Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 29: Em chỉ cần gọi tôi là ông xã, thế nào?

Nụ hôn này không biết kéo dài bao lâu, đến khi Dương Thư cảm thấy sắp ngạt thở, cuối cùng người đàn ông cũng mở lòng từ bi buông cô ra.

“Thấy không?” Lòng bàn tay Khương Bái lau đi vết nước trên môi cô, giọng nói mang theo vẻ thỏa mãn thờ ơ. “Đây mới là cách cảm ơn bạn trai chính xác.”

Cảm giác mập mờ trong xe vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, khuôn mặt Dương Thư vẫn còn ửng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, thở nhẹ.

“Học được chưa?” Ngón tay thon dài đẹp mắt của người đàn ông lướt qua những sợi tóc trên trán cô, sau đó dừng lại sau tai, động tác nhẹ nhàng thân mật, đầu ngón tay ma sát với da thịt, mang lại cảm giác tê dại.

Dương Thư cảm thấy đang bị anh trêu chọc, không cam lòng yếu thế ngước mắt lên: “Vậy à?”

Cô giống như có điều suy nghĩ, không cho là đúng “Cách cám ơn này chẳng có gì đáng để học cả.”

Khương Bái nhìn phản ứng của cô, hứng thú nhíu mắt lại: “Cấp độ này làm em không hài lòng sao?”

Anh hất cằm đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Em có gan thử cấp độ khác không?”

Dương Thư chết lặng, đáp trả anh: “Tôi không có đam mê làm loại chuyện này trong xe.”

Cô dừng hai giây rồi nói tiếp “Tôi là người đứng đắn đó.”

Có lẽ bị ba chữ “người đứng đắn” của cô chọc cười, Khương Bái dựa vào ghế lái: “Nếu em là người đứng đắn, vậy thì cả thế giới này không còn ai là không đứng đắn nữa.”

“Mắc gì không có?” Dương Thư ngước mắt, chỉ vào anh, “Không phải vẫn còn anh à.”

Nụ cười trên mặt người đàn ông nhạt dần, anh nghiêng đầu tới, chống tay phía sau cô, cả người gần như che phủ cô.

Khuôn mặt tuấn tú kia cách cô ngày càng gần, ánh mắt thâm thúy, bên trong giống như ẩn chứa mãnh thú to lớn, đang chờ cơ hội lao ra nuốt sống cô.

Anh cong ngón trỏ, xoa nhẹ lên gương mặt non nớt của cô, thấp giọng nói: “Vậy em đoán xem, người không đứng đắn như tôi đây thì bây giờ muốn làm gì nhất?”

“Nếu như nhất định phải đoán, tôi cảm thấy có lẽ là…”

Dương Thư khẽ nuốt nước bọt, âm thanh trong trẻo. “Bây giờ anh nhất định sẽ muốn tự tát, tự mắng mình, Khương Bái, sao mày lại là người không đứng đắn nhất thế giới vậy, đúng là không biết xấu hổ!”

“. . .”

Khương Bái mặc kệ cô, mở cửa xe ra, lấy túi đồ chơi trong xe, nhìn Dương Thư đang ngồi trên ghế phụ: “Tôi giúp em mang đồ lên.”

Dương Thư cười tủm tỉm đẩy cửa xe ra, đi xuống: “Luật sư Khương cũng có lúc bị tôi làm cho cạn lời hả?”

Khương Bái mỉm cười: “Em đắc ý cái gì, là do tôi không chấp nhặt với em.”

“Còn mạnh miệng.” Dương Thư cắt ngang, xung phong đi đầu.

Hai người tiến vào thang máy, Khương Bái nhớ đến vẻ mặt đỏ ửng của cô lúc bị anh hôn, bỗng nhiên trêu chọc hỏi: “Em thử nói xem, lỡ như chưa đến thời hạn một năm mà em lại động lòng thì phải làm sao?”

Anh suy nghĩ một lát rồi đề nghị, “Hay là vậy đi, nếu như thật sự có một ngày như vậy, tôi sẽ không bắt em sủa tiếng chó, giảm bớt độ khó cho em, em chỉ cần gọi tôi là ông xã là được, thế nào?”

Đến nơi, cửa thang máy mở ra.

