"Vì sao?"
Thấy cô cắn môi không đáp, đôi mắt Hạ Tranh như lóe lên, anh nói: "Nói không được thì tiếp tục đi."
Làm sao mà cô tiếp tục được?
Nhưng cô lại không thể nói chuyện này ra khỏi miệng.
Đường Mạn Mạn lại có xúc động chỉ hận không thể ngất đi, cô nghiến răng nghiến lợi, lấy dũng khí muốn đứng dậy.
Bàn tay của người đằng sau đặt mạnh lên vai cô, hơi dùng sức ấn một cái khiến cô ngồi trở lại ghế.
"Muốn chạy à?"
Lần này Hạ Tranh còn cách cô gần hơn, có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Gương mặt tuấn tú kia chỉ cách vài phân, chóp mũi anh dường như sắp dán lên mặt cô rồi.
Anh cong khóe môi, nở nụ cười nhàn nhạt: "Tôi không thích nhân viên không nghe lời."
"Nếu cô đã muốn bị phạt thì sẽ cho cô được như ý."
Đường Mạn Mạn vừa há miệng định nói thì đối phương đã chặn miệng cô lại, một hơi thở ra cứ thế bị anh đoạt đi mất.
Trong chớp mắt cô hơi hé môi, người đàn ông đã nhân cơ hội trượt lưỡi vào bên trong.
Không cần tốn nhiều công sức, anh đã cậy mở được hai hàm răng cô, gắng sức cuốn lấy đầu lưỡi thơm mềm bên trong, liên tục mυ'ŧ vào.
"Ưʍ..." Đường Mạn Mạn hoàn toàn không hiểu gì.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô bị cưỡng hôn ư?
Người kia lại còn là Hạ Tranh?
Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được...
Một người nói cười giữ kẽ, cấm dục lạnh lùng như sếp làm sao lại vô duyên vô cớ cưỡng hôn cô, hơn nữa vừa rồi anh ta còn mỉm cười nữa.
Anh ta vừa cười lên... trông thật đẹp trai.
Đầu óc của Đường Mạn Mạn đã bị quấy thành một nồi cháo.
Cô muốn giãy dụa, lại phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào.
Toi rồi, mình đã bị trúng mỹ nam kế!
Cô khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ do xem quá nhiều truyện con heo, lại suốt ngày tơ tưởng đến sếp lớn, cho nên gặp báo ứng.
Đường Mạn Mạn cứ thế thả hồn lên trời.
Hạ Tranh phát hiện cô thất thần, bất mãn cắn môi cô một cái.
"Nghĩ gì đấy? Chuyên tâm chút!"
"A... Hạ, Hạ tổng..."
Đường Mạn Mạn cố gắng phát ra âm thanh trong lúc nụ hôn của hai người tách ra: "Không, không được... ờ, ở đây... không được."
"Vì sao không được?" Giọng của người đàn ông đối diện có chút khàn khàn.
"Bởi vì nơi này... ưm, là phòng làm việc."
Nói xong, cô cảm thấy đoạn đối thoại này rất quen tai.
Trong ánh mắt của Hạ Tranh mang theo ý cười, dùng sức ôm lấy cô, còn mình thì ngồi vào ghế.
Đây là tư thế của nam nữ chính trong truyện.
Đầu lưỡi Hạ Tranh lướt qua vành tai Đường Mạn Mạn, năm ngón tay thon dài hơi mở ra, đặt lên bầu ngực cô.
"Vì sao không được?"
Anh hỏi lại một lần nữa, cố tình để giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở nóng bỏng lướt qua gáy cô.
Đường Mạn Mạn chưa bao giờ nghe thấy anh dùng giọng như vậy để nói chuyện.
Chất giọng vừa trầm thấp, vừa nóng ấm, như giấu băng cũng như giấu lửa.
Cô vừa khẽ run lên, thì ngón tay thon dài kia đã chuẩn xác ấn vào quả anh đào nhỏ dưới lớp áo.