Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 56

Sự xuất hiện của Lộ Viễn Bạch khiến những nghệ sĩ ngồi trong phòng trong nháy mắt đều im lặng, không ít người khi thấy Lộ Viễn Bạch bước vào đều tỏ ra khϊếp sợ.

Lúc này trên người Lộ Viễn Bạch đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu dễ thương, gương mặt lạnh lạnh lùng, khí thế bức người tiến vào trong.

Bất kể ai thấy bộ dạng bây giờ của Lộ Viễn Bạch đều rất kinh ngạc, trên mặt tràn đầy tò mò.

Thường ngày Lộ Viễn Bạch xuất hiện với hình tượng lạnh lùng thanh cao, đối với ai cũng là bộ dạng lãnh đạm xa cách, ngay cả khi bàn chuyện công việc cũng đều mang khí chất áp bách và ưu nhã. Cho nên mọi người nghĩ rằng Lộ Viễn Bạch là người sống có kỷ luật, sẽ không để tâm quá mức đến thứ gì, cũng không thích đồ vật quá tươi sáng.

Nhưng khi nhìn thấy bộ đồ ngủ con gấu trên người Lộ Viễn Bạch, hình tượng lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch trong mắt một số người đã thay đổi.

Trong tưởng tượng của mọi người đồ ngủ của Lộ Viễn Bạch chắc chắn là cùng một màu hơn nữa phải là màu trầm, đồ ngủ của cậu đơn điệu hệt như cậu.

Nhưng không nghĩ tới sở thích của đại minh tinh lại trái ngược hoàn toàn so với suy nghĩ của họ.

Một gương mặt tinh xảo lạnh lùng lại mặc bộ đồ con gấu, trong nhất thời không thể nói là phản cảm, nhưng cũng không ổn một chút nào.

Từ sau khi Thẩm Ngọc Trì nhìn thấy Lộ Viễn Bạch bước vào cả người trở lên cương cứng, đôi mắt nhìn chằm chằm Lộ Viễn Bạch như muốn hỏi vì sao, bộ dạng lúc này của Lộ Viễn Bạch thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Trong khoảnh khắc nhân viên đẩy cửa cho cậu bước vào, ban đầu Lộ Viễn Bạch còn có thể nghe được âm thanh tranh luận của mọi người, thậm chí có người còn nhắc đến tên cậu, nhưng khi cậu xuất hiện thì tất cả mọi người đều im lặng, lúc này nếu có cây kim rơi xuống đất thì cũng có thể nghe được một cách rõ ràng.

Tất cả mọi người nhìn cậu với ánh mắt kì quái, trong lòng Lộ Viễn Bạch có chút hoảng hốt, nhưng lúc nào cậu cũng luôn nhắc nhở bản thân rằng phải lạnh lùng, cho nên bỏ qua nghi vấn không có hỏi.

Sau đó lạnh nhạt nhìn một vòng quanh phòng.

Sau khi liếc quanh căn phòng một lượt, tìm được chỗ vừa ý, Lộ Viễn Bạch thong thả bước đến chỗ đó rồi ngồi xuống.

Có thể nói là vô cùng bình tĩnh.

Sau khi thấy Lộ Viễn Bạch đã ngồi xuống, đạo diễn xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nói với Lộ Viễn Bạch: “Cậu đến rồi.”

Lộ Viễn Bạch lạnh nhạt liếc đạo diễn một cái.

Trên mặt viết, không thì sao?

Lộ Viễn Bạch lạnh nhạt ngồi một bên, tuy rằng trên người mặc đồ ngủ con gấu, nhưng khí chất trên người lại không hề thay đổi.

Nhà sản xuất vừa rồi còn đề nghị muốn đổi Lộ Viễn Bạch giờ lại im lặng. Vừa nãy, trước khi Lộ Viễn Bạch tiến vào họ còn đang tranh cãi, cũng không biết vị này có nghe được những lời ông ta vừa nói không.

