Khang quản gia: "Vâng thưa thiếu gia, nhưng là... lão gia đã dặn phải gọi Diệp tiểu thư là thiếu phu nhân."
Sở Kỳ: "Tại sao?"
Khang quản gia: "Lão gia muốn tạo cảm giác thân thuộc cho Diệp tiểu thư, khi chuyển đến đây sống."
Sở Kỳ: "Cảm giác thân thuộc?"Trước hay sau thì cô ta cũng không ở đây lâu, cần gì phải đổi cách xưng hô.
"Nhưng nếu ông nội muốn như vậy, thì các người cứ làm theo ý ông ấy đi, dù sao... cũng chỉ là cách gọi mà thôi."
Khang quản gia: "Vâng"
Sở Kỳ: "Tôi giao việc tiếp đón cô ta cho chú, phòng ở tôi đã sắp xếp, chú cứ theo như vậy mà làm, hiện tại tôi phải đến công ty."
Khang quản gia: "Vâng, thiếu gia đi cẩn thận." Thật ra mình muốn hỏi thiếu gia, là không định ở lại để tiếp đón Diệp tiểu thư sao?
Nhưng nghĩ lại, mình muốn chuốc khổ mới dám đi hỏi.
Việc của gia chủ, người làm quản gia có những việc không nên hỏi thì đừng hỏi, tùy theo tâm trạng của gia chủ mà sống. Hoàn thành công việc được giao là tốt rồi.
Sở Kỳ tất nhiên sẽ đi công ty làm việc, cô ta chỉ là chuyển đến ở, cớ gì mình phải cố tình chờ để tiếp đón, cô ta chưa đủ mặt mũi như vậy đâu.
Chú Trương lái xe đến trước khu biệt thự của Sở gia thì dừng lại, Vịnh Thanh từ trong xe bước ra đã thấy có rất nhiều người chờ đợi cô.
Tất cả mọi người: "Xin chào thiếu phu nhân."
Vịnh Thanh: "..."
Khang quản gia: "Thưa thiếu phu nhân, mời cô vào bên trong."
Vịnh Thanh: "Cảm ơn, làm phiền quản gia hãy dẫn đường."
Suốt một khoảng đường từ cổng vào nhà chính, mà mình đi mệt mỏi cả người, nhà để ở sao lại mua rộng thế không biết.
So với Diệp gia chắc là rộng hơn cả 3-4 lần, biệt thự siêu cao cấp là đây, đúng là người có tiền, thứ gì cũng có thể chi.
Bước càng gần ngôi biệt thự, Vịnh Thanh càng phát hiện nó vô cùng sang trọng, tiến vào bên trong lại thêm phần lộng lẫy, nhưng không kém phần thanh nhã, cho thấy chủ nhân là người khí chất cao quý.
Tiến sâu vào bên trong trang trí càng xa hoa có điều lại mang bầu không khí bí ẩn lạ kì, khi đến đại sảnh thì Khang quản gia cũng dừng lại.
Khang quản gia: "Mọi người mau đến đây đi."
Sau tiếng gọi của Khang quản gia, thì mọi người đều tập hợp đầy đủ, họ muốn xem, người tương lai sẽ trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này.
Khang quản gia: "Giới thiệu với mọi người đây là Diệp tiểu thư, thiếu phu nhân của Sở gia chúng ta.
Sau này phải xem thiếu phu nhân như thiếu gia mà đối đãi, nếu phát hiện ai không làm tròn trách nhiệm, sẽ bị phạt theo quy định của thiếu gia.
Tất cả người làm trong nhà: "Đã biết."
Khang quản gia: "Tốt, mọi người quay trở lại làm việc đi.
Thiếu phu nhân hãy đi theo tôi, phòng của cô ở phía bên này."
Phòng của Sở Kỳ sắp xếp cho mình nằm ở tầng dưới của căn biệt thự, dù đã có suy đoán trước, nhưng khi đối diện với kết quả này, mình vẫn cảm thấy hụt hẫng kì lạ.
Vịnh Thanh: "Đây là phòng Sở tổng sắp xếp cho con."
Khang quản gia: "Vâng thưa thiếu phu nhân, cô xem qua nếu có thiếu hay muốn thay đổi bài trí thứ gì, cứ việc căn dặn tôi."
Vịnh Thanh: "Bài trí rất tốt không cần thay đổi, tạm thời cứ như vậy đi."
Dù sao cũng ở tạm một thời gian, sau đó mình lại chuyển đi, không nhất thiết tốn công trang trí.
Khang quản gia: "Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép ra ngoài làm việc."
Vịnh Thanh: "Cảm ơn chú, mọi việc ở đây con tiếp tục sắp xếp là được."
Khang quản gia: "Vâng thiếu phu nhân."
Vịnh Thanh nhanh chóng sắp xếp các đồ vật mà cô đã cho vận chuyển qua trước đó, đem ra bài trí theo ý của cô.
