Lộ Viễn Bạch: !!!
Trên mông truyền đến đau đớn, Lộ Viễn Bạch sửng sốt, đôi mắt đào hoa mở to ra, tinh thần khϊếp sợ chưa kịp hồi phục.
Đoàn Dự đánh mông cậu!!!
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, toàn thân Lộ Viễn Bạch lập tức bốc lửa.
Vừa rồi còn mới giằng co kịch liệt, bây giờ người đàn ông này lại vô cùng lạnh nhạt, không còn sót lại chút gì ấm áp, đã thế lại còn đánh mông cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không tự chủ có chút phiếm hồng.
Nhất thời thẹn quá hóa giận.
Kể từ khi tám tuổi cậu đã không bị đánh vào mông! Hồi còn nhỏ vì mắc lỗi mà Lộ Viễn Bạch bị Lộ Vãn Phương dùng tay đánh mông, lúc ấy Lộ Viễn Bạch vẫn là một đứa trẻ, dù giận dỗi nhưng cậu cũng không dám nói gì.
Chỉ có thể uất ức chịu đựng trong lòng.
Cậu đường đường là một người đàn ông chính trực làm sao có thể bị đánh mông!
Thẳng đến khi lớn lên, khi mắc lỗi cậu mới dần thoát khỏi cách trừng phạt nhục nhã này.
Nhưng điều Lộ Viễn Bạch không ngờ tới chính là, vừa rồi Đoàn Dự đã đánh vào mông cậu một cái.
Tuy cú đánh này Đoàn Dự có khống chế lực, nhưng đánh lên mông vẫn lưu lại một trận đau tê dại, hiển nhiên vẫn sử dụng chút lực.
Lộ Viễn Bạch ghé đầu vào gối Đoàn Dự, gương mặt trắng nõn ban đầu bây giờ đã đỏ bừng, đôi môi mỏng đỏ mọng run lên vài cái.
"Anh......anh......"
Lộ Viễn Bạch muốn nói gì đó, nhưng vì cảm xúc lên xuống, đầu lưỡi thắt lại, một câu cũng nói không nên lời.
Đoàn Dự lạnh nhạt nhướng mày nhìn người đang nằm trên đùi mình, ngay sau đó lại giơ tay hung hăng đánh vào mông Lộ Viễn Bạch thêm cái nữa.
Bốp!
Lần này nhẹ hơn không ít so với vừa rồi, rõ ràng ngay cái đánh đầu tiên vào mông Lộ Viễn Bạch Đoàn Dự đã tức giận đến điên rồi.
Cái gì mà yêu Lộ Viễn Bạch chứ, đối với anh cậu chỉ là một cái gì đó mới mẻ, tình yêu của anh chỉ dành cho Lộ Viễn Bạch 18 tuổi.
Ngồi ở vị trí chủ tịch, Đoàn Dự chưa bao giờ bị người khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ chọc giận như bây giờ, nhất thời không tự chủ được cảm xúc.
Cú đánh đầu tiên bàn tay sử dụng chút sức lực, hung hăng đánh vào mông Lộ Viễn Bạch, tràn ngập ý trừng phạt.
Người trước mắt này không dạy dỗ lại là không được, nếu không không biết cái miệng này còn có thể phát ra những lời chọc tức đến mức nào nữa.
Sau cú đánh thứ hai, toàn thân Lộ Viễn Bạch nằm trên đùi Đoàn Dự đều bắt đầu run rẩy.
Cảm thấy bản thân sắp bị thiêu cháy đến nơi.
Cậu giống như một con chuột nhỏ sợ hãi, hơi ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Dự, chỉ thấy gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông sớm đã không còn chút ôn nhu dịu dàng nào, mà thay vào đó là một vẻ mặt lạnh băng.
Sau đó Lộ Viễn Bạch nhìn thấy tay Đoàn Dự nâng lên lần nữa.
Lông mày Lộ Viễn Bạch nhảy dựng lên, vội lấy hai tay che lại bảo vệ chiếc mông.
"Không......không......"
