Cô gái khóc lóc lúc đầu thấy vậy, kinh hồn sợ hãi hỏi một câu: "Nếu vi phạm quy tắc...thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cô nhìn Phó Lam Dữ, giống như đang hy vọng cô ấy có thể cho mình một câu trả lời.
Xét cho cùng, tướng mạo Phó Lam Dữ trông khá vô hại, có thể khiến người ta có cảm giác tính tình người này ngoan ngoãn hiền lành, chắc là người dễ nói chuyện.
Nếu không như vậy, Hiểu Tuệ cũng không dám mặt dày mặc cả với cô ấy.
"Chuyện gì sẽ xảy ra à?"
Phó Lam Dữ vuốt cằm tự đắc: "Dù sao cũng khó nói, xác suất chết rất cao, tự cầu phúc thì hơn."
"..."
Cô gái ngay lập tức cảnh giác nhìn về phía thanh niên cao to kia, khuôn mặt xinh xắn trở nên tái mét, sau đó quay vào phòng không nói gì.
Những người khác dường như cũng nhận ra điều gì đó, không ai để ý đến thanh niên cao to nữa, lần lượt rời đi, để lại hắn hai mắt đờ đẫn, run như cầy sấy đứng một mình ở nơi đó.
Đêm ngày càng sâu.
Trong tòa nhà gạch này có mười mấy căn phòng, Phó Lam Dữ và Hiểu Tuệ chọn một phòng trên tầng hai, bên trong có một chiếc giường cho cả hai người, vì Hiểu Tuệ cảm thấy như vậy sẽ an toàn hơn.
“Phó tiểu thư, mặc dù trông cô khá dịu dàng, nhưng tính khí lại cứng rắn. Ở bên cô, tôi cảm thấy như mình được bảo vệ."
"Ồ, cảm ơn vì lời khen giả dối của cô."
"Lời khen giả dối gì chứ? Tôi nói rất nghiêm túc."
Sau khi Hiểu Tuệ nói xong, cô ấy nói thêm: “Phó tiểu thư, hay tối nay chúng ta để đèn dầu mà đi ngủ nhé? Trời tối đáng sợ quá.."
Không ngờ, cô chưa kịp dứt lời thì trong nhà dường như có một cơn gió u ám thổi qua, tất cả ngọn đèn dầu trong tòa nhà gạch lập tức vụt tắt.
Trước tầm mắt chỉ còn lại mảnh không gian tối om yên tĩnh.
Phó Lam Dữ im lặng một lúc, uể oải thở dài: “ Xem cái miệng quạ nhà cô đi."
"..."
Hiểu Tuệ cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhịn không được tiến về phía Phó Lam Dữ, choàng tay qua cổ cô.
Phó Lam Dữ cạn lời: "Cô đừng có ôm chặt như vậy được không?"
"Tôi xin lỗi, Phó tiểu thư, cô biết không không, dù sao ôm một người sống ở một nơi như thế này sẽ cảm thấy đỡ hơn một chút."
"Ồ."
Hiểu Tuệ gối đầu lên đùi Phó Lam Dữ, giống như con gấu koala bám dính lấy Phó Lam Dữ, nhưng khi cô chưa kịp yên tâm nhắm mắt, đột nhiên bên ngoài vang lên một tràng cười của một cô gái.
Tất nhiên, tiếng cười đó u ám quỷ dị, chắc chắn đó không phải là tiếng cười bình thường của con người.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa kêu ra tiếng. May mắn thay, Phó Lam Dữ đã nhanh tay che miệng cô lại.
"Im lặng chút đi."
Phó Lam Dữ nhỏ giọng nhắc nhở, "Cô muốn chết à?"
"..."
Hiểu Tuệ liều mạng gật đầu, ý bảo cô ấy sẽ không dám nữa.
Tiếng cười của cô gái tiếp tục vang lên, dư âm của tiếng cười này văng vẳng bên tai từng người bên trong tòa nhà gạch thật lâu sau đó.
Tiếng cười kéo dài hơn mười phút cho đến khi tắt hẳn.