Thời gian cả buổi sáng chỉ để làm việc này, sau khi xong việc thì cả người cũng đã mệt mỏi. Thật ra mình có thể gọi thêm người phụ giúp, nhưng do mới chuyển qua đây, tình hình trong nhà mình còn chưa rõ, cho nên cũng không dám sai bảo ai.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa và giọng của Khang quản gia vang lên: "Thiếu phu nhân, đã đến giờ cơm trưa, xin mời thiếu phu nhân xuống dùng cơm."
Vịnh Thanh mở cửa gật đầu với Khang quản gia: "Vâng con sẽ xuống đến, chỉ là sau này đừng gọi con thiếu phu nhân được không?"
Khang quản gia: "Đây là căn dặn của lão gia, chúng tôi là người làm không thể trái ý được."
Vịnh Thanh: "Nếu là vậy thì đành chịụ, haiz... có dịp con sẽ nói việc này với ông nội sau."
Khang quản gia tuy chỉ mới tiếp xúc với Vịnh Thanh một buổi sáng, nhưng theo kinh nghiệm từng trải của ông cho thấy, vị thiếu phu nhân này rất hiểu chuyện và cũng rất dễ hầu hạ.
Cả hai người một trước, một sau đi xuống khu nhà ăn của biệt thự.
Trên bàn đã bày lên rất nhiều thức ăn, nhìn sơ qua cũng đã có gần mười món, toàn là món cao cấp.
Vịnh Thanh ngồi xuống bàn quan sát kĩ còn nhận ra đẳng cấp khác xa với Diệp gia, ngoài trừ đồ ăn ra thì vật dụng dùng để đựng thức ăn, cũng toàn món đắt đỏ.
Đúng là đại gia tộc, mức độ chi tiêu thật hoang phí nha.
Vịnh Thanh: "Chỉ có một mình con ăn thôi sao?"
Khang quản gia: "Đúng thưa thiếu phu nhân, buổi trưa thì cô sẽ dùng một mình, còn lại buổi sáng và buổi tối có thể sẽ dùng cùng thiếu gia."
Vịnh Thanh: "Nếu vậy thì lượng thức ăn dành cho một người này, có phải hơi nhiều rồi không? Sau này hãy giảm bớt lại, con thật sự là ăn không hết."
Khang quản gia: "Đây là tiêu chuẩn bình thường mỗi ngày, nếu thay đổi sẽ phải hỏi lại ý của thiếu gia."
Gì mà rắc rối quá, việc ăn cơm thôi đã phiền phức thế này, mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa cả chục món như vậy, sao mà ăn hết.
Bỏ đi thì lại vô cùng phí phạm... hay là mình tự điều chỉnh bữa ăn của mình thôi. Còn anh ta, mình không có năng lực can thiệp.
Vịnh Thanh: "Không cần hỏi qua Sở tổng, mỗi ngày chú cứ lên món bình thường, duy chỉ khi nào con ăn một mình thì giảm lại theo tiêu chuẩn ba món một canh là được."
Khang quản gia: "Nếu như thiếu gia biết được, thì sao đây?"
Vịnh Thanh: "Không sao đâu, con ăn ít không phải giảm chi phí cho Sở tổng sao?
Mặt khác, mọi người yên tâm, con không đi ra ngoài nói nhiều đâu."
Khang quản gia: "Sẽ làm theo ý thiếu phu nhân, chúc cô ăn ngon miệng."
Vịnh Thanh ăn nhanh vài món, cô phải công nhận rằng tay nghề đầu bếp tại Sở gia, nấu rất ngon.
Xem ra thời gian ở đây ngoài việc ăn ở miễn phí ra, thì thức ăn còn rất ngon nữa.
Vịnh Thanh: "Em đi lên phòng nghỉ ngơi, làm phiền các chị nói lại với chú quản gia một tiếng."
Hai cô giúp việc đồng thanh: "Vâng thiếu phu nhân."
Vịnh Thanh không quen nghe kêu bằng cách gọi này, nhưng biết sao được ông nội thích như vậy a
Khang quản gia: "Thiếu phu nhân đã dùng xong cơm."
Vương Ý: "Vâng, hiện tại thiếu phu nhân đã lên phòng nghỉ ngơi."
Khang quản gia: "Cô cũng đi làm việc tiếp đi."
Cả buổi sáng dọn dẹp vô cùng mệt, bây giờ lại ăn no làm Vịnh Thanh chỉ muốn đi ngủ, nói là làm cô thật sự đã đi ngủ.
Một giấc ngủ dài không ai làm phiền, khi tỉnh dậy Vịnh Thanh phát hiện đã là 4 giờ chiều
Vịnh Thanh: "... mình ngủ nhiều vậy rồi sao, không ổn, mình phải gấp rút chạy đến công ty mới được."
Tắm gội xong hết đã là 4 giờ 30 phút, Vịnh Thanh gom hết xấp mẫu thiết kế chạy vội xuống dưới lầu.
Vừa xuống đã thấy Khang quản gia bên dưới phòng khách, đang bàn chuyện gì với ai đó.
Bây giờ mình cũng không có thời gian quản ông ta đang làm cái gì, giải quyết chuyện này trước mới quan trọng.
Khang quản gia: "Thiếu phu nhân cô định đi đâu sao?"
