Hiểu Tuệ thật cẩn thận ngẩng đầu, thấp thỏm liếc nhìn cửa sổ: “Sao cô lại biết? Lỡ như chỉ có đèn dầu tắt, cái đầu vẫn còn ở đó thì sao?”
“Nó treo trong phòng chúng ta thì có ý nghĩa gì chứ?”
Phó Lam Dữ bình tĩnh trả lời: “Con nữ quỷ thấy chúng ta không bị lừa, nó sẽ đi hù dọa người khác, chắc chắn sẽ có người trúng chiêu.”
Hiểu Tuệ bán tín bán nghi: “Sẽ có người trúng chiêu sao?”
“Có.”
Như đang chứng minh lời Phó Lam Dữ nói, không bao lâu sau, trong căn phòng gần cuối hành lang bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai với âm lượng rất to, tựa như có lấn át được cả tiếng hát ai oán của nữ quỷ.
Là tiếng của đàn ông.
Hiểu Tuệ khẩn trương nói: “Ai trúng chiêu? Phó tiểu thư cô có nghe được không?”
Phó Lam Dữ ngáp một cái, hiển nhiên cũng không quan tâm loại việc này, nhưng vẫn trả lời cô.
“Là tên đeo kính.”
Các giác quan của cô rất nhạy bén, nghe được âm thanh thì lập tức biết người đang hét là ai.
Hiểu Tuệ chui vào trong chăn, thân thể không khống chế được mà phát run.
“Đêm nay anh ta chết chắc rồi.”
Người đàn ông mang kính đã làm trái với quy tắc, kết cục của hắn cũng sẽ giống như người đàn ông cao to kia.
Có lẽ đêm mai, đầu người treo trên cửa sổ, chính là hắn.
“Không sai.”
Nói xong hai chữ này, Phó Lam Dữ nghiêng người, nhắm mắt ngủ.
….
….
Hiểu Tuệ cả một đêm không ngủ, quầng thâm dưới mắt thâm đen, cả người tiều tụy, giống như đang bị bệnh nặng.
Ngược lại, Phó Lam Dữ vẫn có thể dậy sớm, tinh thần cực kỳ phấn chấn, giống như có thể chạy Marathon ngay lập tức.
“Đi rửa mặt bằng nước lạnh đi, cho tỉnh táo lại.”
Hiểu Tuệ than một tiếng: “Không cần rửa mặt vội đâu, chúng ta có nên đi xác nhận một chút hay không, người đàn ông đeo kính tối hôm qua, anh ta rốt cuộc có chết hay không……”
Lời còn chưa dứt, cuối hành lang lầu hai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ.
“Đã chết.”
Phó Lam Dữ gật gật đầu: “Cô có thể an tâm rửa mặt.”
“……”
Sau khi Hiểu Tuệ rửa mặt trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, hai người cùng nhau đi đến phòng của người đàn ông đeo kính, liền thấy những người khác đã sớm tụ tập ở đó.
Kỳ Kỳ ngồi bệt xuống sàn, bụm mặt khóc rống không ngừng, Vương Hâm đang thấp giọng an ủi cô.
Phó Lam Dữ nhìn thoáng qua trong phòng.
Tình hình giống với ngày hôm qua, vết máu tung tóe khắp nơi trong phòng, những mảnh thịt nhỏ nát vụn dính đầy trên trên mặt bàn và sàn nhà, nhưng tuyệt nhiên không thấy thi thể của người đàn ông đeo kính.
Lại một người nữa bị làm thịt.
“Đã chết hai người rồi, người tiếp theo có lẽ chính là chúng ta!”
Kỳ kỳ khóc ròng nói: “Làm sao chúng ta có thể thoát ra được đây?”
“Anh ta chết, là bởi vì làm trái với quy tắc.”
Phó Lam Dữ nói: “Nếu ban đêm cô không lớn giọng ồn ào thì sợ cái gì?”
“Đúng, đúng. Tối hôm qua tôi đã nghe thấy, có người hét một tiếng.”
Vương Hâm nghi hoặc: “Nhưng đang êm đẹp thì tại sao anh ta lại hét lên?”
Hắn ở lầu 3, đầu người tối hôm qua xuất hiện ở lầu hai, cho nên hắn không biết việc này.
Phó Lam Dữ bình tĩnh hỏi lại: “Nếu anh nhìn thấy cái đầu người chết hôm qua treo trên cửa sổ, chính là một cái đầu người huyết nhục mơ hồ, còn cười với anh, anh có hét không?”
“……”
Đôi mắt của Kỳ Kỳ đỏ bừng, kinh sợ đan xen: “Cái gì? Cô nói tối hôm qua ở cửa sổ có…… Có đầu người chết sao?”
“Đúng vậy, trước mắt xem ra, có khả năng đầu người chỉ xuất hiện ở lầu hai.”
