Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 77

“Cái gì là chỉ cần huynh còn sống?” Úc Lễ nhạy bén phát hiện ra những lời này của y dùng từ không phù hợp. “Với tu vi của huynh thì không phải sẽ đồng thọ cùng trời đất sao?”

Ninh Diệu: “…”

Y làm gì mà lợi hại đến thế chứ! Trong trí tưởng tượng của Úc Lễ thì y có dáng vẻ như thế nào vậy trời?

Ninh Diệu suy nghĩ một lát, cảm thấy bây giờ nói bóng nói gió một chút cũng tốt. Vậy nên y bèn thử xem có thể nói ra mưu kế hiểm ác của tháp phong ấn được hay không.

Ninh Diệu lên tiếng, nhưng giọng nói của y lại tiêu tán giữa không khí, bị gió lớn thổi tan đi, không để lại chút dấu vết nào.

Úc Lễ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “…Huynh nói gì?”

“Ta nói, tay nghề của ta tốt thật.” Ninh Diệu đổi sang một cách nói khác. Ngay lúc ấy, y đã thuận lợi rót lời nói ấy vào tai Úc Lễ.

Úc Lễ nghe vậy chỉ cười nhẹ: “Ừm, đúng là không tệ. Nhưng lời khi nãy huynh nói là có gì gì?”

Ninh Diệu lại nói thêm mấy câu nữa, cũng đoán ra được đại khái quy luật.

Tháp phong ấn không có năng lực để khống chế hành động của bọn họ, cũng không thể dùng sức mạnh của mình để làm bọn họ bị thương. Nhưng nó lại muốn giấu đi sự tồn tại của mình, không cho người khác nói ra điều gì liên quan đến sự tồn tại của nó, đó là chuyện mà nó có thể làm được.

Nơi này là thế giới hư cấu trong ảo cảnh, mà tháp phong ấn chính là thần của thế giới này. Cơ sở phép tắc cơ bản nhất ở đây chính là sự tồn tại của nó không được để cho người phàm biết.

“Thế nhân đều có sinh lão bệnh tử, mà ta thì không phải thần tiên, đương nhiên sẽ có ngày đó.” Ninh Diệu cứ nhẹ nhàng bâng quơ kéo đề tài này ra. “Nhưng mà huynh yên tâm, trước ngày đó, ta nhất định sẽ đưa huynh trở thành con người đỉnh thiên lập địa, kế thừa y bát của ta.”

Sắc mặt Úc Lễ bỗng thay đổi, tuy rằng hành động của hắn vẫn như cũ, nhưng có vẻ như miếng thịt trong tay đã không còn mùi vị nữa.

Người tu tiên không nhìn ra tuổi, cho dù bề ngoài nhìn giống như đứa trẻ mới sáu bảy tuổi, nhưng có thể đã sống được ngàn năm vạn năm rồi.

Cảnh giới càng cao, thì tuổi thọ càng nhiều. Chờ đến khi phi thăng thượng giới, mới có thể trường sinh bất tử. Trước đó, cho dù đã tiến gần đến điểm cuối của thọ mệnh, thì nhìn từ bề ngoài cũng khó có thể nào nhận ra được.

Giọng nói của Úc Lễ rất nhỏ, tựa như hắn sợ rằng mình sẽ quấy nhiễu tới Ninh Diệu: “…Huynh đã sắp đến giới hạn, phải ngã xuống rồi sao?”

“Hả? À…Đúng! Huynh thông minh thật, cứ như vậy mà bị huynh đoán được mất rồi.” Ninh Diệu ho khan một tiếng, mừng thầm trong lòng.

Giỏi! Không hổ là Úc Lễ, nhẹ nhàng giúp y nghĩ ra được phương án thứ hai! Sau này mà có hộc máu nè, sắc mặt kém đi nè, thì có thể quy hết toàn bộ vào cái lý do này luôn!