Tuy rằng trong mắt nhà đầu tư, Lộ Viễn Bạch cũng chỉ là một con hát, một nghệ sĩ mua vui, cũng không vần phải đắn đo gì. Nhưng đấy chỉ là trước kia, khi mà Lộ Viễn Bạch còn chưa kết hôn với Đoàn Dự.

Bây giờ giá trị con người của Lộ Viễn Bạch đã khác, có chỗ dựa là Đoàn Dự, ai dám chọc chứ.

Vừa rồi ông ta dám nói như vậy là vì cậu chưa xuất hiện, nhân cơ hội thể hiện một chút.

Nhà sản xuất từ đầu đã không thích Lộ Viễn Bạch, nhưng mà Lộ Viễn Bạch cũng không để ông ta vào mắt, cho dù có gặp trong đoàn phim Lộ Viễn Bạch cũng chỉ chào một tiếng rồi lướt qua, nhà sản xuất vô cùng tức giận muốn ra đòn phủ đầu nhưng lại không thể, cho nên trong lòng vô cùng nghẹn khuất.

Thời điểm tuyển chọn diễn viên nhà sản xuất có quyền can thiệp, bộ phim này từ đầu là phim nhựa, dùng để nâng người mới lên, lúc trước vốn để diễn viên ông bao dưỡng nhận vai Tích Thần, vì việc này mà tiểu minh tinh này đã nháo với ông tận mấy ngày.

Nhưng mà đang lúc nhà sản xuất định động tay động chân, thì cấp trên nói vai Tích Thần đã sớm giao cho Lộ Viễn Bạch rồi.

Trong lòng khỏi cần nói cũng biết khó chịu như nào rồi.

Nhưng mà lúc này khi Lộ Viễn Bạch tới, nhà sản xuất lại không dám nói ra đề nghị muốn đổi Lộ Viễn Bạch vừa nãy của ông, nếu đối phương mà nghe thấy ông nói, chỉ sợ sẽ nói với Đoàn Dự.

Đạo diễn cố gắng đem hình ảnh Lộ Viễn Bạch bỏ ra khỏi đầu.

Ngay lúc đó tiếng động lại một lần vang lên âm thanh, “Loảng xoảng”, khiến không ít người sợ hãi.

Thấy trợ lý của Lộ Viễn Bạch vội vàng chạy vào trong phòng, thấy tất cả đang nhìn mình cười nói: “Tôi đến xem anh Viễn có tới hay không.”

Vừa rồi anh ta nghe được tin nhân viên đoàn phim mở họp ở phòng bao tầng 1, vội vã chạy đến phòng tim người, ai ngờ Lộ Viễn Bạch đã sớm bị nhân viên gọi đi rồi.

Trong một tháng làm việc này, trừ lúc Lộ Viễn Bạch nghỉ ngơi thì trợ lý đều vô cùng tận tụy, lúc nào cũng đi theo Lộ Viễn Bạch, quản lý Lâm Mục nếu không đến kịp, chỉ sở một mình Lộ Viễn Bạch thì không ứng phó được.

Lộ Viễn Bạch sau khi thấy trợ lý xuất hiện cũng từ từ thở nhẹ ra.

Nhưng mà sau khi thấy Lộ Viễn Bạch trợ lý cảm thấy hơi bối rối, vội vàng đến bên cạnh Lộ Viễn Bạch, nhìn xung quanh rồi tùy tiện lấy một cái gối ôm nhét vào trong ngực Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nghi hoặc nhìn trợ lý.

Chỉ thấy trợ lý làm khẩu hình miệng với cậu.

“Quần áo.”

Lộ Viễn Bạch thấy vậy cúi đầu nhìn lại, cả người cũng trở lên cứng đờ.

Nhìn bộ đồ ngủ hình con gấu trên người Lộ Viễn Bạch hoàn toàn hóa đá, khó trách khi nãy mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt kì quái.

Tai của Lộ Viễn Bạch không nhịn được mà ửng hồng lên, lúc này hận không có cái lỗ để chui xuống.