Nhưng hiện tại cả người Lộ Viễn Bạch đều bị Đoàn Dự kiềm chặt trên người, chút phản kháng mỏng manh thật giống như mèo cào, một chút tác dụng cũng không có.
Giọng nói Lộ Viễn Bạch run rẩy, sợ chọc người tức giận bàn tay kia sẽ lại đánh lên mông cậu.
Cậu đã lớn như vậy, mặt mũi và thể diện cũng lớn hơn không ít so với trước kia.
Nhưng người đàn ông thật sự rất tức giận, quyết tâm trừng trị Lộ Viễn Bạch một trận.
Bằng không Lộ Viễn Bạch ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo, ỷ vào sự ưu ái của anh dành cho cậu, để xem lần sau còn dám không.
Một cú đánh này khiến Lộ Viễn Bạch trực tiếp nức nở.
Nghe được âm thanh nức nở ủy khuất của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự vẫn không hề mềm lòng.
Lời nói của Lộ Viễn Bạch trong phòng bệnh lần trước, thái độ lạnh nhạt với anh, rồi lại cứng miệng không biết sống chết ngụy biện, nhất thời lửa giận trong lòng Đoàn Dự không cách nào áp xuống.
"Đừng đánh......đừng đánh nữa......"
Lộ Viễn Bạch bị đè trên người Đoàn Dự hơi giãy giụa, giống như một con rùa nhỏ cố gắng lật người muốn trốn thoát.
Nhưng lại bị Đoàn Dự vòng tay qua eo kéo về.
Lộ Viễn Bạch nhỏ giọng kêu lên, tim đập loạn xạ trong l*иg ngực, nhảy toán loạn khắp nơi.
Cậu không nghĩ mình lại bị đánh mông.
Cậu đã 25 tuổi là một người trưởng thành, mà hiện tại Lộ Viễn Bạch tựa như quay về hồi còn nhỏ, bị đánh mông cũng biết xấu hổ, nhưng giận mà không dám nói gì.
Tay Đoàn Dự đặt trên mông Lộ Viễn Bạch, trong đầu đột nhiên nhớ tới hai thư ký làm việc ở công ty mình, lúc trước xem phim Lộ Viễn Bạch đóng.
Trong phim Lộ Viễn Bạch mặc một chiếc áo dài nam, lúc cậu mệt mỏi đỡ eo, tay kéo chặt vải ở thắt lưng vào trong, vạt áo hơi vén lên, mà khi quần áo thắt chặt lại sẽ lộ ra đường viền, đó là đường cong của cặp mông tròn trịa của Lộ Viễn Bạch, một phần rất xinh đẹp.
Lúc này tay Đoàn Dự đang đặt trên mông Lộ Viễn Bạch, nuốt nuốt nước miếng.
Xác thực rất vểnh......
Nhưng dù có vểnh, cũng không thể thoát được sự dạy dỗ.
Lần này nhất định phải in thật sâu vào trí nhớ của Lộ Viễn Bạch mới được.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn Lộ Viễn Bạch, ánh lạnh lẽo trong mắt không hề nhạt đi dù một chút.
Một con bạch nhãn lang* vô lương tâm......
*Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): chỉ những người tâm địa tàn bạo, không có tính người.
Nhìn người nằm trên đùi đang mím chặt môi, toàn thân còn có chút run rẩy.
Đoàn Dự mở miệng: "Đau?"
Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa nơi vừa rồi Lộ Viễn Bạch bị đánh.
Tim Lộ Viễn Bạch nhảy dựng, dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, muốn giơ tay ngăn lại, nhưng lại nghĩ hành động này nhất định sẽ chọc giận người đàn ông, không biết còn phải chịu bao nhiêu cái đánh, cuối cùng đành phải cứng nhắc nhịn xuống.
Ngoan ngoãn nằm trên đùi người đàn ông, không cam lòng cọ cọ đống tóc xù trên đầu.
Không cần phải nói trong lòng có bao nhiêu ấm ức,
Sự kiêu ngạo vừa rồi khi giằng co với Đoàn Dự đã hoàn toàn biến mất.
