Tổng Tài Đừng Tới Đây

Chương 6: Thì hãy kể bằng miệng (hơi H)

"A..."

Hạ Tranh khẽ cười một tiếng: "Chỗ này của cô, đã cứng lên rồi."

"A, ưʍ... Không có, tôi không có..."

Không cho cô cơ hội thanh minh, Hạ Tranh bắt đầu chuyển động ngón tay, từ đầu ngực cô chuyển dần lên trên.

Đang là giữa mùa hè, quần áo mỏng manh, Đường Mạn Mạn chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản bằng tơ tằm mềm mại, chỉ cần lớp áo vừa dán vào người là có thể cảm nhận được cả hoa văn trên áσ ɭóŧ.

Đường viền căng tròn cứ thế bị bàn tay ấn vào.

Lúc đầu hai quả anh đào của cô quả thực là đang ngủ say, nhưng sau khi được người đàn ông vuốt ve cưng nựng thì dần thức tỉnh, hằn lên thành hai hạt nho nhỏ trên áσ ɭóŧ.

Chúng cứng lên như thể muốn phá rách cả lớp áσ ɭóŧ đang che chắn.

"Nào." Hạ Tranh lại lên tiếng: "Để tôi xem xem, quả anh đào của em cứng đến mức nào rồi?"

Dứt lời, anh giống như những gì viết trong truyện, cởi vạt áo ra, luồn tay vào trong.

"A... ưʍ..." Đường Mạn Mạn gắng hết sức nén lại tiếng rêи ɾỉ, cảm thấy đôi gò bồng đảo của mình đang bị bàn tay to kia nắm lấy.

"Không được... Ha, không... không thể."

Bàn tay nắm lấy da thịt mềm mại, hệt như đang chơi đùa một thứ mới lạ, hết nắn bóp lại đến chà xát, khiến hai bầu ngực không ngừng thay đổi hình dạng, đầy đặn đến mức tràn ra cả kẽ tay.

"Câu này, hình như em chưa viết ra đúng không?" Hạ Tranh bỗng hỏi.

Lúc này thần trí của Đường Mạn Mạn đã mơ hồ, cô nghe vậy thì ngẩn ra.

Thấy cô tròn mắt nhìn mình, người đàn ông không khỏi bật cười: "Ngay cả mình từng viết cái gì mà em cũng không nhớ rõ à?"

"Tôi, tôi..." Trong lúc cô lắp bắp nói không nên lời, thì đầu ngực lại bị nhéo một cái.

"Ngoan ngoãn chút, cứ làm theo những gì em viết."

Sếp, anh có sở thích gì vậy...

Đường Mạn Mạn không còn sức mà châm chọc.

Hai điểm nho nhỏ trên ngực bị bóp một cái, người đàn ông này quả nhiên học theo trong truyện, vừa đùa giỡn ngực cô, vừa ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng nói: "Mềm mại, rất mềm mại... Thích không, hử?"

Đến đây là vừa vặn kết thúc truyện.

Phần còn lại Đường Mạn Mạn còn chưa kịp viết xong.

Cô nghĩ thầm có phải dừng ở đây không, không ngờ Hạ Tranh lại buông tay ra, thong thả nói:

"Nếu tiếp theo không còn nữa..."

Nghe thế, Đường Mạn Mạn như cởi được gánh nặng.

"Thì hãy kể bằng miệng."

Kể bằng miệng?

Đường Mạn Mạn chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.

Gõ chữ trên màn hình đã đủ xấu hổ rồi, giờ lại còn muốn dùng miệng kể.

Cô vô cùng khẳng định Hạ Tranh là tức giận thật, nếu không thì sao lại dùng thủ đoạn này để giày vò cô.

"Hạ, Hạ tổng..."

Cô muốn khóc, nhưng sợ chọc cho Hạ Tranh điên lên, đành phải gắng gượng nặn ra nụ cười.

Vẻ mặt khóc không ra khóc cười không ra cười của cô trông cực kỳ đáng thương.

"Phần sau tôi còn chưa nghĩ ra, có thể... có thể... bỏ qua không?"

Hai chữ cuối cùng nói rất nhỏ.

Dứt lời, cô còn liếc nhìn Hạ Tranh một cái với vẻ chột dạ.