Cậu nhìn những người xung quanh đều là ăn mặc chỉnh tề!

Nhưng vừa rồi khi Lộ Viễn Bạch tiến vào vốn không ý thức được điểm này, biểu cảm của cậu rất bình thường, không hoảng loạn, cho nên không ai tìm được chủ đề để trêu đùa cậu.

Nếu trở thành đề tài để nói, trợ lý không tưởng tượng được Lộ Viễn Bạch sẽ hoảng như thế nào.

Nhưng may mà trợ lý đến kịp lúc, đạo diễn và nhân viên thấy mọi người đã đến đủ thì bắt đầu mở họp.

“Tôi biết đã muộn vậy rồi mà gọi mọi người xuống đây họp là rất đường đột, nhưng hiện nay vấn đề quay phim xảy ảnh xảy ra vấn đề rất rõ ràng, cũng phải có biện pháp giải quyết, nhưng đương nhiên biện pháp này cũng không phải thay đổi người.”

Nói xong đạo diễn nhìn nhà sản xuất một cái, Lộ Viễn Bạch cũng nhìn theo.

Nhà sản xuất chột dạ rụt đầu lại.

Đạo diễn đem vấn đề tường thuật lại một lần, chính là hai diễn viên chính thử vai lúc trước khả năng diễn xuất tệ, đại khá cần phải quay lại một lần nữa, muốn hỏi ý kiến mọi người.

“Đương nhiên mọi người phải vất vả thêm lần nữa thì cũng sẽ được thêm thù lao.”

Thẩm Ngọc Trì cùng Lý Huy nghe xong đều áy náy cúi đầu.

Thẩm Ngọc Trì trong lòng vô cùng áy náy, bởi vì chuyện của bản thân mà làm ảnh hưởng đến đoàn làm phim, không biết anh Viễn Bạch sẽ nghĩ cậu ta thế nào.

Sau đó Thẩm Ngọc Trì lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Lộ Viễn Bạch, chỉ thấy Lộ Viễn Bạch biểu tình lạnh nhạt nghe đạo diễn nói, dường như Lộ Viễn Bạch cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, ngước mắt lên nhìn một cái.

Tim Thẩm Ngọc Trì đột nhiên đạp lệch một nhịp, ngay sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt lại, nhưng không được bao lâu lại len lén nhìn tiếp.

“Mọi người có điều gì cần nói không?”

Đạo diễn sau khi nói xong bắt đầu trưng cầu ý kiến mọi người, nhưng là không thấy ai lên tiếng.

“Lộ Viễn Bạch cậu thấy thế nào?”

Đạo diễn đột nhiên hỏi, sự bình tĩnh của Lộ Viễn Bạch thiếu chút nữa là vỡ tan, sau đó lãnh đạm nói: “Không có gì.”

Đạo diễn gật đầu, rốt cuộc tiểu tử này cũng chịu tiếp thu rồi.

“Nếu không có thì buổi họp hôm nay kết thúc!”

Nói xong cũng không ai nói gì thêm, lúc sau mọi người bắt đầu trở về phòng.

Lộ Viễn Bạch cũng muốn rời khỏi, nhưng đạo diễn lại tiến lên ngăn lại.

Lộ Viễn Bạch nghi hoặc nhìn về phía ông ấy, sau đó nghe đạo diễn nói: “Trải qua buổi thảo luận lúc sáng, bên đoàn phim quyết định lấy cậu làm tấm gương, để Thẩm Ngọc Trì cùng Lý Huy ở bên cạnh học hỏi.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong nuốt nước miếng xuống.

“Biện pháp đã định, tối mai cậu sẽ diễn một cảnh rất quan trọng, là cảnh đầu tiên Tích Thần lên sàn trong phim.”

Sau đó thấy đạo diễn lấy ra bao thuốc từ trong túi quần để vào trong tay cậu, “Về luyện tập nhiều vào.”

Trương đạo diễn nói xong liền quay người rời đi, chỉ để lại Lộ Viễn Bạch tay cầm bao thuốc đứng ở đằng sau.