"Sợ rồi?"
Người đàn ông tiếp tục hỏi, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp từ phía trên truyền đến.
Lộ Viễn Bạch không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Đoàn Dự, nhưng trong lòng thầm nghĩ nếu Đoàn Dự nói ra những lời này, nhất định là đang đau lòng cậu.
Chỉ cần cậu giả vờ đáng thương, nhân lúc người đàn ông lơ là cậu có thể chạy thoát.
Lộ Viễn Bạch bị chiều hư chính là như vậy, sắp chết đến nơi, nhưng lại không biết sống chết liều lĩnh tính toán trong lòng.
Ý nghĩ trong đầu lại còn nổ đùng đoàng, cứ giống như......
Sợ người khác không nghe thấy hay gì.
Lộ Viễn Bạch nằm trên đùi Đoàn Dự, ngoan ngoãn dụi đầu cọ cọ, giọng nói nhẹ nhàng giống như một con dã thú e sợ nguy hiểm.
"Sợ."
Ánh mắt người đàn ông nguy hiểm nhìn người trên đùi, chỉ cần liếc mắt sơ qua liền biết ý đồ trong lòng Lộ Viễn Bạch.
Được lắm......
Sắp chết đến nơi, mà Lộ Viễn Bạch vẫn chưa có chút ăn năn hối cải.
Giọng nói trầm thấp khiến tim người ta đập loạn xạ lại lần nữa vang lên:
"Em cũng biết sợ à?"
Bốp!
Lại là một cú đánh hung hăng lên mông.
Một tay Đoàn Dự áp chế eo Lộ Viễn Bạch, một tay khác hung hăng đánh mông Lộ Viễn Bạch.
"Em cũng biết đau?"
"Cũng biết sợ?"
Lộ Viễn Bạch bị đánh, nói năng không được đầy đủ: "Không......không phải......em....."
Lời này đứt quãng.
Nhưng cú đánh trên mông vẫn không dừng lại.
Lại một cú đánh mạnh mẽ.
Lộ Viễn Bạch loay hoay muốn ngăn cản, nhưng căn bản không ngăn được.
Vô cùng xấu hổ và tức giận, buồn bực, không cam lòng, các hỗn hợp cảm xúc sợ hãi ở l*иg ngực không hòa trộn vào nhau.
Thật sự hối hận tại sao ngay từ đầu cậu bị ma quỷ xui khiến mà nói ra cái tên Thí Thí và Mi Mi.
Càng hối hận hơn nữa là tại sao ngay từ đầu cậu lại đặt cái tên Thí Thí như vậy.
Mà trường hợp hiện tại vô cùng buồn cười.
Cha Thí Thí đang bị người ta đè xuống đánh Thí Thí*.
*Thí Thí: trong ngôn ngữ trẻ em có nghĩa là mông -> "Cha Mông đang bị người ta đè xuống đánh mông."
Khắp mông Lộ Viễn Bạch đều đã có chút tên rần, nhưng người đàn ông hoàn toàn không có ý dừng lại, quả nhiên là tức giận đến điên rồi.
Ở giới kinh doanh người đàn ông này phải gọi là hô mưa gọi gió, nhưng lúc này trước mặt Lộ Viễn Bạch, có cảm giác lý trí vững vàng ấy không hề tồn tại.
Cú đánh tiếp theo sắp tới mông Lộ Viễn Bạch, trong lòng Lộ Viễn Bạch ấm ức cũng không được.
Cậu cũng không phải là không có biện pháp, cậu còn có thể làm gì khi tỉnh dậy và biết được những điều hoang đường nực cười đã xảy ra trong suốt ba tháng qua.
Cậu chỉ sống quá thực tế một chút mà thôi, cậu không sai.
Giọng nói lạnh nhạt của Đoàn Dự: "Đã biết sai chưa?"
Lộ Viễn Bạch buồn bực gục đầu vào người, không biết có nên trả lời hay không.