Thứ còn lại cần chú ý chính là làm thế nào để Úc Lễ không nghe thấy những lời đồn đãi đó.

“Ta…ta đã sống được ngàn năm vạn năm rồi!” Ninh Diệu cố gắng giả dạng thành người già. Nhưng bỗng nhiên y nảy ra một ý tưởng, biến tóc thành một màu sắc khác.

Chỉ trong giây lát, mái tóc y đã biến thành màu trắng như tuyết, làm cho Ninh Diệu trông có vẻ như chẳng nhiễm chút bụi trần, tựa như y sẽ lập tức rời khỏi thế gian này.

Ninh Diệu vuốt một sợi tóc bạc vươn trước ngực, cố gắng biến lời nói dối trở nên giống thật hơn chút nữa: “Chỉ nói thôi thì có thể huynh sẽ không tin, nhưng linh lực của ta sắp cạn rồi. Thân thể ta đã bắt đầu suy yếu, muốn biến tóc thành màu đen, cũng cần phải hao tâm tốn sức để duy trì.”

Úc Lễ không nói được gì nữa, hắn kinh ngạc nhìn Ninh Diệu, trong ánh mắt chỉ còn lại hình ảnh mái tóc bạc trắng của y.

“Ta đã vào đời nhiều năm, biết được kiếp nạn sắp giáng xuống nên mới muốn tìm một người có duyên, để cùng ta vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này. Thế nhân không biết lý do, nên chỉ thấy hành động của ta không có ý nghĩa gì. Vậy nên trên nhân thế có rất nhiều lời đồn đãi về ta…”

Ninh Diệu cố gắng phát triển lời nói dối đến mức này rồi, y cảm thấy khá giống thật, nên bèn nở một nụ cười thật lộng lẫy: “Được rồi, đừng nói nhiều như vậy nữa, ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta đi nghỉ ngơi. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ huynh cũng mệt rồi.”

Bầu không khí chìm vào yên lặng, Ninh Diệu chỉ đành cố gắng làm cho không khí vui tươi hơn một chút. Y dùng cái đùi thỏ của mình chạm nhẹ vào cái đùi thỏ của Úc Lễ. “Sao ta nhìn thấy thịt của huynh không nhiều bằng của ta nhỉ? Có cần ta nướng cho huynh một cái khác không? Ấy, huynh phải ăn nhiều một chút, nếu không thì không cao được đâu. Bây giờ huynh chỉ đứng được tới ngực ta thôi đó.”

Úc Lễ không thèm đáp lại chuyện cao hay không cao. Bỗng nhiên hắn túm chặt tay áo của Ninh Diệu.

“Huynh sẽ không ngã xuống.” Vẻ mặt của Úc Lễ vô cùng nghiêm túc. “Ta sẽ tìm trân bảo kéo dài tuổi thọ, nhất định huynh sẽ sống được thêm mấy ngàn năm nữa.”

“Ừm ừm.” Ninh Diệu vui sướиɠ gật đầu, bắt đầu lừa gạt hắn tiếp. “Được, ta tin tưởng huynh chắc chắn sẽ thành công! Thật ra ta cũng sẽ không ngã xuống nhanh như vậy đâu, ít nhất là ta cũng phải đưa huynh trở nên mạnh hơn, không sao cả, cũng không cần gấp gáp, cứ bình tĩnh.”

Có lẽ là Úc Lễ đã suy nghĩ rất nhiều, ánh mắt hắn nhìn Ninh Diệu càng lúc càng kiên định hơn, sau đó gật đầu vài cái.

Ăn xong cơm chiều là đến thời gian đi ngủ. Ninh Diệu lấy đệm chăn và gối đầu ra trước, trải hết lên trên tấm ván, thế là đã có ngay một chiếc giường mềm mại.

Sau khi xử lý xong thức ăn thừa, rồi xem Úc Lễ luyện kiếm một lát, Ninh Diệu lười biếng vươn vai, dẫn Úc Lễ vào căn nhà gỗ nhỏ mà bọn họ mới dựng nên.