Dương Thư đá vào bắp chân anh, bình tĩnh đi ra ngoài: “Anh nằm mơ đi.”

“Biết đâu lại thành thật?” Khương Bái cười, anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cất bước theo sau.

Mở cửa ra, Khương Bái dừng lại ở cửa không thay dép, anh đưa đồ chơi trên tay cho cô: “Tôi phải quay về Đại học C đưa cho Khương Ngâm ít đồ, không vào đâu.”

Dương Thư đang khom lưng lấy dép cho anh, nghe vậy thì ngạc nhiên chớp mắt một cái.

Thì ra anh lái xe vào tiểu khu không phải vì muốn vào nhà ngồi, mà là muốn cầm đồ giúp cô.

Dương Thư cất dép đi: “Ừm.”

Khương Bái nhìn cô chăm chú một lát, lại đảo mắt nhìn đồng hồ: “Buổi tối tôi đến nấu cơm cho em, chúng ta cùng nhau ăn nhé?”

Dương Thư thờ ơ nhún vai: “Tùy anh.”

Cô phải thừa nhận rằng Khương Bái nấu cơm rất ngon, nhưng nếu anh không đến cô cũng sẽ không để mình nhịn đói.

Dù sao cô cũng đã quen sống một mình.

Sau khi Khương Bái đi, Dương Thư đóng cửa lại.

Cô chụp hình đống đồ chơi kia gửi cho Giang Lăng, sau đó gửi voice chat: “Ngày mai dì đến thăm Đồng Đồng, xin hỏi Đồng Đồng có hoan nghênh không?”

Bên kia rất nhanh gửi voice chat trả lời, Dương Thư ấn mở, liền nghe được giọng nói của trẻ con: “Hoan nghênh hoan nghênh ạ, tối nay dì Thư Thư đến luôn đi, con bảo mẹ nấu đồ ăn ngon cho dì.”

Khóe môi Dương Thư tràn đầy ý cười, trả lời cậu nhóc: “Hôm nay dì còn phải tăng ca, ngày mai sẽ đến thăm con.”

Bên kia miễn cưỡng trả lời: “Được ạ”

Sau đó lại nhắn tiếp. “Vậy sáng mai dì nhớ tới thăm con nhé, con ở nhà chờ dì!”

Dương Thư trả lời “Được”, sau đó mở máy tính ra, ngồi khoanh chân trên tấm đệm nhung dưới sàn.

Cô ngồi thẳng lưng, bắt đầu làm việc.



Khương Bái quay về Đại học C, lúc anh đang tìm chìa khóa mở cửa thì Khương Ngâm ở bên trong đã hết sức ân cần mở cửa.

Nhìn thấy anh trai ruột mình đang mong đợi, hai mắt cô ấy sáng lên: “Anh hai, cuối cùng anh cũng về rồi.”

Cô nàng chìa hai tay ra. “Túi xách của em đâu?”

Khương Bái đưa đồ trong tay cho cô, đi vào trong thay giày, khẽ khịt mũi: “Bình thường chẳng thấy em chào đón anh như thế.”

“Nào có, anh chính là anh trai ruột của em mà!”

Lương Văn gọi hai người bọn họ tới ăn trái cây, Khương Bái rửa tay xong ngồi xuống ghế sofa.

Khương Ngâm không chờ nổi mà mở ra xem, nhìn thấy màu của túi thì sửng sốt.

“Sao lại là màu đen?”

Cô ấy quay sang nhìn Khương Bái: “Anh, không phải em đã dặn dò kỹ càng với anh là phải mua màu đỏ rượu sao, màu đó mới là màu đẹp nhất.”

Màu kinh điển của loại túi xách này chính là màu đỏ rượu, Khương Ngâm đợi lâu như vậy, không ngờ lại nhận được màu đen.

“Đúng là em đã tận lực nói vậy, nhưng đâu phải là do anh không mua.” Khương Bái chậm rãi lấy một trái nho xanh bỏ vào miệng. “Màu đó chỉ còn một cái, anh đến muộn, bị người ta mua mất rồi.”

“Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?” Khương Ngâm tiếc nuối, quay đầu trách Khương Bái, “Rõ ràng là anh không để tâm đến chuyện của em.”