Nhưng nếu không trả lời, những gì nhận được chính là những âm thanh bốp bốp vang vọng.
Trong lòng Lộ Viễn Bạch vừa thẹn lại vừa ấm ức, trong khoảng thời gian này tính tình nóng nảy của Đoàn Dự dần dần lộ ra.
Giống như một con mèo sữa* nhỏ đang nhe nanh, âm thanh bất mãn cứng đầu la lên: "Em không sai!"
*Mèo sữa: hay còn được gọi là mèo lưỡng tính, mèo đen trắng. Đây là những chú mèo có 2 màu lông đen và trắng.
Cậu có sai cái gì đâu, cậu sai chẳng qua là do không chịu trách nhiệm với Đoàn Dự. Cậu chỉ hơi khốn nạn một chút xíu mà thôi!
Cậu chỉ đơn giản là một tên đàn ông khốn nạn đội quần rồi chạy sao?
Cậu khốn nạn thì làm sao, cậu khốn nạn thì làm sao!
Ở đời ai chẳng từng tiếc nuối với một người!?
Lộ Viễn Bạch nói xong càng nghĩ càng thấy chột dạ, cảm thấy có lỗi với Lộ Vãn Phương khi dạy bảo cậu hồi còn bé, cũng khá may mắn vì bây giờ Lộ Vãn Phương không ở đây, nếu nghe được lời nói này của cậu, không chừng bây giờ đã trở thành đôi nam nữ cùng đánh, tuy chột dạ thì chột dạ thật đấy, nhưng nỗi nhục nhã khi bị đánh mông khiến cậu vô cùng tức giận.
Cậu không sai, cậu chỉ sống quá thực tế một chút, chẳng qua cậu sống khôn ngoan hơn mấy người khác thôi.
Những gì trước đây nói với Đoàn Dự cậu đã suy nghĩ rất kĩ càng cặn kẽ, sau khi phân tích toàn bộ các khía cạnh cậu mới nói ra.
Cậu và Đoàn Dự căn bản không phải là người cùng chung một thế giới, muốn hỏi hiện tại trong lòng Lộ Viễn Bạch có thích Đoàn Dự không?
Câu trả lời rất rõ ràng, Lộ Viễn Bạch thích.
Thậm chí Đoàn Dự còn là mối tình đầu của Lộ Viễn Bạch.
Chỉ cần ở gần người, thì không thể ngăn được nhịp tim tình đầu ngày càng đập nhanh hơn.
Nhưng cậu đối với Đoàn Dự mà nói, chỉ là một sự mới mẻ bất ngờ.
Chẳng ai biết được Đoàn Dự có thể yêu cậu bao lâu, chính bản thân Lộ Viễn Bạch cũng không biết, có thể là một ngày, một năm, nhưng bởi vì tấm gương lớn về cuộc kết hôn của cha mẹ nên Lộ Viễn Bạch biết chắc sẽ không thể mãi mãi.
Nếu một ngày nào đó phần tình cảm này dành cho người khác, vậy cậu biết phải làm sao.
Tiền nhân tài thụ hậu nhân thừa lương*, đây là điều mà Lộ Viễn Bạch không thích nhất.
* Thành ngữ: kiểu như “đời trước trồng cây để đời sau hưởng bóng mát.”
Lộ Viễn Bạch là một người cứng đầu cố chấp, nếu như nhìn trúng một người, vậy cả đời này sẽ không thể đổi lại.
Nhưng Đoàn Dự không giống cậu, bên cạnh anh luôn ngập tràn những thứ xa hoa đồi trụy, có rất nhiều người lẫn vật mang tính quyến rũ cực mạnh.
Nếu một ngày nào đó......
Nếu một ngày nào đó Đoàn Dự không thích cậu nữa thì sao?
Liệu lúc đó cậu có phải thảm hại cầu xin đối phương đừng bỏ rơi mình hay không?
Cậu không muốn......
Lộ Viễn Bạch càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng ấm ức, rõ ràng cậu đã nghĩ đến tất cả các khả năng, cũng nhìn từ góc độ của hai người, nhưng không ngờ được bây giờ lại bị người đàn ông đè ra đánh mông.
