Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị!

Chương 15: Cấp bậc

Vừa đến ban ngày, cái nồi sắt trong phòng bếp liền biến mất, thi thể không đầu của người đàn ông đeo kính nằm trên bệ bếp, máu tươi đầm đìa. Thế nhưng lần này, nội tạng của hắn vô cùng hoàn chỉnh, dù sao thì tối hôm qua cũng không ai ăn hắn (…… )

Phó Lam Dữ đi dạo một vòng quanh phòng bếp, lấy một cái bánh bao như thường lệ. Cô cắn một miếng, tư thế đoan trang nhìn cổ thi thể giống như đang suy tư gì đó.

Hiểu Tuệ bám vào khung cửa, cẩn thận nhìn vào bên trong, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

“Phó tiểu thư, với cảnh tượng như vậy mà cô vẫn nuốt trôi sao?”

“Không sao, trước kia tôi còn có thể vừa ăn vừa nhìn thi thể bị bầm ra, cũng coi như là một kỹ năng cơ bản.”

Hiểu Tuệ lại nôn khan một tiếng. Từ khi gặp Phó Lam Dữ, cô vẫn luôn không ngừng đổi mới giới hạn chịu đựng của mình.

“Rốt cuộc cô đang xem cái gì?”

“Xem các vết dao cắt trên người thi thể này.”

“Nhìn ra cái gì không?”

Phó Lam Dữ thâm trầm mà nói: “Phân bố đồng đều, đan xen có phong cách, trông rất trừu tượng.”

“……”

Phó Lam Dữ bình tĩnh xoay người: “Kỳ Kỳ tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?”

Không biết từ khi nào Kỳ Kỳ đã đứng ở phía sau hai người, đột nhiên bị điểm danh nên lâp tức lộ ra biểu cảm hoảng sợ, cô ta do dự một hồi lâu, sau đó đỏ hồng đôi mắt mà lắc đầu.

“Tôi không biết, tôi…… Tôi không dám nhìn.”

“Cũng có thể hiểu, những người mới tham gia trò chơi cũng không có mấy ai không sợ hãi.”

Phó Lam Dữ vô cùng tự nhiên nói: “Hiểu Tuệ, đưa Kỳ Kỳ tiểu thư ra ngoài giải sầu đi, các người có thể giao lưu trao đổi kinh nghiệm, vẫn tốt hơn là nhìn thấy những cảnh tượng này.”

Hiểu Tuệ không quá hiểu rõ ý của Phó Lam Dữ, nhưng cô tuyệt đối nghe theo sự an bài của Phó Lam Dữ, lập tức đi qua kéo cánh tay Kỳ Kỳ.

“Đi thôi, ánh mặt trời bên ngoài khá tốt, so với ngày hôm qua khá hơn nhiều.”

“À……”

“Thật ra tôi chỉ mới qua ải lần thứ hai, cũng không kém hơn cô bao nhiêu. Cô không cần phải quá áp lực, từ từ rồi cũng sẽ quen thôi.”

Kỳ Kỳ đồng ý, nhưng vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn Phó Lam Dữ: “Phó tiểu thư, thật sự không cần người hỗ trợ sao?”

“Hai chúng ta cũng không thể giúp được gì cho cô ấy.”

Hiểu Tuệ cười nói: “Lý luận của cô ấy, tôi nghe không hiểu.”

“……”

Phó Lam Dữ dựa vào cạnh cửa, cho đến khi thân ảnh của hai người đã hoàn toàn biến mất ở ngoài lâu đài mới quay đầu lại, thuận tay ném nửa cái bánh bao còn lại trong tay vào thùng rác. Cô đi ra phía trước, một tay nâng cổ thi thể kia lên, một tay khác cầm giẻ lau, lau khô vết máu dính nhớp trên bệ bếp.

Sau khi lau vết máu xong, cô thấy bên cạnh bệ bếp có một chỗ hình tròn nho nhỏ màu trắng lồi lên, giống như bị băng keo dán lại.

Cô nhíu mày trầm ngâm một lát, sau đó dịch thi thể về chỗ cũ.

