Xuyên Thành Vị Hôn Thê Pháo Hôi Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 34

Ông ngoại: "Con và Vân Mạn suốt ngày chỉ lo công việc và công việc.

Dạo gần đây, Vịnh Thanh ở bên ngoài, cùng bạn mở một công ty, cũng không biết hiện tại đã phát triển ổn định hay chưa.

Ba là sợ công ty mới thành lập, chưa vững chắc, sẽ phát sinh nhiều vấn đề."

Vịnh Thanh: "Ông ngoại, ba hai người đừng lo lắng, công ty của con hiện đang phát triển rất tốt, không có gì phải lo ngại."

Ba Diệp: "Là như vậy à, Vịnh Thanh của ba hôm nay trưởng thành rồi, còn tự lập mở cả công ty riêng.Hơn nữa, còn biết suy nghĩ cho người khác."

Ông ngoại: "Haiz... hai vợ chồng các con, bớt chút thời gian quan tâm tìm hiểu con cái nhiều hơn đi."

Ba Diệp: "Con nghe thưa ba."

Ông ngoại: "Vịnh Thanh đi thôi con, chúng ta qua đó dùng bữa tối, hôm nay ông dặn rất nhiều đồ ăn mà con thích."

Mình cảm thấy bữa cơm hôm nay ăn không được thoải mái rồi đi, người tính không bằng trời tính a.

Diệp phu nhân: "Mọi người làm gì bên đó mà lâu vậy, để hai người chúng tôi bên này ngồi đợi."

Ông ngoại: "Không phải đã qua đến rồi sao, chỉ đợi một chút, mà con đã không chịu được mà cằn nhằn!

Trách ba lúc trước quá chiều con đi, đến bây giờ kết hôn đã hai mươi mấy năm, vẫn giữ nguyên tính khí của đại tiểu thư như ngày nào."

Ba Diệp đang nhìn ông ngoại với ánh mắt ngưỡng mộ và đầy biết ơn, ông cũng muốn nói điều này với vợ của mình lâu lắm rồi.

Nhưng chưa mở lời nổi hoặc là chỉ vừa mới định nói đã bị bà ấy chặn lại rồi, haiz... thân phận làm chồng thật khổ.

May là hôm nay, ba đã nói hết được nỗi lòng của mình hai mươi mấy năm qua.

Ba là thần thái của con, ba Diệp vừa nói thầm thì, vừa khéo léo đưa lên ngón tay cái về phía cha vợ mình.

Ông ngoại: "..." cái thằng rể này, đúng là đã chịu đựng nhiều rồi, thật tội nghiệp a.

Vậy tiếp theo mình phải làm sao cho phải đây, tiếp tục làm Diệp tiểu thư cho đến khi người Diệp gia phát hiện ra.

Hay là tìm cách để bọn họ có thể phát hiện ra sớm hơn.

Nếu là chọn đường nào để đi, thì cũng phải tính toán kĩ lưỡng trước đã.

Một bữa cơm gia đình đầy ấm cúng, nhưng mình lại không phải là gia đình của họ.

Nhìn xem, dù chưa biết Thẩm Á Ni là con của mình. Nhưng giữa họ như có một sợi dây tình thân vô hình gắn kết họ lại với nhau.

Tình cảm gia đình thật sâu sắc... cách đối xử của Diệp phu nhân rất dịu dàng chu đáo, thể hiện rõ sự yêu thích của bà đối với Thẩm Á Ni.

Tình cảm mẹ con là điều dễ nhận ra, cảm ứng thân thuộc nhất.

Diệp phu nhân: "Hôm nay không phải đã nói con và Sở Kỳ cùng nhau về sao?"

Vịnh Thanh: "À mẹ... anh ấy hôm nay có nhiều việc bận ở công ty, không thể đến nhà mình dùng cơm được."

Thật ra về việc buổi sáng mẹ có nhắc tới mời Sở Kỳ đến dùng cơm, nhưng mình cố tình không thông báo cho Sở Kỳ biết.

Vì có thông báo anh ta cũng sẽ không đi, nên mình tự làm chủ, nói dối Diệp phu nhân vậy.

Anh ta có biết cũng sẽ không than phiền mình đâu, có khi còn thầm cảm ơn mình, khi đã không làm phiền anh ta.

Ơ nhưng khoan đã, mình đang dùng cơm ở Diệp gia vậy buổi chiều ở Sở gia thì sao?

Vịnh Thanh vội nhìn vào đồng hồ đã thấy bây giờ là 6 giờ 30 phút.

Vịnh Thanh: "..."

Ui thật là quên mất việc này, mình phải mau chóng gọi điện thoại về cho quản gia mới đúng, không thì lại lớn chuyện.

Vịnh Thanh vội cầm điện thoại đi ra ngoài, gọi điện có vẻ rất gấp gáp.

Mọi người: "..."

Ông ngoại: "Có chuyện gì vậy? Nhìn con bé hình như rất vội."

Diệp phu nhân: "Chắc là lại quên chuyện gì thôi, chúng ta cứ ăn cơm tiếp đi."

Thẩm Á Ni: "Phu nhân không cần đi xem tiểu thư sao? Hay là để con đi xem thử thế nào."