"Em không sai." Chiếc miệng nhỏ nhắn của Lộ Viễn Bạch bĩu môi, bướng bỉnh nói: "Em không có sai."
Lộ Viễn Bạch không biết sống chết lặp lại mấy lần.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, bên trong con ngươi màu đen sóng gió cuồn cuộn dâng trào.
Được!
Được lắm!
Đến bây giờ Lộ Viễn Bạch căn bản vẫn chưa biết sai.
Dùng một lực lớn đánh lên mông Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự không hề mềm lòng, chỉ nghe một tiếng bốp vang lên.
Cả người Lộ Viễn Bạch đau đớn nhảy dựng lên khỏi đùi Đoàn Dự.
Lộ Viễn Bạch đau không chịu khống chế che mông lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Đoàn Dự.
Nhưng hiện tại người đàn ông đã tức giận đến cực điểm, lần nữa đè Lộ Viễn Bạch xuống, bàn tay tiếp tục rơi xuống.
Lộ Viễn Bạch: "Anh......a......"
Lộ Viễn Bạch tính nói gì đó, nhưng một cú đánh trực tiếp ấy khiến cậu đau đớn gục đầu xuống.
Dường như người đàn ông còn chưa hả giận, ngay sau đó Lộ Viễn Bạch chợt cảm thấy trên đùi lành lạnh, giương mắt nhìn lại, Đoàn Dự đã trực tiếp lột quần cậu xuống.
Chiếc quần ngủ gấu con dễ thương, lúc này vô cùng đáng thương bị ném xuống nằm trơ trọi trên sàn nhà, bây giờ trên người Lộ Viễn Bạch ngoại trừ chiếc áo phía trên thì phía dưới chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng.
Lông mày Lộ Viễn Bạch nhảy dựng, hai chân trắng nõn vùng vẫy muốn chạy.
Tiêu rồi!
Nhưng Lộ Viễn Bạch chỉ mới động đậy một chút, lại bị người đàn ông một phen túm trở về.
"Đoàn Dự......anh......anh muốn làm gì?!"
Trong lòng Lộ Viễn Bạch không ngăn được vô cùng sợ hãi người đàn ông trước mắt.
Nhưng người đàn ông chung quy vẫn không hề nương tay tí nào, hung hăng đánh mông Lộ Viễn Bạch một cái.
Một nhát này trực tiếp đánh lên mông Lộ Viễn Bạch.
Vừa rồi có quần ngủ còn đỡ, bây giờ dưới thân Lộ Viễn Bạch chỉ còn một lớp vải mỏng, căn bản không giảm xóc được.
Cú đánh này so với ban nãy âm thanh vang lớn hơn không ít, tuy dùng lực giống nhau, nhưng nghe thấy khiến người có cảm giác càng đau hơn nhiều.
Lộ Viễn Bạch tựa như con cá mắc cạn, ra sức giãy giụa, nhưng không có một chút hiệu quả, chỉ có thể ngoan ngoãn nhục nhã bị đè xuống đánh.
Nhưng trong lòng vẫn không cam chịu, dù sao bây giờ không phản kháng cũng bị đánh, còn không bằng chết đi sống lại.
Giây tiếp theo liền thấy Lộ Viễn Bạch duỗi tay xuống che mông mình, một bên tức giận bất bình, một bên chiếc miệng nhỏ nhắn không biết sống chết kêu lên: "Anh đánh em, đây là bạo lực gia đình, anh......"
Lộ Viễn Bạch xấu hổ ấm ức thở hổn hển: "Anh không sợ em sẽ kiện anh bạo lực gia đình sao!"
Chắc chắn sẽ là một vụ scandal vô cùng lớn.
Chủ tịch công ty niêm yết, trước mặt một bộ sau lưng một dạng, ở nhà bạo lực bé chồng đáng yêu.
Suy cho cùng quy mô cuộc kết hôn của bọn họ lúc ấy cũng khá lớn, có thể nói là gây ầm ĩ xôn xao.