“……”

Lộ Viễn Bạch đã xem qua kịch bản, đương nhiên biết nhân vật phản diện Tích Thần lần đầu lên sàn sẽ phải hút thuốc, nhưng vẫn chưa tập qua, trong nhất thời không biết phải làm gì với bao thuốc trong tay.

Cậu không biết hút, cũng không muốn học.

Trợ lý vừa đi ra liền thấy cảnh này, “Anh Viễn, làm sao vậy?”

Lộ Viễn Bạch tay cầm bao thuốc khoa chân múa tay với trợ lý, “Anh có hút thuốc không?”

“Có” trợ lý, “Nhưng đã bỏ mấy năm rồi.”

“Nhưng mà anh Viễn cậu cũng đừng lo lắng.”

Lộ Viễn Bạch nhìn về phía anh ta, “Vì sao?”

Trợ lý: “Lúc trước anh biết hút thuốc.”

Lộ Viễn Bạch:!!!

Lộ Viễn Bạch sau khi nghe xong mắt mở to, “Tôi trước kia đã từng hút thuốc?”

Trợ lý gật gật đầu. Lộ Viễn Bạch là một diễn viên chuyên nghiệp, khi diễn cũng yêu cầu phải đi học một vài thứ, trước kia khi diễn một vai khách mời đặc biệt Lộ Viễn Bạch cũng phải học hút thuốc.

Lúc ấy Lộ Viễn Bạch đã học được hơn một tháng, những tư thế cơ bản cũng đã làm tương đối thuần thục.

Lộ Viễn Bạch nhìn trong bao thuốc trong tay, cũng không biết lần này cậu có một lần nữa lấy lại ký ức cũ không, nhưng với việc hút thuốc bản thân cậu vẫn rất bài xích.

Trợ lý cũng nhìn ra, tiếp tục nói: “Nhưng anh Viễn, trừ lúc diễn thì ở ngoài đời bình thường đều không hút, chỉ khi diễn kịch anh mới hút một hai hơi mà thôi.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong tuy vẫn hơi khó xử nhưng vẫn gật đầu.

Cuối cùng thì ngày mai cũng bắt đầu quay, cậu trở về phải luyện tập mới được, tuy rằng bài xích nhưng cậu vẫn muốn hoàn thành tốt công việc.

Thực ra khi đạo diễn nói ngày mai sẽ quay cảnh quan trọng của Tích Thần, trong lòng Lộ Viễn Bạch bắt đầu chột dạ, cậu sợ cậu diễn không tốt, diễn không ra gì.

Lúc trước cậu chỉ quay một vài phân cảnh nhỏ chưa xuất hiện nhiều, lần trước khi phải xuất trận cậu mới học được một chút vẫn đủ ứng phó, nhưng ngày mai lại không giống ……

Ngày mai tất cả cảnh quay đều phải diễn bằng thực lực, hơn nữa mọi người trong đoàn phim mở họp cũng vì kĩ năng diễn xuất, nếu ngày mai diễn không tốt, có thể nghĩ bộ phim này không thể quay tiếp được.

Lộ Viễn Bạch trong nhất thời vô cùng áp lực, nhưng trong đầu cũng nhớ ngày mai Đoàn Dự sẽ đến đây, sợ cậu bởi vì luyện tập cho cảnh quay ngày mai mà không có thời gian quan tâm đối phương.

Lộ Viễn Bạch trong nhất thời nhìn điếu thuốc trong tay cảm thấy vô cùng đau đầu.

Trợ lý cũng thấy bây giờ trong lòng cậu áp lực, không biết phải mở miệng an ủi như thế nào.

Lộ Viễn Bạch cầm bao thuốc trở về phòng, sau đó lấy điện thoại tìm phim trước kia cậu đóng có cảnh hút thuốc.

Nhất thời trong lòng vô cùng phức tạp.

