Người đàn ông nhìn cô, không biết tại sao đôi con ngươi đen kịt càng thêm sâu thẳm, giống như sóng ngầm dưới lòng biển sâu.
Nhìn trên mặt nước thì có vẻ gió yên biển lặng, nhưng thực ra là sắp nổi bão táp.
"Bỏ qua?"
"Em là chủ, hay tôi là chủ?"
Đường Mạn Mạn nghẹn lời.
Hạ Tranh nhướng mày, trông có vẻ tùy ý: "Tôi không thích làm khó nhân viên. Thế này đi, nếu em chưa viết đến từ cứ theo như tôi nói."
"Hả?"
Đường Mạn Mạn còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cầm tay cô đặt lên bàn phím: "Tôi làm thế nào, em viết ra như thế, không cần kể bằng miệng."
Nói xong, anh còn khẽ nhướng mày giống như đang nói "em xem tôi còn nghĩ tình tiết thay em, em nói không dùng miệng kể thì không dùng miệng kể, tôi tuyệt đối không làm khó nhân viên".
Mặt dày, đúng là đồ mặt dày!
Đường Mạn Mạn căm giận gần chết.
Đến hôm nay cô mới biết, sếp lớn bình thường lạnh lùng cấm dục, nam thần người người quỳ lạy của Hồng Thụy, lại là một tên vô liêm sỉ đổi trắng thay đen như thế!
Vậy mà cô còn bị dính lấy anh ta!
Môi Hạ Tranh một lần nữa lướt qua vành tai Đường Mạn Mạn, sau đó ngậm lấy thùy tai tinh xảo của cô, đầu lưỡi khẽ di chuyển.
Bàn tay đang xoa nắn đôi gò bồng đảo căng tràn chợt lướt xuống dưới.
Tuy cúc áo của cô còn chưa tháo ra, nhưng toàn thân ngọc ngà đã bị anh sờ mọi ngóc ngách.
Trên bàn tay có một vết chai mỏng, nó như châm lên từng ngọn lửa trên người Đường Mạn Mạn, khiến cô tê dại.
Cô lờ mờ cảm nhận được dưới thắt lưng có một thứ gì đó vừa lớn vừa cứng đang chọc vào.
Đường Mạn Mạn khó chịu vặn vẹo, bàn tay kia chợt vỗ nhẹ lên ngực cô một cái:
"Không đợi được nữa?"
"Ưm, không phải..."
Cô nghe người đàn ông thấp giọng nở nụ cười.
Kỳ lạ, quá kỳ lạ...
Làm sao anh ta có thể cười như thế?
Vừa nghe thấy giọng cười này, ngay cả xương cốt của Đường Mạn Mạn cũng như tê dại...
"Câu này sao không viết "đầu lưỡi trượt từ thùy tai xuống gáy, khẽ hôn lên cần cổ thon dài của cô gái"?"
Đường Mạn Mạn mơ màng, gõ chữ theo từng câu nói của Hạ Tranh.
Bấy giờ anh mới hài lòng, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô một cái:
"Ngoan, để tôi xem có phải em ướt rồi không?"
Vừa nói, một bàn tay khác của anh đã luồn vào giữa hai bắp đùi đang khép chặt của Đường Mạn Mạn.
Cô cuống quýt kẹp chặt chân hơn, gương mặt đỏ ửng.
"Hạ tổng, đừng..."
Hạ Tranh mặc kệ cô, chỉ hơi dùng sức đã dễ dàng luồn tay vào trong.
Đến công ty, Đường Mạn Mạn chỉ mặc đồng phục áo sơ mi trắng và đầm ngắn, bên trong đầm là tất và qυầи ɭóŧ.
Bàn tay Hạ Tranh vừa chạm vào đã cảm nhận được sự ẩm ướt, không chỉ qυầи ɭóŧ mà ngay cả quần tất cũng bị ngấm ướt.
Anh không khỏi bất ngờ: "Nhạy cảm vậy sao?"
Đường Mạn Mạn đỏ mặt, vội vàng khép chân lại, cũng kẹp luôn tay người đàn ông ở giữa.
Cô hoảng loạn tách chân ra, gấp đến độ sắp òa khóc.