“Tôi không nhìn thấy!”
Lúc này, Kiều Vân Tranh vốn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng thong thả ung dung mở miệng.
“Nữ quỷ hù họa rất có trình tự. Cô ở căn phòng cuối cùng của hành lang, cách căn phòng của người trái với quy tắc hai phòng, cho nên đã tránh được một kiếp.”
“……”
Kỳ Kỳ không khỏi rùng mình một cái. Nếu đầu người thực sự xuất hiện trước mặt cô, nhất định Kỳ Kỳ sẽ không nhịn được mà kêu thảm thiết, nếu vậy người chết tối qua chính là mình. Thật quá may mắn!
Kiều Vân Tranh cười ngâm ngâm, nói: “Cô cũng nên cẩn thận một chút, nói không chừng cái đầu treo ở cửa sổ đêm nay chính là đầu của người hàng xóm này.”
“……”
Kỳ Kỳ không dám nghe nữa, cô lấy tay bịt tai lại rồi chạy xuống lầu.
“Chúng ta cũng đi xuống đi.”
Phó Lam Dữ tiện tay đóng cửa lại, thản nhiên đề nghị: “Đi ăn sáng đi, tôi đói bụng.”
Hiểu Tuệ: “Cô còn ăn được sao, đúng là cấp bậc vương giả.”
“Quá khen, bất luận là phương diện gì thì tôi luôn là là cấp bậc vương giả.”
“……”
Những người khác cũng đồng ý với đề nghị của Phó Lam Dữ, háo hức muốn đi xuống phòng bếp để xem xem hôm nay có bánh bao và thịt hầm giống hôm qua không.
Lúc mọi người đang đi xuống, trong phòng bếp truyền đến tiếng thét tê tâm liệt phế, tiếng thét lúc này còn thảm thiết hơn những lần trước. Đôi tình nhân bước nhanh xuống dưới lầu thì phát hiện Kỳ Kỳ đang ngã dưới đất, vừa khóc vừa lùi lại phía sau, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt.
Kỳ Kỳ kêu thảm: “Tôi không nên ăn……Vốn dĩ tôi không nên ăn! Oẹ……”
Chân cô mềm nhũn không đứng dậy nổi, gian nan bò đến góc phòng rồi cố sức nôn ra.
Lý Thần Quang cảm thấy nghi hoặc, liếc mắt thăm dò phòng bếp, nhưng ngay sau đó, đồng tử của hắn co lại, sắc mặt trở nên tái mét. Cùng lúc đó, Bối Bối theo sát phía sau cũng nhìn thấy.
Giây tiếp theo, đôi tình nhân ngươi xô ta đẩy, lảo đảo chạy vào WC, chỉ chốc lát sau, bên trong liền truyền đến âm thanh nôn mửa hết đợt này đến đợt khác.
Vương Hâm bị dọa sợ, hắn đứng sững tại chỗ, muốn đi lên phía trước nhưng lại không dám.
Hiểu Tuệ nắm chặt ống tay áo Phó Lam Dữ, giọng nói run rẩy: “Trong phòng bếp có đồ vật dơ bẩn gì sao? Có phải là đầu người không?”
“Có lẽ vậy, cô muốn đi qua nhìn một chút không?”
“…… Không được không được.”
Phó Lam Dữ cũng không cưỡng ép Hiểu Tuệ, một mình đi vào phòng bếp, đứng ở cửa ngó vào nhìn xung quanh trong phòng.
Ồ.
Khó trách, cảnh tượng còn ghê tởm hơn so với tưởng tượng của cô. Nồi sắt nóng hôi hổi tối hôm qua đã biến mất, thịt được hầm đến thơm ngon ngào ngạt cũng không còn, thay vào đó là một khối thi thể không có đầu, tả tơi đẫm máu.
Thi thể nằm ở trên bệ bếp, bụng bị xé toạc, xương đã được rút ra. Toàn bộ phần thân giống như bị đào rỗng, bên trong vẫn còn không ít khối thịt được cắt chỉnh tề, thêm một ít nội tạng vỡ nát. Mà tất cả chén đũa vương vãi xung quanh bếp cũng đều dính đầy vết máu.
Tối hôm qua, thật ra bọn họ đã bị trúng ảo giác, hào hứng móc thịt trong thi thể của người đàn ông cao to ra, ăn rất ngon miệng.
Phó Lam Dữ nhíu mi, sau đó liền nghe người bên cạnh nói: “Trải nghiệm một lần ăn tươi nuốt sống giống như người nguyên thủy, cũng coi như trở lại trạng thái ban đầu.”
Cô quay đầu lại, thấy Kiều Vân Tranh không biết đã đến đây từ lúc nào, gương mặt hắn vẫn nhàn nhã tự tại.
"Quả thực giống như ăn sashimi thịt người vậy."
(Okay fine, sashimi….)