Người đàn ông có khí chất tự phụ, ngũ quan tinh xảo, mặt mày thanh lãnh như đang coi thường vạn vật. Hắn thân cao chân dài, chỉ mặc âu phục bình thường lại khiến người ta có cảm giác như hắn đang đi trên sàn catwalk.
Hắn có vẻ không hợp với bầu không khí nơi này, nhưng sự không hợp này lại hoàn toàn trái ngược với Lê Âm --- Hắn càng giống như tới đây để gặp mặt nguyên thủ quốc gia.
Mới vừa bước vào đã có một đám người vây quanh.
Người đầu tiên mở miệng, cúi đầu khom lưng, giọng nói như mang theo vẻ nơm nớp lo sợ.
“Lê tổng, cuối cùng ngài cũng tới rồi.”
Người đàn ông khẽ gật đầu.
Trợ thủ đứng phía sau thấy vậy lập tức đưa văn kiện hắn cần ra: “Đây là phương án thu mua, mời ngài xem qua.”
Kế tiếp bọn họ lại nói thêm gì đó, nhưng Lê Âm đã nghe không vào.
Cô hoàn toàn choáng váng.
Người bị gọi là Lê tổng kia không phải ai khác, chính là chú út của cô…
Hắn hắn hắn… Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn có thấy cô không? Nếu hắn hỏi cô vì sao lại ở đây, cô nên giải thích như thế nào?
Lê Âm sợ tới mức hoảng loạn thất thố, não bổ ra một vạn hình ảnh bị chú út trách mắng tàn nhẫn. Không chỉ có thế, rất có thể chú út còn sẽ gọi điện cho cha mẹ cô!
Hàn huyên hai câu, sau đó bọn họ bước vào bên trong. Quản lý đích thân đi trước dẫn đường, lúc thì lau mồ hôi lúc lại cười làm lành.
Khi đi ngang qua, tầm mắt chú út đảo qua mặt Lê Âm.
Không dừng lại chút nào, hệt như vốn không chú ý tới cô.
Lê Âm ngừng thở, nhìn chú út bị đám người vây quanh, dần biến mắt khỏi tầm mắt.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, vừa nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng trào dâng một luồng cảm giác kỳ dị.
Chú ấy không nhận ra cô hay là đã nhận ra, chỉ có điều không muốn lãng phí thời gian chú ý tới cô?
Lê Âm không thể miêu tả được tâm trạng của mình ngay lúc này.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên cô cũng chẳng còn gan để tiếp tục đại nghiệp tìm trai bao của mình. Mới vừa xoắn chặt ngón tay chuẩn bị rời đi, lại nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, dựa vào cách ăn mặc, Lê Âm nhận ra thân phận của đối phương.
Anh ta là trợ lý của chú út.
Giờ phút này, anh ta đứng trước mặt cô, gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Lê tiểu thư, Lê tổng kêu tôi tới đưa tiểu thư trở về.”
Lê Âm đứng ngồi không yên, thấp thỏm không thôi.
Trong lòng có đầy lời muốn nói, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Hẳn trợ lý cũng biết cô đang căng thẳng lo lắng, nên trong lúc lái xe trợ lý vẫn luôn nói chuyện với cô. Anh ta là người có tính rộng rãi nhiệt tình, cho dù cô chẳng mở miệng đáp lại bao nhiêu cũng chẳng thấy anh ta xấu hổ.
Nghiêm túc nhìn lại, cô mới ý thức được anh ta cũng không lớn tuổi lắm, có lẽ chỉ mới tốt nghiệp hai ba năm, là một chàng trai trắng nõn sạch sẽ.
Mãi tới khi xe ngừng trước cửa biệt thự, cuối cùng Lê Âm mới có thể lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Chú út có… tức giận không?”
Trợ lý lắc lắc đầu, hạ giọng: “Tôi cũng không biết Lê tổng có tức giận hay không, chỉ có điều tiểu thư… Chờ hai ngày nữa Lê tổng hết bận hẳn sẽ tới tìm tiểu thư tâm sự.”
Tâm sự nhân sinh?