Xuyên Thành Vị Hôn Thê Pháo Hôi Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 19

Lễ tân đang viết theo thì dừng hẳn, nhìn lên hỏi lại: "Tiểu thư tên của cô là Diệp Vịnh Thanh?"

Vịnh Thanh: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"Không lẽ, Sở Kỳ đã công khai thân phận của mình ở công ty, và đã cho nhân viên biết tên của mình.

Và khi nào mình đến, sẽ được ưu ái cho vào mà không cần lịch hẹn.

Một nhân viên lễ tân khác: "Tiểu thư Diệp gia của tập toàn Diệp Mạn, cháu gái của chủ tịch công ty Vân Thiên."

Vịnh Thanh: "Sao các cô biết rõ về gia thế của tôi vậy, là do Sở tổng nói qua?

Nếu là vậy, bây giờ tôi có thể không cần lịch hẹn không! Dù sao tôi với Sở gia cũng có quen biết."

Lễ tân: "Thật xin lỗi tiểu thư, nếu cô là người của Diệp gia, thì càng không được lên đâu ạ."

Vịnh Thanh rất ngạc nhiên về câu trả lời này của nhân viên, chuyện gì đang xảy ra vậy, có nghĩa là...

Vịnh Thanh: "Tại sao lại như vậy?"

Lễ tân: "Chúng tôi chỉ là nhân viên, làm theo lệnh của cấp trên mà thôi."

Vịnh Thanh: "Là do Sở tổng các người căn dặn?"

Tất cả nhân viên đồng thanh: "Vâng, đúng là như vậy, xin tiểu thư thông cảm."

Mình đoán không sai, chính anh ta là người sắp xếp trước, nếu mình có đến đi nữa... cũng không được phép đi lên.

Vậy trước kia nguyên chủ chắc chưa từng đuổi đến công ty. Nếu không từ đầu nhân viên đã nhận ra, mà sẽ không chờ đến lúc mình báo tên, mới bắt đầu phản ứng.

Nhưng phần kí ức mà mình tiếp thu từ nguyên chủ, hình như có tiếp xúc qua trợ lý Hàn Phi vài lần thì phải, địa điểm thường là trước công ty đi.

Vì cái gì mà Phương Thiên Tư được đi lên, mà mình là vị hôn thê lại không được... phải rồi mình đã quên một sự thật.

Trong lòng nam chính, Phương Thiên Tư là bạch nguyệt quang, còn mình, là người mà anh ta căm ghét nhất.

Mình đột nhiên tức giận và bực bội làm gì, thân phận của mình vốn dĩ cũng không phải Diệp Vịnh Thanh thật sự ở thế giới này.

Cho dù là nguyên chủ, thì cô ấy cũng không phải Diệp đại tiểu thư.

Vịnh Thanh dần bình tĩnh lại, suy xét kĩ... thì mình không có lí do gì để tức giận.

Vì mình diễn quá lâu trong vai trò này, nên đã tự đem mình trở thành nguyên chủ.

Vịnh Thanh: "Được thôi, điểm tâm đã gửi, tôi sẽ không làm phiền nữa." dù có phải nan nỉ, thì mình cũng không được phép đi lên.

Lễ tân: "..."

Mình muốn mau chóng tìm được Thẩm Á Ni, để kết thúc việc này nhanh hơn, nếu không diễn quá lâu, mình sợ... mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.

Chiếc xe chở Vịnh Thanh vừa đi, thì Sở Kỳ lại vừa về đến tiền sảnh của công ty.

Ông nội có gọi cho mình nói Vịnh Thanh cô ta đem điểm tâm đến công ty, chắc hẳn bây giờ đã ở công ty đợi.

Sở Kỳ bước đến quầy lễ tân nhìn một lượt: "Có người đến tìm tôi đưa điểm tâm không?"

Lễ tân: "Vâng thưa Sở tổng có ạ, cô ấy đã lên văn phòng ngồi đợi."

Các nhân viên có mặt đều đang quan sát thái độ của Sở tổng, bình thường không phải ai cũng có cơ hội vào văn phòng riêng của Sở tổng. Nhưng trái với vẻ mặt mà họ nghĩ sẽ khó chịu, thì dường như Sở tổng rất bình tĩnh.