Cậu không thích hút thuốc, cảm thấy khói thuốc làm sặc mũi, cũng vì liên quan đến việc trước kia.

Thời cấp 3 những học sinh hư hay trốn tiết vào trong WC hút thuốc.

Có một lần bị Lộ Viễn Bạch bắt gặp, thời cấp 3 tính cách Lộ Viễn Bạch khá thú vị không ít người đều thích trêu cậu, những học sinh trong WC khi thấy cậu đều lập tức nhìn cậu bằng đôi mắt sáng ngời.

Cầm điếu thuốc lên trêu Lộ Viễn Bạch, lừa cậu hút một hơi.

Lộ Viễn Bạch rất ghét, quay đầu bỏ chạy, đến cả ý định tiểu cũng chưa kịp đi, cuối cùng phải chịu qua một tiết mới dám đi WC.

Thật là một đoạn hồi ức không tốt.

Sau khi Lộ Viễn Bạch cầm điếu thuốc đi đến ban công, mở cửa sổ ra, động tác vụng về lấy một điếu từ trong bao thuốc ra.

Động tác này khiến Lộ Viễn Bạch nhíu mày, trong kịch bản Tích Thần là tay già đời, không có khả năng cầm thuốc giống cậu.

Sau một hồi tập luyện cuối cùng cũng đạt được hiệu quả tạm chấp nhận được, chỉ đành bỏ qua, đến bước tiếp theo.

Lộ Viễn Bạch mím môi, đem bật lửa châm điếu thuốc, bởi vì không quen cho nên thẳng đến khi điếu thuốc bắt đầu bốc khói mới đưa đến bên miệng hút một hơi.

“Khụ! Khụ khụ! Phốc……”

Lộ Viễn Bạch mới vừa hút một ngụm, đã bị hương vị của thuốc lá làm sặc đến đỏ bừng mặt, yết hầu cùng xoang mũi khó chịu vô cùng, chịu không được bắt đầu ho khan.

Sau đó vội vàng dập tắt điếu thuốc, rồi tiếp tục cầm cốc nước lên uống một ngụm mới cảm thấy yết hầu dễ chịu hơn một ít, nhưng hương vị thuốc lá trong miệng vẫn chưa tan đi.

Lộ Viễn Bạch nhìn bao thuốc, trong lòng lo lắng tối mai sẽ phải diễn thế nào, cũng không thể không diễn. Cậu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lên sàn, sau đó lại bất đắc dĩ cầm lấy điếu thuốc lên tiếp tục luyện tập.

Đoàn Dự khó có dịp rảnh rỗi buổi tối không xem văn kiện, mà lên giường đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau khi thức dậy liền đến sân bay.

Nhưng mà kế hoạch lại phát sinh một chút vấn đề, bởi vì lý do thời tiết mà chuyến bay phải lùi lại giờ bay, từ 5 giờ sáng đổi thành 11 giờ trưa mới có thể cất cánh.

Chờ đến khi đến được huyện nhỏ ven biển phía nam thì đã là 6 giờ tối, vừa hay là thời điểm mặt trời lặn.

Sau khi Đoàn Dự đặt chân đến cũng không lập tức liên lạc với trợ lý của Lộ Viễn Bạch mà gọi taxi đến một cửa hàng hoa.

Huyện nhỏ so với thành phố phồn hoa kém rất phát triển hơn rất nhiều, cửa hàng ở hai bên đường được trang trí theo cách cổ xưa, xe gọi từ sân bay đến chỗ này thì không thể tiến vào.

“Tiên sinh hẻm phía trước quá nhỏ xe không vào được, ngài dừng ở đây rồi cứ thế đi về phía trước là có thể thấy cửa hàng bán hoa, cách đây trăm mét có một cửa hàng.”

Huyện nhỏ có khá nhiều hẻm, mà chỉ có một vài loại xe mới có thể tiến vào được, Đoàn Dự thanh toán tiền xe xong, theo lời tài xế tiếp tục đi về hẻm nhỏ phía trước, quả nhiên ở chỗ đầu hẻm có một cửa hàng hoa nhỏ.