Đã mua túi cho còn bị ghét bỏ, Khương Bái chìa tay ra: “Em không thích túi thì trả đây, đã không chuyển chút tiền nào rồi còn đòi anh mua túi cho em, mua xong lại bày ra thái độ không hài lòng. Em có biết chiếc túi này bao nhiêu tiền không? Anh còn chưa chê đắt đâu đấy.”

Khương Ngâm nhanh chóng ôm chặt túi xách: “Ai nói không thích, sao anh mua túi xách cho em gái còn tính toán thế?”

Màu đen thì màu đen, thật ra màu này cũng rất đẹp, còn dễ phối quần áo.

Quan trọng nhất, tiền này của anh trai cô!

Có hời mà không chiếm thì quá phí phạm.

Khương Ngâm quan sát kĩ chiếc túi trong tay, trên mặt nở nụ cười tươi: “Nhìn kỹ thì túi màu đen cũng rất thời thượng, càng nhìn càng thích. Anh trai em thật là hào phóng, hay là em hát tặng anh bài « Trên đời này chỉ có anh trai là tốt nhất» nhé ?”

Lương Văn mắng cô: “Thôi nào, mau lại ăn trái cây đi, mẹ vừa rửa đấy.”

Khương Ngâm buông túi xách ra, vui vẻ ngồi xuống: “Anh hai, anh mua cho em túi xách đắt tiền như vậy, nếu anh có chuyện gì cần nhờ em thì cứ việc nói!”

Khương Bái giễu cợt: “Em thì giúp anh được cái gì? Không cần.”

Khương Ngâm thờ ơ nhún vai: “Là anh nói không cần đấy nhé, không phải em không muốn đền đáp công lao đâu, sau này đừng hòng nói em nợ gì anh.”

Cô nàng đắc ý đeo túi xách lên, quay về phòng phối xem bộ quần áo nào hợp hơn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Lương Văn nhìn về hướng đó một chút, thở dài: “Con đừng nuông chiều nó quá, cứ cách hai ba ngày lại mua quần áo cho nó, nó sẽ không biết tiết kiệm.”

“Cũng không bao nhiêu, không phải con không mua nổi.” Khương Bái bất cần đời nằm ngửa trên ghế sofa, ném trái nho trong tay lên không trung, lại há miệng bắt được. “Mẹ không cần sợ sau này không ai nuôi nổi nó, cứ tìm con rể có tiền là được rồi không phải sao? Đến lúc đó không cần mẹ quan tâm, tự có người nuôi được nó.”

Lương Văn nhìn dáng vẻ của anh, nói tiếp: “Khoan hãy nói đến chuyện Ngâm Ngâm tìm ai, nếu con chịu bỏ tiền ra mua quà cho con gái nhà người ta để bồi dưỡng tình cảm thì có lẽ giờ này mẹ đã có cháu bế rồi.”

Khương Bái suy nghĩ lời của mẹ, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Mẹ nói có lý, con sẽ suy nghĩ lại một chút.”



Khương Bái vốn định ngồi ở nhà một chút rồi rời đi, nhưng mà buổi chiều Khương Bẩm Hoài lại không có việc gì làm, kéo anh cùng chơi cờ tướng, cứ như vậy hết cả buổi chiều.

Lúc anh lái xe rời khỏi Đại học C, sắc trời bên ngoài đã tối dần, đèn đường cũng đã sớm bật lên.

Anh đã nói sẽ cùng Dương Thư ăn tối, vì vậy đến siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn.

Vì biết mật mã nhà Dương Thư nên anh không ấn chuông, trực tiếp mở cửa đi vào.

Dương Thư đang ở phòng bếp, trên người mặc tạp dề, nước trong nồi đang sôi ùng ục, bốc hơi nghi ngút.

Sau đó cô đem mì thả vào nồi.

Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại.

Nhìn thấy Khương Bái, cô rất kinh ngạc: “Trễ rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ anh, tôi còn tưởng anh không qua nữa.”

Khương Bái đặt nguyên liệu nấu ăn vừa mua lên bàn, nhìn cô: “Em đang nấu gì thế?”

“Mì sốt cà chua.”

Dương Thư không giỏi nấu ăn, chỉ nấu được mấy món này, còn phải vừa làm vừa xem video hướng dẫn nữa.

Cô quay đầu hỏi Khương Bái: “Anh có muốn ăn không?”