Sở Kỳ: "Đã đợi bao lâu rồi."

Lễ tân: "Thưa Sở tổng đã được nửa tiếng, nhưng mà..."

Chưa kịp để nhân viên nói hết câu Sở Kỳ đã lên tiếng trước: "Nhưng sao, từ khi nào nhân viên tiền sảnh lại ấp úng như vậy, ngôn từ cử chỉ sau này nên phản ứng nhanh hơn đi. Trợ lý Hàn đi thôi."

Lúc này Hàn Phi vừa sắp xếp công việc từ bên ngoài đi theo vô sau, anh còn đang ngơ ngác thì đã bị điểm danh.

Tất cả nhân viên: "Vâng thưa Sở tổng."

Đúng lúc này, có một cô nhân viên lễ tân, cố gắng nháy mắt ra hiệu với Hàn Phi.

Hàn Phi nhanh chóng hiểu ý: "Sở tổng, ngài cứ lên văn phòng trước, tôi còn có việc cần bàn giao với bộ phận lễ tân, sẽ lên sau ạ".

Vừa xế chiều, ông chủ tịch đã gọi cho Sở tổng, báo là Diệp tiểu thư sẽ đến đưa điểm tâm, vậy người trên đó chắc chắn là cô ấy rồi.

Sở Kỳ không thèm liếc nhìn đến bọn họ, mà vào thang máy, đi thẳng lên văn phòng.

Hàn Phi: "Các cô có chuyện gì sao?"

Trưởng bộ phận: "Là như thế này, hôm nay có đến hai người đem điểm tâm đến cho Sở tổng, người ngồi đợi trên văn phòng, chỉ là một trong số hai người họ thôi.

Một người là Phương tiểu thư, người còn lại lần đầu chúng tôi được gặp.

Khi nãy Sở tổng dừng lại quá nhanh, cơ bản là chúng tôi chưa kịp nói hết, thì ngài ấy đã đi rồi, nên cố ý ra hiệu giữ anh lại."

Hàn Phi cảm thấy không ổn vội hỏi: "Vậy người trên đó là ai?"

Trưởng bộ phận: "Tất nhiên là Phương tiểu thư."

Hàn Phi: "..."

Trưởng bộ phận: "Sao vậy?"

Hàn Phi cũng không biết là sao nữa, rõ ràng thì giữa Phương Thiên Tư và Diệp Vịnh Thanh thì Sở Kỳ vẫn đối xử nhân nhượng hơn với tiểu thư họ Phương kia.

Nhưng sao trực giác nhạy bén của anh lại cho thấy, có điều gì đó không ổn.

Hàn Phi: "Nghĩa là hôm nay trùng hợp cả hai cùng đưa điểm tâm đến, các cô chưa kịp báo cáo hết sự việc với Sở tổng, thì ngài ấy đã lên tận văn phòng.

Cô Diệp tiểu thư kia, có muốn gặp qua Sở tổng không?"

Trưởng bộ phận: "Có nhưng chúng tôi đã từ chối."

Hàn Phi suy nghĩ, các cô ấy cũng không làm sai quá trình của công ty, nếu không hẹn trước thì không được gặp.

Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt như Phương Thiên Tư, cô ấy có đặc cách, vì số lần đến đây khá nhiều đi.

Còn Diệp Vịnh Thanh theo như anh nhớ, thì thật lâu trước đây, Sở tổng có ra một cái quy định cho tiền sảnh, là nếu ai họ Diệp tên Vịnh Thanh, tự xưng tiểu thư tập đoàn Diệp Mạn, thì Sở tổng sẽ không gặp, cứ báo bận là được.

Vậy ra tình huống ngày hôm nay, được tạo nên là từ đây mà ra.

Hàn Phi: "Có phải các cô căn cứ theo quy định của Sở tổng trước đó, nên không cho cô ấy đến văn phòng không?"

Trưởng bộ phận: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Hàn Phi: "Ừm... các cô làm không sai, chỉ là... nhân viên ở tiền sảnh đều là mới, nhưng chị là người lâu năm.

Chị thật tình không nhận ra Diệp tiểu thư trước khi cô ấy báo tên sao?

Trưởng bộ phận: "Tôi thật không nhận ra, đúng là trước kia nghe cô ấy có đến vài lần, nhưng là luôn gặp anh ở bên ngoài công ty thôi?"