Vịnh Thanh: "Vâng con sẽ đi ra ngoài, chú bận việc thì cứ làm, không cần quan tâm con."
Khang quản gia: "Để tôi cho người đưa cô đi."
Vịnh Thanh: "Con có thể tự đi được."
Khang quản gia: "Thiếu phu nhân đi cẩn thận." Xem thái độ của Vịnh Thanh, Khang quản gia biết cô không muốn ai đi theo cùng, càng cố ép cũng không được gì.
Thuận lợi cho cô ấy tự đi là ổn nhất. Mặc dù cô Diệp tiểu thư này chưa chính thức bước vào cửa, nhưng có sự đồng ý của lão gia, thì chắc chắn trước sau gì cũng sẽ trở thành thiếu phu nhân thật sự. Vẫn không nên đắc tội nha.
Ngay lúc này, Vịnh Thanh mới phát hiện vấn đề đi lại của mình có sự bất tiện đây, chú Trần hiện tại phục vụ bên Diệp gia, sẽ rất khó điều qua đây, còn tài xế nhà Sở Kỳ tất nhiên là do anh ta quản lý.
Thế sau này muốn đi đâu, cũng phải xin phép sao? Vậy có bất tiện quá không!
Vịnh Thanh đi ra cửa biệt thự, đến bên ngoài thì bắt taxi đến công ty Ánh Nguyệt.
Vịnh Thanh: "Xin lỗi tớ đến trễ."
Tiêu Tuyết: "Còn kịp, đưa đây tớ xem qua lần nữa."
Trong thời gian Tiêu Tuyết kiểm tra mẫu, thì Vịnh Thanh cũng ngồi duyệt hồ sơ.
Tiêu Tuyết: "Mẫu lần này cũng không tệ, tớ sẽ kết hợp với những mẫu của phòng thiết kế. Chuẩn bị sản xuất đại trà để tung ra sản phẩm vào dịp cuối năm nay, cậu có ý kiến gì không?"
Vịnh Thanh: "Tớ rất tin tưởng năng lực của cậu nên từ chối cho ý kiến, điều tớ đang quan tâm là đã gần cuối năm rồi sao?"
Xem ra năm nay là năm đầu tiên mình không đón năm mới cùng gia đình, mình phải tự lo cho bản thân rồi, không biết mọi người ở thế giới cũ như thế nào rồi.
Tiêu Tuyết: "Sắp đến rồi, dạo này bận rộn làm cậu không để ý đến thời gian à, không phải chỉ còn hai tháng nữa thôi à.
Hôm nay cậu đã chuyển qua Sở gia, buổi sáng Sở Kỳ đến đón cậu sao?"
Vịnh Thanh: "... không có, là tớ tự đến, anh ta từ sáng đã đến công ty rồi."
Tiêu Tuyết: "Chậc... chậc... vị hôn thê chuyển đến ở cùng, mà anh ta lạnh nhạt vậy à?
Cậu đó nên cố gắng tranh thủ tình cảm của anh ta đi, không thì sớm hay muộn, vị trí này phải nhường cho người ta thật đó."
Vịnh Thanh: "Đúng vậy, sớm hay muộn thì cũng không giữ nỗi vị trí này..."
Tiêu Tuyết: "Đừng bi quan như vậy chứ, còn có tớ mà, chỉ cần có ai lân la tiếp cận với anh ta, thì tớ sẽ thông báo cho cậu ngay.
Hậu thuẫn của cậu còn có Sở gia gia cùng ông ngoại, Sở Kỳ muốn làm gì cũng phải qua được ải của họ nha."
Ừm... gốc to hay hậu thuẫn gì, thì cũng không giữ nỗi anh ta đâu. Vốn dĩ thứ cần giữ là trái tim của anh ta, nhưng xin lỗi cái này ngoài tầm với của mình
Vịnh Thanh: "Đừng nhắc chuyện này nữa, chúng ta cùng làm cho xong cái đống hồ sơ và đơn hàng thì tốt hơn."
Tập đoàn Sở Hoa
Sở Kỳ: "Quản gia đã gọi điện báo cáo chưa?"
Hàn Phi: "Vẫn chưa có."
Không biết chú Khang làm cái gì, mà đến giờ chưa báo cáo lấy một cái tin tức nào? Sở tổng sắp mất kiên nhẫn rồi.
Sở Kỳ: "Gọi đi"
Hàn Phi nhanh tay bấm máy gọi đi, đầu dây bên kia cũng phối hợp ăn ý, nhanh chóng trả lời.
Khang quản gia: "Cậu tìm tôi, có chuyện gì?"
Hàn Phi lúc này đã chạy ra một góc văn phòng để gọi, có cho tiền anh cũng không dám gọi trước mặt Sở tổng.
Hàn Phi: "Chú có phải là quên báo cáo việc gì cho Sở tổng không?"
Chú Khang: "Không có, sáng nay thiếu gia đâu có dặn qua là sẽ báo cáo chuyện gì."
Hàn Phi: "Vậy chuyện của Diệp tiểu thư thì sao?