Nhà tuy nhỏ, nhưng nội thất rất đầy đủ. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy thôi mà Úc Lễ đã có thể chế ra được một bộ bàn ghế, còn có thêm một chiếc giường để ngủ nữa.

“Lần này không đủ thời gian, chỉ có thể dựng được một ngôi nhà thôi.” Úc Lễ rũ mắt. “Ngày mai ta lại dựng thêm một cái nhà riêng lớn hơn cho huynh, đêm nay thiệt thòi cho huynh phải ở tạm nơi này một đêm rồi. Không cần sợ ồn ào, ta sẽ nghỉ ở bên ngoài.”

Ninh Diệu nghe câu đó xong, lập tức buộc miệng thốt ra một câu trong vô thức: “Huynh ra ngoài làm gì, không ngủ chung sao?”

Vừa hỏi xong câu này, Ninh Diệu đã tự nhận thấy lời mình có hơi sai sai.

Hiện tại y và Úc Lễ mới quen biết nhau được một ngày, với phong tục bảo thủ của Tu Chân giới, thì làm sao mà có thể cùng nhau ngủ chung một giường được chứ!

Ngày đầu tiên mà đã có thể nằm cùng giường, chỉ có thể là…

Chắc Úc Lễ sẽ không nghĩ y là cái dạng tiền bối cao nhân kỳ quái rồi đó chứ?

“Ngủ chung?” Úc Lễ hỏi lại. Người hắn lúc này đã vô cùng căng thẳng.

Ninh Diệu lại phải gấp rút bày ra dáng vẻ cao nhân thêm lần nữa: “Ý của ta là bên ngoài nguy hiểm lắm, tu vi của huynh không đủ, cứ ngồi yên trong phòng là được rồi. Cứ để ta đi thị sát nơi này, đảm bảo an toàn.”

Ninh Diệu nói xong thì xoay người. Khi y đang muốn phất tay áo bỏ đi, thì tay áo y bỗng bị níu lại.

Ninh Diệu nhìn theo cánh tay đang kéo mình, lập tức thấy được cái đầu đang cúi gằm xuống của Úc Lễ.

Nhưng do hạn chế của chiều cao và góc độ, nên y chỉ nhìn thấy được mỗi đỉnh đầu của Úc Lễ.

Khớp xương của cánh tay đang túm lấy hắn đã trắng bệch vì dùng sức quá mạnh, giọng nói của Úc Lễ lại vô cùng trầm thấp: “Huynh ra ngoài rồi, nếu lỡ như ngã xuống ở bên ngoài, thì ta biết tìm huynh thế nào đây?”

Ninh Diệu dở khóc dở cười: “Huynh đừng hiểu lầm, ta không yếu ớt như vậy đâu, trong mấy năm nữa ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”

“Không được.” Úc Lễ cực kỳ cứng đầu, không thèm thoái nhượng mảy may. Sau khi yên lặng một hồi lâu, cuối cùng hắn mới lên tiếng: “Nếu huynh không ngại, vậy tối nay chúng ta cùng nhau nghỉ tạm.”

Đương nhiên Ninh Diệu không để ý chút nào cả, số lần y ngủ cùng Úc Lễ trên một chiếc giường đã nhiều đến mức không đếm nổi nữa rồi. Bây giờ Úc Lễ không ngại, thì đúng là chuyện vui cực kỳ lớn luôn ấy chứ.

Ninh Diệu lấy đệm chăn và gối trải lên giường, sau đó leo lên giường nằm vào một góc.

“Tùy huynh, ta ngủ đây.” Ninh Diệu nói, rồi vung tay lên khóa cửa lại, không cho Úc Lễ nửa đêm trốn đi mất.