“Có.” Anh chỉ vào chỗ nguyên liệu nấu ăn, “Vậy còn mấy cái này thì sao?”

Lúc này Dương Thư mới chú ý đến anh mua nhiều đồ như vậy, suy nghĩ một lát: “Bỏ vào tủ lạnh đi.”

Cô nấu thêm một phần nữa, dùng đũa khuấy đều mì trong nồi, lại thở dài, “Bình thường tôi không nấu cơm, anh mua nhiều đồ như vậy nếu mà không ăn hết thì sẽ hỏng mất.”

Khương Bái mở tủ lạnh ra, phân loại nguyên liệu nấu ăn, chậm rãi nói: “Tối qua em nói muốn thuê tôi làm đầu bếp, dựa vào thù lao em đưa ra, tôi có thể suy nghĩ một chút đấy.”

Dương Thư hoang mang hỏi: “Tối hôm qua tôi đã nói vậy sao?”

Sau khi uống say, cô hoàn toàn không nhớ được gì.

Cô cảnh giác hỏi lại: “Tôi nói trả lương cho anh bao nhiêu thế?”

Thấy Khương Bái hài lòng với tiền công cô đưa ra như vậy, Dương Thư chợt cảm thấy bất an.

Cô không có bao nhiêu tiền đâu, hôm qua có phải đã nói một số tiền rất lớn không?

“Tôi đâu nói em trả thù lao bằng tiền.” Khương Bái phân loại nguyên liệu xong thì đóng tủ lạnh lại, quay đầu nhìn cô.

Thấy Dương Thư có vẻ giật mình, anh đi tới cúi đầu, thấp giọng nói: “Thù lao mà em nói hôm qua, chính là em.”

“??”

Khương Bái cà lơ phất phơ nói tiếp: “Em còn bảo giao dịch này đối với em là có lời, bởi vì em rất thích ngủ với tôi.”

“!!!”

“Thế nào?” Đuôi mắt dài và hẹp của anh nhếch lên, đáy mắt đầy ý cười, “Có phải rất lời không?”

Dương Thư sững sờ một chút, còn chưa kịp phản ứng, sau lưng chợt vang lên tiếng “xì xì”.

Cô quay đầu lại, phát hiện nước trong nồi đang trào ra, nhỏ xuống qua khe nắp.

Cô sợ hãi nhanh chóng mở nắp ra, cầm đũa quấy đều, đem rau đã rửa sạch bỏ vào trong nồi.

Không hiểu sao hai bên tai cô đột nhiên nóng lên, quay lưng về phía anh mở miệng: “Anh ở đây làm ảnh hưởng đến việc tôi nấu cơm, hay là anh ra ngoài trước đi?”

Người đàn ông không nói gì, đi ra khỏi phòng bếp.

Dương Thư gạt bỏ những suy nghĩ lung tung sang một bên, vớt mì bỏ vào nước lạnh, sau đó đổ sốt cà chua vào.

Mặc dù tay nghề nấu ăn của cô kém hơn Khương Bái, nhưng sở trường của cô chính là nước sốt cà chua này.

Lúc ăn, cô nhìn Khương Bái nếm thử một miếng, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn anh: “Thế nào, có ngon không?”

Khương Bái hết sức kén chọn, anh lại ăn thêm một miếng nữa mới cẩn thận đánh giá: “Không khó ăn lắm.”

Dương Thư trợn mắt không nói gì.

Đáng lẽ cô không nên hỏi cái tên kiêu ngạo thối tha này, tự nhiên rước bực vào người.

Sau đó Dương Thư không thèm để ý anh nữa.

Đến tận khi thu dọn bát đũa cũng không cho anh sắc mặt tốt.

Khương Bái cũng rất biết điều, chủ động thu dọn mang bát đũa đi rửa.

Trong lúc rảnh rỗi, Dương Thư ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem TV.

Không lâu sau, Khương Bái đi ra từ phòng bếp, im lặng ngồi xuống cạnh cô.

Dương Thư chưa từng cùng anh ngồi chung như này, cả hai không có việc gì làm, cũng không có chủ đề chung, cảm giác hơi ngượng ngùng.

Cô mở một chương trình giải trí, đặt điều khiển sang một bên, nghiêng đầu nhìn anh: “Không còn sớm nữa, anh không về nhà à?”