Cậu không tin Đoàn Dự không sợ.
Nhưng người đàn ông sau khi nghe Lộ Viễn Bạch nói, động tác không những không dừng, mà còn tăng thêm chút lực.
Nhìn Lộ Viễn Bạch, dữ tợn nói: "Vậy em mau kiện đi."
"Tốt nhất là tung tin thật lớn, chấn động toàn quốc, cho tất cả mọi người đều biết em bị đánh mông."
"Anh......anh......"
Lộ Viễn Bạch bị chọc tức nói không nên lời, trên mông thì đau không chịu được.
"Anh không sợ em sẽ thật sự kiện sao!"
Đoàn Dự nhìn cậu, ánh mắt lạnh nhạt: "Nếu em đi kiện cáo, bọn họ cũng chỉ nghĩ chúng ta tình thú."
Lộ Viễn Bạch buồn bực hận không thể đứng dậy liều mạng với Đoàn Dự ngay bây giờ.
"Bởi vì như thế nên em mới không cần anh!" Lộ Viễn Bạch xấu hổ tức giận nói: "Anh đánh em, quyết định của em trước giờ chưa bao giờ sai!"
Lời này vừa thốt ra, quả nhiên động tác Đoàn Dự dừng lại, tức khắc Lộ Viễn Bạch tìm được điểm mấu chốt.
"Bây giờ anh toàn biết đánh em, vậy mà vẫn trông chờ em thích anh, cùng anh sống hòa thuận, có quá đáng lắm không."
"Anh bạo lực em, không biết hối hận, lại còn cởϊ qυầи sỉ nhục em!"
"Bây giờ anh đã đối xử với em như thế, ai biết được về sau càng trầm trọng thêm cỡ nào!"
Nói xong trong lòng Lộ Viễn Bạch vẫn còn chút tủi thân: "Anh nói anh thích em yêu em, yêu em mà đánh em như thế đó, em nói đau, cũng không thấy anh dừng lại, anh căn bản không hề đau lòng em."
"Nói yêu em cái gì chứ, đều là gạt người! Em không cần anh."
Lộ Viễn Bạch vùi đầu trên đùi Đoàn Dự, ấm ức lên án hành vi phạm tội của Đoàn Dự.
Dường như tất cả đều do Đoàn Dự sai, cậu một chút cũng không hề sai.
Nói rồi còn bất mãn liếc mắt Đoàn Dự một cái: "Nếu anh thích em, chắc chắn anh sẽ không nỡ đánh em."
Nói xong hơi đứng dậy, hai chân quỳ gối hai bên eo Đoàn Dự, bởi vì người đàn ông đang ngồi, nên lúc này tầm mắt Lộ Viễn Bạch cao hơn một chút so với Đoàn Dự.
Lộ Viễn Bạch không biết sống chết từ trên cao nhìn xuống Đoàn Dự: "Mông em bị đánh rất đau, đều đã tê rần!"
Đoàn Dự dựa lưng vào sofa, dùng một ánh mắt không thể nhìn thấu nhìn Lộ Viễn Bạch.
"Anh tự mình nói xem, anh thế này coi em có dám cần anh không? Anh còn trách em......còn trách em không chịu trách nhiệm với anh, rõ ràng một chút cũng không đau lòng."
Càng nói càng tức, Lộ Viễn Bạch không tự chủ được hung hăng nhéo ngực Đoàn Dự.
Nhưng mà cơ ngực đối phương quá săn chắc, nhéo không được.
Lộ Viễn Bạch:......
Lộ Viễn Bạch nhéo xong còn chột dạ liếc mắt nhìn Đoàn Dự một cái, chỉ thấy nét mặt người đàn ông vô cảm, giống như một chút cũng không có ý trừng phạt cậu.
Lúc này Lộ Viễn Bạch mới tiếp tục đυ.ng phải lá gan.