Làm xong mọi chuyện thì y nhắm mắt lại ngay, bắt đầu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Úc Lễ đứng ở mép giường một lúc lâu, mãi cho đến khi hơi thở của Ninh Diệu vừa dài vừa đều đặn, hắn mới nhẹ nhàng nằm lên giường.

Thì ra cùng một người chung chăn chung gối là cảm giác như thế này.

Bên tai có tiếng hít thở đều đặn, còn có người vui vẻ chia sẻ cho hắn một nửa đệm chăn, một nửa giường, nhưng lại không đuổi hắn xuống. Ngay cả khi tỉnh giấc giữa đêm, cũng sẽ không vì tâm trạng không tốt mà lăng nhục hắn, cười nhạo hắn.

Người nằm cạnh bên đã say giấc, Úc Lễ mới dám rón rén thử đến gần y.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động, nên người ấy đột ngột trở mình, quay mặt về phía hắn. Hành động của Úc Lễ dừng lại ngay, hắn ngừng thở.

Có phải y đã bị hắn đánh thức rồi không? Khi thấy hắn nằm gần như vậy, liệu y có nổi giận với hắn hay không?

Giọng nói của Ninh Diệu khi ngủ có hơi mơ hồ, nhưng vẫn truyền thẳng vào tay Úc Lễ: “Ngủ nhanh lên, đừng quậy nữa mà. Bạn nhỏ mà không chịu ngủ ngoan thì sẽ bị yêu quái bắt đi đó.”

Không hề có sự tức giận như trong tưởng tượng, mà Úc Lễ còn nhận được một cái ôm ấm áp.

Môi Úc Lễ hơi hé ra. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập cực kỳ rõ ràng.

Hắn sẽ nhanh chóng trở nên mạnh hơn, cho đến khi nào có thể khống chế được cả tam giới trong tay mình, hắn sẽ tìm ra những thứ có thể giúp đột phá cảnh giới, linh dược nâng cao thọ mệnh, chắc chắn hắn sẽ không để cho người này xảy ra bất cứ chuyện gì cả.

Đến lúc đó, người này sẽ có thọ mệnh lâu dài, mà hắn cũng đã lớn, vậy mối quan hệ của họ sẽ trở thành như thế nào đây?

Trước đây người này nói thích hắn, cho nên mới đi theo hắn. Vậy thì sau này, họ sẽ trở thành đạo lữ sao?

Từ này có vẻ quá xa vời, Úc Lễ vùi mặt vào chăn, lại là một đêm không ngủ.

*

Sắc trời đã tờ mờ sáng, Úc Lễ suốt một đêm không ngủ cũng mở mắt ra.

Thời gian rất quý báu, hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn thật nhanh, vậy nên mỗi một giây một phút đều không thể lãng phí, trời vừa sáng thì phải thức dậy luyện kiếm rồi.

Cánh tay mềm mại kia vẫn còn ôm lấy hắn, lôi kéo quân vương từ nay không thèm tảo triều nữa.

Úc Lễ hít sâu một hơi, vất vả chịu đựng sự dụ hoặc ấy. Hắn vừa thong thả vừa cẩn thận kéo tay người ấy ra.

Lúc này quá vẫn còn quá sớm, nên Ninh Diệu vẫn còn chưa tỉnh táo được. Y hoàn toàn không nhớ nổi việc mình vẫn còn trong tháp, vẫn còn tưởng mình đang ở hiện thực.

“Huynh làm gì vậy?…Lại phải bôi thuốc sao? Ta không đau thật mà.”

Giọng điệu thân mật, còn có chút giận dỗi và nũng nịu trong vô thức. Mà giọng điệu này chỉ có thể xuất hiện khi đối mặt với người gần gũi với mình nhất mà thôi.

Hành động của Úc Lễ dừng lại ngay, rõ ràng Ninh Diệu chỉ nói là bôi thuốc, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được vài phần bất thường trong giọng nói ấy.