Hàn Phi: "A... vậy sao? Chắc do tôi nhớ sai rồi, thôi các cô làm việc tiếp đi."

Mình biết trước tình hình như vậy là được, có gì sẽ dựa vào diễn biến mà xử lí tiếp.

Trưởng bộ phận: "Vậy làm phiền trợ lý Hàn rồi"

Nhân viên lễ tân đưa hộp điểm tâm của Diệp Vịnh Thanh, nói là của chủ tịch Sở gửi, nhờ Hàn Phi đem lên cho Sở tổng giúp chúng bọn họ.

Hàn Phi gật đầu, cầm hộp điểm tâm đi thang máy lên văn phòng, mà tâm thái như chuẩn bị chiến đấu đến nơi.

Một nhân viên lễ tân: "Sẽ không có chuyện gì chứ, nhìn trợ lý Hàn rất căng thẳng nha."

Trưởng bộ phận: "Đừng tự tạo áp lực, bây giờ việc cũng đã như vậy, lo lắng chỉ thừa thôi, nếu có gì đi nữa chúng ta cũng đành chấp nhận."

Văn phòng của Sở Kỳ nằm ở tầng cao nhất của công ty, bài trí tất nhiên vô cùng sang trọng.

Khi mở cửa bước vào, đã nhìn thấy có một cô gái đang ngồi đợi, nhưng người đó lại là Phương Thiên Tư.

Sở Kỳ: "Là em, sao em lại đến đây?"

Phương Thiên Tư vui vẻ cười đến quyến rũ: "Em hôm nay có thời gian, muốn đến thăm anh thôi. Em còn cố tình mua một ít điểm tâm mà anh thích đem đến, anh mau đến ăn xem có ngon không?"

Sở Kỳ: "Anh nhớ là đã có nói, đừng đem điểm tâm đến nữa mà."

Phương Thiên Tư: "Nhưng anh nói người giao hàng thôi đúng không, hôm nay em tự thân đem đến anh nể mặt ăn một ít đi."

Sở Kỳ không nói gì mà im lặng đi đến ghế sofa, mở hộp điểm tâm ra, ăn một cái lấy lệ rồi nhìn qua phía đối diện: "Thăm anh như vậy cũng được rồi, điểm tâm cần ăn thì cũng đã ăn.

Anh vừa từ bên ngoài về, cần xử lý việc công ty, em có thể về rồi."

Phương Thiên Tư: "Anh vừa về đã muốn đuổi em đi, không biết người ta đã ngồi đây đợi anh bao lâu đâu."

Sở Kỳ mặt nghiêm túc lạnh giọng: "Thiên Tư, anh thật sự rất bận."

Phương Thiên Tư biết không thể ở lại nữa, nên đành đứng dậy ra về: "Được rồi không phiền anh nữa, có thời gian em sẽ lại đến thăm, em về đây."

Khi Phương Thiên Tư bước ra cửa thì đυ.ng mặt Hàn Phi vừa lên đến nơi, hai bên gật đầu cười xem như thay lời chào hỏi.

Phương Thiên Tư tinh ý nhận biết thứ Hàn Phi cầm trên tay là hộp điểm tâm của tiệm trà Hi Nguyệt, cũng chính là tiệm trà cô vừa mới mua qua.

Phương Thiên Tư: "Hộp điểm tâm mà trợ lý Hàn đang cầm, không biết là của ai mua đem đến vậy?"

Hàn Phi nở nụ cười giao tiếp nhất có thể: "Hộp điểm tâm này, là của ông chủ tịch gửi cho Sở tổng."

Hàn Phi thừa biết cô ấy muốn hỏi có mục đích gì, tất nhiên là đang điều tra, xem ngoài cô ấy ra thì ai đang cố tình tiếp cận Sở tổng.

Nếu mình nói là của Diệp tiểu thư đem đến, sẽ lại gây ra chuyện phiền toái, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mình cứ nói là của ông chủ tịch gửi, thì mọi việc lại im ắng.

Nhưng mà người gửi thật sự đúng là ông chủ tịch nha, tính ra mình cũng không phải đang nói dối.