Ba Diệp: "Sao được chứ, con là khách ai lại để con phải đi."

Ông ngoại: "Cô cứ ngồi đó đi, chút nữa con bé sẽ vào đến."

Thẩm Á Ni có vẻ ái ngại, khi Vân lão gia thể hiện sự khó chịu.

Bên này Vịnh Thanh đã đi ra một khoảng khá xa, đủ để không ai nghe được cô nói chuyện.

Vịnh Thanh: "Chú Khang, hôm nay con quên nói với chú, buổi tối con không về dùng cơm.

Sở Kỳ đã về đến nhà chưa, chú hãy nói lại với anh ấy như vậy nha."

Khang quản gia: "Nhưng mà phu nhân..."

Vịnh Thanh: "Sao vậy ạ?"

Khang quản gia: "Thiếu gia đã về từ lúc 6 giờ chiều và hiện tại đang ngồi tại phòng ăn.

Nếu bây giờ tôi mà nói với thiếu gia, phu nhân không về, thì chắc chắn cậu ấy sẽ rất tức giận a."

Tức giận và nổi điên vì mình không theo quy củ của anh ta thì có, nói gì thì mọi chuyện cũng đã lỡ, đâm lao thì phải theo lao vậy.

Vịnh Thanh: "Không sao, anh ấy sẽ không có phản ứng gì nhiều đâu, bất quá thì cằn nhằn vài câu thôi.

Cứ như vậy nha, con đang có việc bận không thể chạy về liền được, chú cứ tạm thời ứng phó trước đi nha."

Khang quản gia: "Khoan đã phu nhân, cô hiện đang ở đâu để tôi còn có cái báo cáo."

Cũng đúng nếu chú Khang bị hỏi là mình đang ở đâu mà không trả lời được, có khi lại bị trừ cả tháng lương ấy chứ chẳng đùa.

Vịnh Thanh: "Chú cứ nói là con đang ở Diệp gia."

Khang quản gia bối rối quay qua lén nhìn Sở Kỳ, thì thấy anh vẫn đang ăn một cách hết sức bình tĩnh.

Nhưng với số năm theo hầu vị thiếu gia này từ nhỏ, thì Khang quản gia đã nhìn ra sự bất thường.

Tuy vẫn là vẻ điềm nhiên như ngày thường, nhưng pha trộn vào đó có chút tức giận và không vui.

Mình nên nói sao đây, thật khổ khi làm quản gia cho cái nhà này a, lương tháng luôn luôn trong trạng thái bị trừ.

Khang quản gia: "Thiếu gia, phu nhân vừa gọi về nói là buổi tối sẽ không dùng cơm ở nhà.

Hiện tại phu nhân đang ở Diệp gia có chút việc."

Sở Kỳ ngước mắt nhìn Khang quản gia đầy áp lực: "Bây giờ cô ta mới nhớ đến là hôm nay không về dùng cơm sao?"

Xuất thân là tiểu thư gia đình giàu có, mà chút ít quy tắc như vậy mà cũng không làm được.

Vậy còn mong ước làm thiếu phu nhân Sở gia... đúng là chỉ có ông nội mới nhìn cô ta vừa mắt.

Nếu không vì làm vui lòng ông nội, mình có thể để bản thân thiệt thòi chịu đựng cô ta hết chuyện này đến chuyện khác à.

Sở Kỳ không ăn nữa, mà bước lên thư phòng của mình, tiếp tục xử lý văn kiện còn lại hôm nay của công ty.

Về phần Vịnh Thanh, sau khi nói chuyện xong với quản gia, thì cúp máy đi nhanh vào phòng ăn, ngồi xuống hòa mình vào ăn uống.

Ông ngoại: "Có chuyện gì sao con?"

Ba Diệp: "Đúng vậy, nhìn con có vẻ gấp rút."

Vịnh Thanh: "Dạ không có gì ạ, con quên một số việc nên gọi điện về cho Khang quản gia thôi."

Diệp phu nhân: "Con nên cố gắng làm việc và hành xử cẩn thận hơn đi, làm mất lòng nhà bên đó thì phải làm sao?

Mối hôn sự này khó khăn lắm mới sắp xếp được, đừng vì con mà làm chậm trễ sự phát triển của cả gia tộc."

Ông ngoại: "Con lúc nào cũng lo đến sự phát triển của gia tộc, sao không thấy con lo lắng cho con gái của mình đi.

Con biết nó sống bên nhà kia có tốt không, có bị ai chèn ép ức hϊếp không?"

Suốt ngày chỉ biết có danh vọng, địa vị nhà này cũng đâu phải thiếu thốn thứ gì.

Bao nhiêu đây, cũng không đủ thỏa mãn tham vọng trong tâm của nó à.

Ba Diệp: "Bà nên quan tâm con gái hơn đi, tôi thấy so với Vịnh Thanh không chừng bà còn yêu thương Á Ni hơn cả nó."

Thẩm Á Ni vội vàng phân bua giải thích: "Lão gia và Diệp tổng đừng hiểu lầm, con không có ý gì khác hết.