Ngay khi Hiểu Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này đã kết thúc, cô lại nghe thấy giọng nữ yếu ớt, nhưng lần này cô ta không cười nữa, mà ngâm nga hát xen lẫn với tiếng khóc nặng nề.
"Mẹ rằng hết lòng coi trọng, coi trọng thân giá y
Nên đừng khiến em sớm phải, sớm phải rời đi
Mẹ rằng hết lòng coi trọng, coi trọng thân giá y
A ~~ a ~~ a ~~
Trời đêm, làn tóc anh nhẹ bay
Trời đêm, làn mi cong khép lại
Là một bí mật giữa những câu thề
Áo của em, áo của anh
Giá y là hồng bào
Độc dược phủ trắng bào
Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô
Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em
Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô
Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em ... "
(*) Giá y - Ngô Hồng Phi/ Lời việt: Bạn Học Dật Hiên - TTVLC
Sau khi bài hát được ngâm nga ba lần, tiếng khóc càng lúc càng thê lương, âm thanh cũng càng trở nên trầm buồn, giống như có một cô gái đứng trước giường, rơi nước mắt than thở oán trách.
Tay chân của Hiểu Tuệ lạnh cóng, run rẩy dữ dội.
"Phó ... Phó tiểu thư, trong phòng của chúng ta thật sự không có ai sao? Sao tôi cảm giác như con ma nữ này đang hát bên tai..."
Phó Lam Dữ không trả lời, cô lắng nghe bài hát một cách cẩn thận, tỉ mỉ ghi nhớ lời bài hát.
"Hình như tôi đã nghe qua bài hát này."
"Cái gì?"
"Bài hát này nói về một cô gái trẻ đã trao lần đầu tiên của mình cho vị hôn phu, không ngờ lại bị hắn lừa dối ngay trước đám cưới. Cô ấy nghĩ quẩn rồi quyết định uống thuốc độc tự sát. Trước khi chết, cô còn mặc chiếc áo cưới của mình, máu thấm đẫm biến nó thành màu đỏ tươi. "
Hiểu Tuệ rùng mình một cái: "Chỉ vì một tên đàn ông, có đáng tự sát hay không?"
"Có lẽ ở thời đại của nàng, quan niệm vẫn còn hơi cổ hủ."
Phó Lam Dữ dừng lại một chút, sau đó tha thiết khuyên bảo: "Cho nên con gái phải tự lập và trân trọng bản thân, gặp phải fuckboy là phải dứt khoát. Tương lai còn dài, trai còn nhiều, tốt nhất đừng nên làm chuyện gì ngu ngốc."
"...Cảnh tượng lệ quỷ trả thù khủng bố như thế, sao trong miệng cô lại trở thành bài học cuộc sống vậy?"
(*) nguyên văn là là súp gà, ý chỉ cuốn sách “súp gà cho tâm hồn”
"Tôi cũng chỉ muốn khiến cô bớt căng thẳng thôi."
"... Cảm ơn, chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Phó Lam Dữ bình tĩnh hỏi lại: "Lần đầu tiên vượt ải của cô như thế nào?"
"Chỉ là ... có một cậu học sinh vô tình tìm thấy thanh kiếm gỗ đào rồi chém chết cương thi."
"Chi bằng cô nói cô chỉ nằm cũng có thể thắng cho rồi."
Tiểu Huệ có chút nghẹn ngào, cố gắng vớt vát lại một chút danh dự: "Lần đầu tiên vượt ải nên tôi không có nhiều kinh nghiệm, cho nên lần thứ hai này tôi sẽ cố gắng học tập cô".
Phó Lam Dữ đặt hai tay sau đầu, giọng điệu bình thản.
"Lý thuyết cũng có giới hạn, tất cả đều phải dựa vào kinh nghiệm thực tiễn. Nhiệm vụ duy nhất của cô chính là tìm cách gϊếŧ quỷ để có thể tồn tại."
Tuy nói như thế, trên thực tế, để có thể sống sót qua màn cũng đã rất khó. Ví dụ như những người không tuân theo các quy tắc chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.