Từ bên ngoài nhìn vào thấy vô cùng đáng yêu ấm áp.

Anh muốn mang hoa đi gặp Lộ Viễn Bạch, anh nghĩ Lộ Viễn Bạch cũng sẽ thích.

Giống như Lúc trước khi mà Lộ Viễn Bạch ôm hoa về tặng cho anh.

Mặt tiền của cửa hàng khá rộng, bên cạnh cửa cửa hàng có hai kệ trưng bày hoa, trông hoa trên đó vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

Với chiều cao của Đoàn Dự khi tiến vào trong cửa hàng phải hơi cúi đầu mới vào được.

Trông cửa hàng bán hoa là một đôi vợ chồng già, hai vợ chồng này cũng đang dọn dẹp để đóng cửa hàng.

“Ồ, lớn lên thật cao nha.”

Đoàn Dự vừa mới bước vào, liền nghe thấy lời tán thưởng của ông già.

Bà già đang bên cạnh sắp xếp lại những bó hoa cũng quay sang nhìn Đoàn Dự một cái, “Lớn lên nhìn cũng không tồi.”

Nói xong không khỏi nhìn Đoàn Dự vài làm, “Tôi cũng chưa từng gặp qua ai lớn lên mà đẹp trai như vậy.”

Ông già nghe xong cười nói: “Bà có nhớ mấy hôm trước có một cậu thanh niên không tồi đến đây không.”

Cửa hàng hoa của bọn họ mấy ngày trước có đoàn làm phim đến quay phim, bà già cũng thích náo nhiệt nên không nhịn được cũng tới xem, từ xa nhìn đến, thấy trong đám người có một thanh niên diện mạo thanh tú, bộ dạng vô cùng đẹp.

Nếu sinh ra ở chỗ họ, nói không chừng sẽ nổi tiếng khắp Huyện.

Đoàn Dự cũng không để ý đến lời nói của hai vợ chồng.

Bà già tiến lên, “Tiểu tử muốn mua cái gì không?”

Đoàn Dự mặt không biểu tình, mở miệng nói: “Mua hoa.”

Lão bà bà: “Là mua cho ai?”

Đoàn Dự không có chút do dự nói, “Tặng cho vợ.”

Lão bà bà nghe xong cười cười, “Cậu lớn lên anh tuấn như thế, vợ cậu nhất định cũng rất đẹp đúng không.”

Đoàn Dự nghe xong gật đầu.

Bà già đã sống cả đời nhìn một cái liền biết Đoàn Dự là người sống nội tâm.

“Cậu cảm thấy vợ cậu đẹp hay là hoa đẹp hơn?”

Đoàn Dự rũ mắt nhìn bà, sau đó trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh của Lộ Viễn Bạch, khóe miệng gợi lên nụ cười nhè nhẹ không dễ phát hiện, “Vợ tôi là người xinh đẹp nhất.”

Bà già: “Xinh đẹp như thế nào.”

Đoàn Dự trầm mặc trong chốc lát, dường như đang nghĩ xem phải trả lời ra sao, lúc sau nói: “giống như thiên sứ vậy.”

Bà già nghe xong không khỏi bật cười, không nghĩ tới tiểu tử này lại thành thật như vậy.

“Giống như thiên sứ?”

Đoàn Dự nghe xong gật đầu.

Lộ Viễn Bạch chính là do trời ban cho anh, mỗi khi nhớ tới Lộ Viễn Bạch, mọi mệt mỏi đều biến mất.

Ông già tiến lên, “Tiểu tử muốn mua hoa gì?”

Đoàn Dự nhìn hoa hồng trên quầy, “Muốn hoa hồng.”

Ông già nói: “Muốn bao nhiêu bông?”

Đoàn Dự nhìn quầy hoa, “Mua hếtt.”

Bà già cùng ông già nghe xong vô cùng ngạc nhiên, cửa hàng hoa của họ trước giờ đều là buôn bán nhỏ, cho dù có người tới mua hoa cũng chỉ mua một hai bông, nhiều nhất cũng không vượt quá 12 bông.