Con chỉ là mỗi ngày cố gắng làm tốt công việc của mình thôi."

Chuyện gì đây, bữa cơm này không khí thật kì quái, mọi người đều nói Diệp phu nhân yêu thương mình hơn cả Diệp tiểu thư, là con gái ruột của bà ấy.

Mặc dù thường ngày đúng là Diệp phu nhân rất quan tâm đến mình, nhưng không thể nào đi, có ai lại thương người ngoài hơn cả con gái của mình chứ.

Người trong nhà này nhìn nhận vấn đề có vẻ hơi bất thường, bây giờ mình lại bị kéo vào câu chuyện phức tạp của bọn họ.

Xem ra vị hôn phu trong truyền thuyết kia của Diệp tiểu thư... hình như không hề yêu thương cô ấy.

Chắc chắn là cả hai bên gia tộc bắt ép họ đính hôn chính trị, để phát triển công ty mà thôi.

Nhìn tình huống thì Diệp gia đang muốn nhờ vào sức mạnh của Sở gia rồi, không hổ danh là một trong ba thế lực đứng đầu của cả nước.

Bất kì ai cũng đều muốn kết thông gia với họ là điều tất nhiên.

Diệp phu nhân: "Ba à người nói như vậy thật làm khó con bé.

Còn ông nữa, hôm nay lại thích bắt bẻ tôi sao?"

Ông ngoại: "Tất cả dùng cơm đi, đừng nói nữa."

Vậy là không phải cảm giác của mình sai, mà là Diệp phu nhân quả thật không yêu thương Diệp Vịnh Thanh nhiều như mình đã nghĩ.

Suốt bữa cơm mọi người dùng cơm với trạng thái im lặng, mỗi người ai hỏi gì đáp nấy, phải nói là nặng nề vô cùng.

Thức ăn đúng là ngon thật, nhưng đặt trong hoàn cảnh này, ai còn tâm trạng mà ăn ngon nữa chứ.

Vịnh Thanh im lặng nhìn thái độ của mọi người, mà cũng không biết làm gì hơn.

Tính ra mình chỉ là người ngoài cuộc hay là cứ để mọi người có dịp trao đổi nhiều hơn đi. Sau này cũng không cần bỡ ngỡ.

Sở gia

Sở Kỳ đang ngồi giải quyết các tài liệu mà Hàn Phi gửi cho anh, tuy tập trung vào công việc, nhưng trong lòng anh vẫn còn thấy có chút khó chịu.

Từ khi cô ta bước vào nhà mình sống đến bây giờ, đã làm xáo trộn không ít quy củ sinh hoạt của mình.

Sau này phải chỉnh đốn cô ta lại mới được.

Nếu Vịnh Thanh mà biết được hiện giờ Sở Kỳ đang nghĩ gì, chắc chắn cô sẽ lên tiếng phản đối nha.

Rõ ràng là cuộc sống của cô từ khi chuyển vào Sở gia mới bắt đầu xáo trộn, mọi thứ đều tuân thủ quy định của Sở Kỳ. Cô thật sự quá khổ tâm mà.

Sở Kỳ nghĩ đến nghĩ lui, đến cùng lại quay về với đống tài liệu trên bàn mà nghiêm túc xử lý.

Dùng xong cơm tối thì Thẩm Á Ni cũng được tài xế Diệp gia đưa về lại nhà. Vịnh Thanh thấy thời gian đã khá trễ, nên cũng xin phép ông ngoại cùng hai vợ chồng Diệp phu nhân mà ra về.

Lúc về đến Sở gia thì cũng đã 9 giờ tối, mình về giờ này Sở Kỳ sẽ không còn thức nữa chứ.

Cầu cho anh ta đã ngủ rồi đi, hiện tại mình cũng rất lười để diễn xuất a.

Cuộc sống luôn luôn không chiều lòng người, Vịnh Thanh vừa vào đến nhà, đã nghe thấy tiếng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.

Sở Kỳ: "Đã chịu về rồi sao? Không phải nói với cô là phải chấp hành đúng thời gian quy định của tôi à?"

Vịnh Thanh vội vàng sáp nhanh lại gần Sở Kỳ, vòng tay mình qua tay Sở Kỳ mà làm nũng.

Vịnh Thanh: "Em thật sự đã lỡ quên đi, chắc là từ trưa đã ở công ty phụ giúp cho Tiêu Tuyết quá nhiều việc, nên làm em quên mất.

Em không phải cố ý quên, để anh một mình ở nhà đợi em về ăn cơm đâu, hôm nay em phải về Diệp gia giải quyết ít việc, cho em xin lỗi được không?"

Sở Kỳ không lưu tình mà đẩy cô ra ngoài: "Thật xin lỗi tôi đã từng nói trước đó, không được tùy tiện đυ.ng chạm vào người tôi.

Thứ hai, tôi không có nghĩa vụ hay hứng thú gì mà đợi cô về ăn cơm, tự cô suy diễn mà thôi.

Thứ ba, đề nghị cô chấp hành nghiêm quy tắc đã đặt ra, nếu cô muốn tiếp tục lấy danh nghĩa vị hôn thê của tôi."