Đang lúc cô chuẩn bị lên lầu hai rửa tay thì phát hiện Kiều Vân Tranh đang đứng trên cầu thang, chống lan can cười với cô.

“Phát hiện ổ khóa rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng hình như ban ngày không mở ra được.”

“Vậy buổi tối lại đến thử một lần.”

Nếu đã có ổ khóa, đương nhiên cũng sẽ có chìa khóa tương ứng. Chìa khóa chính là phần thưởng cho manh mối khung ảnh màu trắng treo ở trên vách tường trong phòng ngủ kia.

Khi hai người thuận lợi tìm được chìa khoá, trước mắt Phó Lam Dữ vẫn bảo quản nó.

Phó Lam Dữ nói: “Anh để chìa khóa để chỗ tôi, thật sự yên tâm sao?”

“Cô là người thông minh, sẽ không đến mức cố ý lừa tôi.”

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Rốt cuộc cũng chỉ là một cửa ải cấp thấp, mọi người chỉ dạo chơi một chút thôi, sau khi vượt ải ra ngoài, cô sẽ có được một trường kỳ minh hữu (đồng đội lâu dài) mạnh mẽ , cớ sao lại không làm?”

Phó Lam Dữ nheo mắt lại, ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nói: “Cấp bậc của anh rất cao?”

“Hả? Tiểu cô nương, trước khi muốn hỏi một vấn đề riêng tư như vậy, cô nên thành thật giới thiệu bản thân trước.”

Phó Lam Dữ rơi vào trầm mặc, nhìn chằm chằm Kiều Vân Tranh, tựa như vẫn còn đang cân nhắc. Sau đó cô giơ tay, kéo một sợi dây có hình thù kỳ lạ từ cổ áo, trên mặt của sợi dây chuyền có hình dạng giống với một bình nước, nếu nói chuẩn xác hơn thì nó rất giống Ngọc Tịnh Bình mà trong tay của Quan Âm Bồ Tát.

Cô gập hai ngón tay, bắn nhẹ lên mặt dây chuyền. Một thanh âm thanh thúy vang lên. Mặt dây chuyền vốn dĩ đang xám xịt bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, thân bình trở nên trong suốt, bên trong mơ hồ có vằn nước hiện ra.

Sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, mặt dây chuyền lần thứ hai khôi phục như thường.

Cô nói: “Vàng cấp 3.”

“Cần mấy năm?”

“Bảy năm.”

“Ghê gớm.”

【 Hệ thống sinh tồn dành cho người sống sót】chia thành bốn bậc, mỗi bậc có bốn cấp, đồng, bạc, vàng, bạch kim, thấp nhất là đồng cấp một, cao nhất là bạch kim cấp bốn.

Mỗi lần thông qua một ải, hệ thống đều sẽ căn cứ vào biểu hiện của người chơi để tiến hành khen thưởng, hình thức khen thưởng là những giọt nước trong mặt dây chuyền, nước này gọi là “Nước Sinh Mệnh”, khi tích lũy đủ nước thì có thể giải trừ trói buộc của hệ thống.

Khi cấp bậc được tăng lên, bề ngoài của mặt dây chuyền cũng sẽ phát sinh biến hóa, số lượng Nước Sinh Mệnh cần thiết để tăng cấp sẽ nhiều hơn, có nghĩa tốc độ tăng cấp cũng càng ngày càng lâu hơn.

Có người đã từng tính toán đại khái rằng, sẽ mất ít nhất mười lăm năm kể từ cửa ải lần đầu tiên cho đến khi thoát khỏi trói buộc của hệ thống. Đáng tiếc là vẫn chưa có minh chứng thực tế, bởi vì những người có thể chống đỡ đến cuối cùng, thật sự ít lại càng ít.

Bởi vì quỷ quái trong các thế giới vô cùng hung hiểm, những người chơi nữ có thể đạt đến đẳng cấp cao như vậy càng ít ỏi hơn nữa, tổng cộng cũng không có được mấy người. Cho nên Kiều Vân Tranh nói một câu “Ghê gớm” cũng không phải là lời khen cho có lệ.