"Nếu trước đây khi tỉnh lại em không có ký ức, có phải anh cũng giữ một bộ dáng không nóng không lạnh, em tiến lên theo đuổi anh anh mới chấp nhận em, dù sao trước đây em cũng dành ra tình cảm nhiều hơn anh, còn mua cho anh hồng ngọc."
Nhắc đến chiếc nhẫn hồng ngọc, Lộ Viễn Bạch cảm thấy tim mình như bị rỉ máu.
Đó là toàn bộ những gì mấy năm nay cậu tích góp được.
Đều đã chi ra để mua nhẫn hồng ngọc cho Đoàn Dự.
Lúc trước khi cậu vừa tỉnh lại, mở thẻ ngân hàng xem tiền tiết kiệm bên trong, quả thực hai mắt đều tối sầm.
Hận không thể xuyên trở về tự bóp chết chính mình lúc đó đã dùng hết 5 thẻ để trả tiền.
Mua ngay loại đá quý tự nhiên lớn cỡ nào, rõ ràng là muốn lấy mạng cậu mà.
"Không chỉ mua đá quý xa xỉ cho anh, thậm chí còn ra ngoài làm việc kiếm tiền tiêu vặt cho anh, vì lo lắng cho sức khỏe của anh nên em mới bắt anh không được kén ăn, bắt anh ăn uống đúng giờ, cái gì em cũng làm cho anh."
"Em còn......" Lộ Viễn Bạch càng nói càng ấm ức: "Em còn đánh nhau với người khác vì anh."
Lúc trước trên đường đến Đồn Cảnh Sát, bởi vì đối phương nói xấu Đoàn Dự, nên Lộ Viễn Bạch đã lao lên đánh nhau với người ta.
"Trước khi đi làm còn đưa thú cưng cho anh chăm sóc, một chút cũng không để anh chịu thiệt thòi."
"Những gì có thể làm em đều làm, mới khiến anh từ từ chấp nhận em, trước kia anh lúc nào cũng trưng cái bản mặt lạnh băng, anh không hề mất mát chút gì."
"Vậy mà bây giờ chỉ nói một câu bản thân không sai, anh liền đối xử như vậy với em, không đau lòng em, còn đánh em."
Lộ Viễn Bạch vừa tủi thân càu nhàu vừa duỗi tay sờ soạng xoa xoa chiếc mông của mình, bây giờ đã tê rần, khắp mông đều đã đỏ.
Lộ Viễn Bạch nói xong lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông, thầm nghĩ nhất định trong lòng đối phương sẽ có chút áy náy, sau đó sẽ tha cho cậu, dù ngoài miệng nói Đoàn Dự không đau lòng cậu, nhưng tấm gương sáng trong lòng Lộ Viễn Bạch cũng giống nhau, Đoàn Dự căn bản không thể không đau lòng.
Thấy người đàn ông không hành động gì, trong lòng Lộ Viễn Bạch nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Đoàn Dự sẽ không tiếp tục đánh mông cậu.
Cậu biết ngay giả vờ đáng thương sẽ hữu dụng mà.
Trước đây Đoàn Dự thích dáng vẻ này của cậu nhất, rõ ràng bây giờ cũng như vậy.
Nhưng nói xong trong lòng vẫn chưa hết ấm ức, nên tiếp tục ra sức: "Anh đối xử như vậy với em, không đau lòng em, em không thích anh."
Nói xong Lộ Viễn Bạch nuốt nuốt nước, thầm tính toán nhìn Đoàn Dự từ trên xuống.
Nhưng không đợi Lộ Viễn Bạch xoay người, ngay sau đó liền bị Đoàn Dự túm trở về.
Cả người nhào mạnh vào trong l*иg ngực Đoàn Dự.
"Lộ Viễn Bạch" giọng nói nguy hiểm mê người của người đàn ông vang lên bên tai: "Em đang làm nũng với ai vậy?"
Trong lòng Lộ Viễn Bạch đột nhiên trầm xuống.
Cứng đờ nhìn nhìn Đoàn Dự.
Cậu xem nhẹ người đàn ông trước mắt này rồi.