Úc Lễ đè thấp giọng mình, biến giọng nói trở nên dịu dàng hơn, để tránh làm cho Ninh Diệu bừng tỉnh khỏi giấc mộng, rồi nương theo lời nói của y: “Đương nhiên là phải bôi thuốc, nếu không thì làm sao khỏi được?”

Sau khi trầm giọng hơn một chút, thì giọng nói của Úc Lễ bây giờ và giọng sau khi lớn lên hoàn toàn chẳng khác gì nhau. Ninh Diệu đang ngủ say bèn xoay người một cái, đưa mông về phía Úc Lễ.

“Vốn không có việc gì mà. Kỹ thuật của huynh không phải đã tốt hơn rồi sao? Không tin thì huynh sờ thử xem.”

Úc Lễ không bỏ qua bất kỳ hành động nào của Ninh Diệu. Hắn quan sát hết toàn bộ những chuyện này, một suy đoán khó tin bắt đầu hiện ra trong đầu hắn.

Là người nào mà có thể khiến cho cả khi Ninh Diệu chưa tỉnh lại vẫn tin rằng người ở bên cạnh mình chính là người đó?

Là loại thương tích như thế nào, mà lại liên quan đến kỹ thuật cá nhân, còn nằm ở phía sau nữa?

….

Xung quanh quá yên tĩnh, hơn nữa còn mãi không có ai chạm vào, nên Ninh Diệu cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cuối cùng y cũng gắng gượng mở được một con mắt ra, rồi quay mặt về phía sau.

Chỉ liếc mắt một cái thôi, Ninh Diệu đã hoảng sợ đến mức hồn phách sắp bay mất tiêu hết trơn!

Biểu cảm của thiếu niên Úc Lễ đang ngồi trên giường rất kỳ lạ, cứ như là cõi lòng đã tan nát, cũng giống như đang chịu đả kích gì khủng khϊếp lắm vậy.

“Huynh…đã có đạo lữ sao?”

Khóe môi của thiếu niên Úc Lễ dần nở một nụ cười, nhưng trong đôi mắt đen nhánh ấy lại chẳng có chút vui vẻ nào cả.

“Không phải huynh đã nói, huynh thích ta sao?”

Ninh Diệu: “…”

Không đúng! Không ổn rồi! Nhanh như vậy mà y đã bị lật thuyền trong mương, còn mang cái danh lừa gạt tình cảm, bắt cá hai tay. Y sẽ bị Úc Lễ đuổi gϊếŧ thật luôn hả?

Không được, y phải nhanh chóng tìm ra một lý do mà Úc Lễ có thể chấp nhận được thôi! Nói cái gì đây? Nếu như nói đạo lữ của y là Úc Lễ, thì chắc chắn hắn sẽ không thèm tin, hắn sẽ coi y thành một kẻ khốn nạn lừa gạt tình cảm mất!

Ninh Diệu hoảng hốt suy nghĩ, nhưng y còn chưa nghĩ ra được lý do nào hợp lý thì Úc Lễ đã động đậy rồi.

“Sao hắn lại không ở bên cạnh huynh?” Úc Lễ cúi người về phía Ninh Diệu, nhẹ giọng hỏi: “Là kẻ đó chỉ biết đứng núi này trông núi nọ, nên mới bỏ rơi huynh, để huynh phiêu bạc một mình sao?”

Nụ cười trên mặt Úc Lễ đã sắp giữ không nổi nữa: “Tướng mạo của ta và hắn giống nhau, nên lần đầu tiên huynh nhìn thấy mặt ta mới nảy sinh tình cảm với ta sao?”

Ninh Diệu: “…”

Trong nháy mắt mà Úc Lễ đã tự viết xong một tuồng luôn rồi. Bây giờ bắt y phải trả lời như thế nào đây trời!

Cứu tôi với! Bây giờ y đầu hàng rồi bỏ chạy có phải là quá muộn rồi không?

———-Hết chương 77———–