Phương Thiên Tư hài lòng với câu trả lời này, nên nét mặt đã vui tươi trở lại.

Nhìn Hàn Phi cũng vừa mắt hơn: "À ra là vậy, Sở Kỳ đang rất bận tôi về trước, hôm khác sẽ ghé qua.

Nếu tiện, thì trợ lý Hàn đây có thể thường xuyên cho tôi xin lịch trình của Sở Kỳ được không? Như vậy sẽ thuận lợi cho việc gặp nhau, tất nhiên anh giúp tôi việc này cũng không phải không nhận được gì, anh cần gì trong khả năng của tôi, tôi cũng sẽ đáp ứng."

Hàn Phi lạnh lùng nhìn Phương Thiên Tư, anh chưa từng nhìn thấy một mặt này của Phương Thiên Tư.

Xem ra cô ấy đi nước ngoài hai năm nay, tính cách thật sự cũng đã có nhiều thay đổi.

Hàn Phi: "Thật xin lỗi Phương tiểu thư, lịch trình của Sở tổng tôi không thể tiết lộ ra bên ngoài, tôi có lòng muốn giúp cũng không thể làm được."

Tôi không điên mà vì cô từ bỏ công việc tốt đẹp này, mặt khác là một trợ lý có trách nhiệm với nghề nghiệp, không nên tiết lộ lịch trình của ông chủ, cho những người không liên quan.

Phương Thiên Tư: "Vậy sao, thật đáng tiếc, nhưng tôi hi vọng anh cũng sẽ không tiết lộ với ai khác, tôi đi trước đây."

Hàn Phi: "Tiểu thư đi thong thả."

Cô nói thì tôi phải nghe theo sao, người ra lệnh cho tôi, chỉ có thể là người trả lương cho tôi, không là người trả cho tôi được thật nhiều tiền lương như Sở tổng đây.

Hàn Phi bỏ qua nét bực bội trên gương mặt, thay vào là gương mặt chuẩn mực của một trợ lý, gõ cửa bước vào văn phòng của Sở Kỳ.

Hàn Phi đem hộp điểm tâm đến đặt trước mặt Sở Kỳ: "Sở tổng, đây là hộp điểm tâm, mà ông chủ tịch nhờ Diệp tiểu thư đem đến."

Hàn Phi liếc mắt qua hộp điểm tâm còn lại trên bàn của Phương Thiên Tư, thì thấy đã được ăn qua, nhưng còn rất nhiều, xem qua là ăn không bao nhiêu.

Hàn Phi chờ hoài, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời từ Sở tổng, anh bắt buộc phải nhắc nhở.

Hàn Phi: "Sở tổng"

Sở Kỳ: "Ừm, tại sao cô ta không lên đây, mà người lên lại là Phương Thiên Tư?"

Hàn Phi: "..." Sở tổng đang không được vui. Mình cảm thấy nhiệt độ ở đây, lạnh hơn các tầng khác thì phải. Hàn Phi bắt đầu run hết cả người.

Sở Kỳ: "Bình thường cô ta không phải luôn miệng nói nhớ tôi, luôn muốn gặp tôi sao, bây giờ xem hành động và lời nói có mâu thuẫn không?

Cậu làm gì ở dưới, các dự án và hợp đồng mới đã chuẩn bị đến đâu rồi, mau nói với Thư Linh gọi cho các phòng ban.

Ba mươi phút nữa đến phòng họp, ai làm chưa xong thì chuẩn bị trong vòng nửa tiếng, tất cả đều không được vắng mặt."

Đến rồi đến rồi, Sở ác ma trong truyền thuyết xuất hiện rồi, nếu bây giờ mình nói gì sai có phải sẽ bị xử lý trước không?

Nhưng mình cũng không thể không nói gì, mà cứ im lặng được.

Hàn Phi đính chính: "Sở tổng, có phải ngài đã quên một việc, ngài từng đưa ra thông báo cho bộ phận tiền sảnh.

Nếu có người, tự xưng là Diệp Vịnh Thanh tiểu thư của tập đoàn Diệp Mạn, cháu gái của chủ tịch công ty Vân Thiên, thì không cho phép lên văn phòng, cứ việc báo bận không cần thông báo lại."

Sở Kỳ: "... đúng là... có chuyện này, tôi đã quên mất."