"Em cho rằng bây giờ giả vờ đáng thương anh sẽ mềm lòng?"
Lần nữa Đoàn Dự đem Lộ Viễn Bạch áp chế lên đùi, lửa giận trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, rõ ràng vừa rồi Lộ Viễn Bạch muốn dùng mấy thủ đoạn giống như trước kia để quyến rũ anh, nhân cơ hội chạy thoát.
"Em tưởng rằng cùng một chỗ, anh sẽ té vào hai lần?"
Đoàn Dự là dạng người gì?
Du học sinh vừa mới về nước chưa được mấy năm thì thanh danh tiếng tăm đã vang dội, thủ đoạn và tư duy cảnh giác không giống người thường có thể so sánh được.
Thế nhưng vừa rồi Lộ Viễn Bạch đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Hào quang trên người hoàn toàn là sự áp chế không quen thuộc Lộ Viễn Bạch.
"Nói anh không đau lòng em."
Đoàn Dự rũ mắt nhìn người trên đùi, giọng nói lạnh nhạt: "Lộ Viễn Bạch anh thật sự quá đau lòng em, mới cho em cái lá gan tính kế ngay trước mặt anh."
"Đánh đòn vào mông nghĩa là không đau lòng em? Vậy em không biết rằng anh còn có thể làm nhiều điều quá đáng với em hơn nữa."
Đoàn Dự vuốt gáy Lộ Viễn Bạch: "Anh không làm vậy với em, là muốn cho em sự tôn trọng bình đẳng, không muốn để em cảm thấy giữa hai chúng ta không bình đẳng."
"Lộ Viễn Bạch à, nếu anh muốn chơi em" người đàn ông cúi đầu tới gần: "Em đã sớm bị anh chơi chết rồi."
Nội tâm Lộ Viễn Bạch không ngăn được vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì những lời trong miệng người đàn ông nói đều là sự thật, với thân phận của Đoàn Dự nếu muốn chơi cậu, chừng như là chuyện nhỏ chỉ cần động chút ngón tay.
Miệng Lộ Viễn Bạch mấp máy, trong lòng uất ức không cam chịu, nhưng lại không dám nói gì.
Tay Đoàn Dự khẽ nhúc nhích, Lộ Viễn Bạch sợ tới mức giọng nói cũng run theo: "Anh có thể đừng đánh nữa được không?"
Câu nói này có thể nói là cần bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Khắp mông Lộ Viễn Bạch đều đã tê rần, nếu bây giờ tiếp tục đánh không chừng cậu sẽ khóc luôn.
Kỳ thực sau khi Đoàn Dự nghe Lộ Viễn Bạch kêu đau, anh đã từ bỏ ý tưởng tiếp tục đánh mông Lộ Viễn Bạch, hành động vừa rồi chẳng qua chỉ là kéo vạt áo của Lộ Viễn Bạch.
Không ngờ lại dọa người sợ tới vậy.
Tuy nhiên, đây chính là hiệu quả mà Đoàn Dự muốn.
"Không đánh cũng được."
Lộ Viễn Bạch tủi thân nhìn anh: "Thật chứ?"
Đoàn Dự rũ mắt nhìn người, sau đó dựa lưng vào sofa: "Hôn anh."
Lộ Viễn Bạch nghe xong cả người ngây ngẩn, hoàn toàn không ngờ được người đàn ông này lại đưa ra loại yêu cầu thế này.
"Có thể......có thể đổi cái khác được không?"
Lộ Viễn Bạch mím môi đòi Đoàn Dự đổi yêu cầu.
Nhưng Đoàn Dự căn bản không chừa đường sống cho Lộ Viễn Bạch.
"Không hôn?"
Nói xong Đoàn Dự đứng dậy một lần nữa tính đè Lộ Viễn Bạch lên đùi.
Lộ Viễn Bạch thấy anh đột nhiên đứng dậy thì vội nói: "Hôn."
Đôi mắt đào hoa phiếm hồng nhìn Đoàn Dự, ấm ức nói: "Hôn là được sao?"