Khương Bái vỗ vỗ khe hở giữa hai người: “Ngồi gần vào đây một chút.”

Dương Thư trầm mặc hai giây, nhanh chóng hiểu ra.

Cô biết, anh muốn làm chuyện kia với cô, sau khi thỏa mãn nhu cầu sinh lý sẽ rời đi.

Dù sao, hai người bọn họ cũng là quan hệ yêu đương.

Dương Thư chủ động đến gần, ngồi sát cạnh anh.

Vừa mới ngồi vững, bàn tay to lớn của người đàn ông đã vươn ra, cầm lấy bàn tay đang đặt lên đầu gối của cô.

Thân hình Dương Thư cứng lại, vụиɠ ŧяộʍ quay sang nhìn vẻ mặt của anh.

Đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp mắt, những sợi tóc ngắn rủ ngang xương mày, trên mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn chằm chằm TV trước mặt, giống như đang xem TV.

Bàn tay của Dương Thư vẫn luôn bị anh nắm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay cô, không làm thêm động tác nào nữa.

Anh đang… tìm cảm giác à?

Nhưng mà đã lâu vậy rồi, sao vẫn không làm gì tiếp.

Dương Thư không kiên nhẫn nổi, tìm cảm giác cũng quá chậm đó nha, định mất thêm bao lâu nữa đây?

Hai người ngồi như vậy, tính xem TV đến hừng đông hay gì?

Rốt cuộc là tại cô không được hay anh không được?

Đêm đó ở khách sạn, cô nhớ là rất nhanh mà.

Hay là hôm nay Khương Bái mất phong độ rồi?

Vậy thì còn ở lại nhà cô làm gì? Đừng nói là thật sự chỉ muốn xem TV nhà cô chứ?

Dương Thư chưa từng hẹn hò, không biết lúc ở cùng nhau thì nên làm gì.

Nhưng cô không thích cảm giác này, hai người cứ ngồi như vậy, nắm tay nhau, thật tốn thời gian.

Đầu ngón tay hơi thô ráp của anh nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay cô, không nhẹ không nặng vuốt ve, trượt về phía ngón tay.

Sự tiếp xúc vừa kì lạ vừa vi diệu này khiến trong lòng Dương Thư nổi lên cảm giác khác thường.

Cô cảm thấy giống như có một bàn tay vô hình đang mạnh mẽ cạy mở cánh cửa trái tim của cô ra.

Mà từng chỗ trên cơ thể cô đều đang bài xích, chống cự lại.

Dương Thư có chút không thoải mái, chỉ hi vọng Khương Bái nhanh chóng rời đi.

Cô mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay anh, hành động này khiến người đàn ông hoang mang nhìn qua.

Dương Thư nở một nụ cười, vòng hai tay ôm lấy cổ anh, áp sát mặt tới: “Chương trình giải trí này không có gì hay cả, anh cảm thấy thế nào?”

Ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong lòng, người đàn ông hít một hơi thật sau, vòng tay siết chặt eo cô.

*Ôn hương nhuyễn ngọc: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Nhìn dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của cô gái trước mắt, Khương Bái dừng một chút, trầm giọng hỏi: “Không thích thì đổi kênh khác nhé?”

Anh đang định cầm lấy điều khiển, cô gái đã đưa môi tới, mùi hương ngào ngạt vô cùng quyến rũ quanh quẩn chóp mũi anh.

Buổi tối hôm nay Khương Bái vốn không định làm gì khác, chỉ là sợ cô ở một mình sẽ cô đơn cho nên mới nán lại một lúc, cùng nhau xem TV, không ngờ cô lại đột nhiên chủ động.

Anh làm sao chống lại được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của cô, trong mắt Khương Bái hiện lên vẻ u ám, bàn tay nắm chặt eo cô, nhấc cô đặt lên đùi mình.

Anh nắm lấy thế chủ động, bá đạo mạnh mẽ hôn cô, mang theo du͙© vọиɠ.

Dương Thư thấy anh đã tìm được cảm giác, dần dần buông lỏng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mềm nhũn nằm trong lòng anh, rơi vào khoảnh khắc dịu dàng khó cưỡng này.