Hoa dễ bán nhất trong cửa hàng chính là những bông hoa trong chậu, cho nên tặng cho người khác nhiều hoa tươi như vậy cũng không nhiều lắm, nhưng hoa hồng bình thường vẫn có.

Nhưng cũng chỉ là cửa hàng hoa nhỏ, nhưng số lượng lại không nhiều lắm, hoa hồng đặt trên quầy đều đã hết.

Lão gia gia có chút không thể tin hỏi lại một lần, “Chắc chắn là mua hết sao?”

Đoàn Dự gật đầu, sau đó mở ví ra bên trong đều là tiền mặt.

Đều là tiền tiêu vặt Lộ Viễn Bạch đưa cho anh trước khi đi.

Bình thường nếu anh không tham gia đấu giá thì sẽ không tiêu tiền, nhưng Lộ Viễn Bạch đưa anh tiền anh vẫn sẽ vui vẻ để trong ví.

Sau khi Đoàn Dự thanh toán tiền hoa hồng xong đi ra khỏi cửa hàng bán hoa, lúc này mới lấy di động định gọi cho trợ lý của Lộ Viễn Bạch.

Ở bên kia Lộ Viễn Bạch cũng đã tới ngồi chờ phòng chờ của đoàn làm phim, bởi vì phải học thuộc lời thoại trợ lý cũng không đi quấy rầy.

Trước đó Lộ Viễn Bạch đã dặn dò, chỉ cần Đoàn Dự gọi đến trợ lý nhất định phải đi đón đối phương, không cần nói với cậu.

Bởi vì là lần đầu lên sàn lại còn diễn cảnh quan trọng, Lộ Viễn Bạch cảm thấy rất áp lực, trong lúc mơ hồ còn muốn hút thuốc.

Tối qua Lộ Viễn Bạch đã luyện tập rất lâu, nhưng mỗi lần hút thuốc lại không chịu được mà bắt đầu ho khan, cậu không thể nào khống chế được.

Trong lòng Lộ Viễn Bạch lúc này vô cùng thấp thỏm, bởi vì vai diễn này cậu căn bản không hoàn thành được, trong lúc nhất thời rối rắm còn muốn đi tìm đạo diễn Trương nói chuyện.

Nhưng khi vừa đứng bên cạnh đạo diễn Trương, liền thấy phó đạo diễn cùng Thẩm Ngọc Trì và Lý Huy đi đến.

“Tí nữa hai người đứng ở đây nghiêm túc nhìn màn hình, xem Lộ Viễn Bạch diễn như thế nào, học hỏi nhiều vào.”

Thẩm Ngọc Trì cùng Lý Huy nghe xong gật đầu. Đạo diễn cũng chú ý tới Lộ Viễn Bạch hỏi, “Có chuyện gì?”

Lộ Viễn Bạch vốn đang định nói thì những lời định nói đều bị mắc ở họng, cuối cùng nói: “Không có gì.”

Sau đó liền xoay người rời đi, nhưng là tay lại bất an nắm chặt tay áo đồng phục trên người.

Bây giờ cậu căn bản không lùi bước được rồi, lúc này cậu từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, đây là đạo cụ dùng để tí nữa diễn.

Lộ Viễn Bạch đứng ở một chỗ, trái tim vì khẩn trương mà đập nhanh, trong ngực tràn đầy bất an.

Vì đã để cả tối hôm qua để luyện tập, cho nên hiện tại cậu sẽ không tập hút thuốc nữa, bây giờ chỉ hút một hơi yết hầu liền cảm thấy chua xót, chịu không được mà ho khan chứ đừng nói là phun khói, cậu diễn không được.

Lộ Viễn Bạch dường như có thể tưởng tượng được sóng gió bản thân sắp phải gặp.

Sau khi đạo diễn lôi kéo Lộ Viễn Bạch cùng một nhân vật nữa đến nhắc nhở.

