao lại say đến như vậy. Ta không nhớ bản thân đã từng nói "Đừng quan tâm đến bọn họ", nhưng mọi người đều nói là ta đã nói như thế. Ta đã hại chết rất nhiều người....."
Tiểu hoàng đế khóc, Tương Nam vương cúi đầu, hôn lên từng giọt nước mắt của hắn.
"Huynh biết không, ta không sống được bao lâu nữa, cũng không dám tiếp tục sống. Ta chỉ dám làm một hôn quân hoang da^ʍ, không dám làm một hôn quân gϊếŧ hại bách tính của mình."
Tương Nam vương đương nhiên biết, ngay từ khi biết được chuyện lũ lụt ở phía Nam, biết được tiểu hoàng đế ban hành lệnh cấm một cách hoang đường, thì Tương Nam vương đã biết rõ tiểu hoàng đế sẽ không để lại cho bản thân một con đường sống.
Cho nên suốt cả chặng đường dẫn binh đến phía Bắc, cảm xúc của Tương Nam vương vừa là muốn gặp tiểu hoàng đế, lại vừa sợ phải gặp hắn.
Thấy Tương Nam vương im lặng không nói lời nào, tiểu hoàng đế có chút gấp gáp, hắn níu lấy cổ áo của Tương Nam vương, nói: "Huynh phải tin ta. Mấy năm qua, tuy rằng ta không làm được chuyện gì tốt, nhưng cũng không có làm những chuyện hại nước hại dân. Cùng lắm cũng chỉ là không nói đạo lý cách chức một vài quan thần, xây thêm cung điện, cái tên họ Phùng kia chọc giận ta, ta cũng không có chém đầu hắn."
"Ừm." Tương Nam vương khẽ xoa bụng hắn, an ủi: "Ta biết, ta tin ngươi."
Khi còn nhỏ, ngay cả một con chim nhỏ sắp chết tiểu hoàng đế cũng muốn ôm vào trong ngực mà bảo vệ, làm sao hắn có thể muốn mạng của hàng ngàn bách tính kia được.
Tương Nam vương suy nghĩ một chút, khẽ cười một tiếng: "Ngươi còn thu rất nhiều nữ nhân?"
Khuôn mặt trắng bệch ban nãy của tiểu hoàng đế bỗng đỏ nhẹ lên, hắn ậm ừ hai tiếng, không nói lời nào.