Sau một hồi lâu, Khương Bái thở hổn hển buông cô ra, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, khàn giọng hỏi: “Em muốn xem chương trình gì, chúng ta bật xem nhé? Hay là muốn tôi đưa em xuống dưới đi dạo một chút?”

Anh vẫn không có ý định làm chuyện kia, cố gắng kiềm chế cảm giác mãnh liệt trong lòng.

Nếu như không phải Dương Thư nhận ra được anh có phản ứng, cô thật sự sẽ hoài nghi anh là không được.

Thân thể không có vấn đề, vậy sao không làm tiếp?

Hai mắt Dương Thư bỗng sáng lên, dường như đã đoán được đáp án.

Mặc dù chủ động hỏi chuyện này rất xấu hổ, nhưng bây giờ đã là lúc mấu chốt rồi, cô chỉ có thể liếʍ môi một cái, chủ động mở miệng: “Có phải là do không mua cái kia không?”

Khương Bái kinh ngạc chớp mắt, nhíu mày nhìn cô, có chút khó hiểu: “Cái gì cơ?”

Cô hỏi rõ ràng như vậy, anh lại né tránh không trả lời, xem ra cô đoán đúng rồi.

Nhưng mà đây cũng không phải chuyện gì lớn, Dương Thư nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi có mua.”

Sau khi Khương Bái kịp phản ứng lại, mí mắt anh khẽ giật, ngoài sự ngạc nhiên còn có dở khóc dở cười.

Một lúc sau anh mới bình tĩnh hỏi lại: “Em mua khi nào?”

“Lúc…” Hai tai Dương Thư hơi nóng lên, vô thức nắm chặt cổ áo anh, “Lúc đồng ý ước hẹn một năm kia.”

Lúc đó Dương Thư suy nghĩ rất đơn giản.

Cho dù cô và Khương Bái không yêu nhau cũng không tránh khỏi nhu cầu sinh lí, vậy nên phải đề phòng cẩn thận.

Cô không biết Khương Bái có mua không, nhưng cô vẫn lên mạng mua một ít, xem như bảo vệ mình.

Lỡ như anh quên mua, cô cũng không mua, kết thúc cô sẽ phải uống thuốc, nếu không sẽ rất phiền phức.

Lúc này thẳng thắn nói với Khương Bái lời này, da mặt Dương Thư tuy không tự nhận là mỏng, nhưng vẫn hơi thẹn thùng.

“Ở đâu? Lấy cho tôi xem.” Khương Bái bỗng nhiên nói.

Dương Thư đỏ mặt nói ở trong phòng ngủ, hai người cùng đi tìm.

Mở cửa tủ quần áo trong phòng ngủ chính ra, cô chỉ vào một ngăn kéo: “Ở… ở đây.”

Khương Bái nhìn bên trong, nhíu mày: “Nhiều vậy sao?”

Dương Thư kiên trì giải thích: “Lúc đó có chương trình sale…”

Khương Bái đã tiến lên, cầm lấy một hộp.

Thoáng nhìn thông tin trên hộp, ý cười trên mặt anh cứng lại, lấy hộp khác xem thử.

Sau khi xem xong thông tin trên tất cả các hộp, sắc mặt anh càng ngày càng đen.

Cuối cùng trở thành tức giận, anh chỉ vào thông tin trên hộp hỏi Dương Thư: “Tất cả đều là size cực nhỏ à?”

“… Hả?”

Dương Thư khó hiểu cầm lấy nhìn thử, “Phía trên còn ghi lớn nhỏ sao, tôi không để ý, thấy rẻ cho nên mới mua. Nhưng mà chắc không khác nhau lắm đâu, có thể dùng tạm mà?”

Không khác nhau?

Dùng tạm?

Khương Bái trầm mặt kéo cô tới: “Đâu phải em chưa thấy tôi thế nào? Loại size đặc biệt nhỏ này sao có thể dùng được?”

Anh càng nghĩ càng tức giận, “Phải là size lớn!”

“Anh hét cái gì?”

Đột nhiên anh lớn giọng như vậy, Dương Thư chỉ có thể bó tay, làm như cô đang vũ nhục anh vậy.

“Tôi cũng chưa từng nhìn thấy của người khác, không có gì so sánh, làm sao mà biết được?”

Khương Bái: “…”