Cảnh Tích Thần lên sàn là ở trong một con hẻm nhỏ, cậu đang đánh một cậu học sinh ở khác trong đó, trong không khí truyền ra những tiếng rên thống khổ của học sinh đó.

Đạo diễn nói với Lộ Viễn Bạch cùng bạn diễn, “Khi Lộ Viễn Bạch lần đầu xoay người lại, cậu phải phản kháng mạnh mẽ, tí nữa đạo cụ sẽ lên, cậu phải xem đúng thời điểm không được cầm sai, cẩn thận sẽ thành cái thật.”

Đạo cụ chính là bình rượu rỗng, tí nữa sẽ để tổng cộng ba bình trên đất, trong đó có một bình là giả.

Diễn viên gật đầu.

Lộ Viễn Bạch ở một bên nghe, cậu đã đứng ở vách núi không có đường lui rồi.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, đạo diễn mới đi đến trước màn hình ra tư thế chuẩn bị quay.

Trong căn hẻm tối tăm một thiếu niên mặc đồng phục học sinh bị đánh bầm dập nằm trên mặt đất, gương bặt bị áp xuống mặt đất cứng rắn.

Thiếu niên dùng toàn lực chống tay nâng thân thể mình để đứng lên, ngay sau đó lại bị kẻ kia dùng chân đạp vào lưng, sau đó lại hung hăng áp cậu xuống mặt đất tiếp tục đánh.

Trên màn hình toàn bộ quá trình đều không có gương mặt kẻ hành hung, chỉ có gương mặt học sinh bị bắt nạt với những thân hình cao lớn của kẻ hành hung.

Những âm thanh kêu rên vang lên từ trong hẻm nhỏ, mỗi tiếng kêu của cậu học sinh vang lên, đều kèm theo một cú đá lên lưng thiếu niên.

Chỉ tới khi trên người thiếu niên xuất hiện máu, kẻ hành hung lúc này giống như đã đạt được kɧoáı ©ảʍ, sau đó định rời đi.

Nhưng trong khoảnh khắc tên kia xoay người, thiếu niên vốn dĩ đang thoi thóp đột nhiên đứng dậy, cầm bình rượu trên mặt đất hung hăng đập vào đầu người kia.

“Đi chết đi!”

Vỏ chai rượu hung hăng đập vào gáy kẻ hành hung, máu theo những mảnh thủy tinh rơi xuống đất.

Thân hình kẻ hành hung cương cứng tại chỗ một lúc lâu, thời gian lâu đến mức khiến người ta phát bực, nhưng đối phương lại chưa có hành động quay lại.

Rất nhiều người đều phát hiện chỗ không thích hợp, đạo diễn đang định kêu dừng lại, người nọ lại bắt đầu động.

Giơ tay sờ cái gáy bị thương tràn đầy máu tươi của mình, sau đó xoay người.

Lúc này trên mặt kẻ hành hung không có biểu cảm gì, trong khoảnh khắc kẻ hành hung xoay lại người, trên mặt thiếu niên kia đầu xuất hiện sự sợ hãi.

“Thực…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Đừng mà……Đừng mà!!!”

Tiếng kêu thảm thiết kèm theo âm thanh chửi rủa vang từ trong hẻm ra.

Sau đó tiếng kêu ngày càng nhỏ, càng ngày càng thấp, cuối cùng chỉ còn lại tiếng bước chân truyền ra.

Trong căn hẻm tối tăm dơ bản, dần dần hiện rõ một bóng người cao ráo bước ra, trong căn hẻm tối tăm kia ngọn lửa nhỏ đột nhiên bùng lên dữ dội.

Máu trên các đốt ngón tay vẫn chưa lau khô, ngón tay thon dài lấy một điếu từ trong bao thuốc ra.

Thiếu niên dựa theo những tia nắng hoàng hôn còn sót lại đi ra khỏi con ngõ, trong miệng thở ra một làn khói, lan tỏa bốn phía.