Phòng làm việc được trải thảm rất dày, đi bình thường trên mặt thảm không dễ gây ra tiếng động, cho nên Đường Mạn Mạn không hề chú ý thấy có một bóng người cao lớn đã đi đến phía sau mình từ lúc nào.
Trên màn hình máy tính, từng hàng chữ nhanh chóng hiện lên.
[Người đàn ông nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên, ngón tay trượt xuống, từ cổ lướt đến vạt áo trước. Váy của cô hơi hở ra, cúc quần bị anh giật đứt rơi dưới đất.]
[Chiếc áσ ɭóŧ ren hằn lên phía sau lớp áo sơ mi mỏng manh, bộ ngực căng tròn tràn ra cả bên ngoài, dường như cô hơi sợ hãi, cả người run lên.]
["Hạ tổng…" Cô gái cắn môi nói, cô không dám nhìn người đàn ông đứng đằng sau, chỉ có thể gắng sức lấy dũng khí: "Ở đây... không được..."]
"Vì sao không được?" Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Đường Mạn Mạn thốt ra: "Bởi vì đây là phòng làm việc."
Dứt lời, cô chợt khựng lại, ngón tay đang gõ lách cách trên bàn phím không dám động đậy nữa, lúc này mới cảm giác thấy có người đứng sau lưng.
Người nọ dường như cúi người xuống, hơi thở nóng rực lướt qua gáy cô, mang theo mùi nam tính. Một ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn, Đường Mạn Mạn nghe thấy một tiếng cười nhẹ:
"Tôi cảm thấy không sao, trong phòng làm việc cũng không phải là không được."
Xong đời...
Xong đời thật rồi, giọng nói này, bàn tay này, cô chắc chắn không thể nhận nhầm được, chính là Hạ Tranh.
Trong chớp mắt, Đường Mạn Mạn chỉ muốn ngất đi. Ngón tay gõ chữ không ngừng, bàn phím vang lên lách cách, chúng quả thực như đang cười nhạo đứa nhân viên đáng thương bị ông chủ bắt quả tang là cô.
"Sao không biết nữa?" Hạ Tranh thản nhiên hỏi.
Giọng của hắn không nghe rõ vui giận, ngoại trừ tiếng cười khẽ kia, thậm chí ngay cả lên xuống cũng không có. Đây chính là dáng vẻ của Hạ Tranh trước mặt người khác, anh luôn lạnh lùng như thế, mang theo khí chất uy nghiêm của kẻ bề trên.
Một người như vậy, mà lại bắt quả tang Đường Mạn Mạn đang viết truyện con heo trong phòng là việc.
Lòng bàn tay cô mướt mồ hôi, cô dốc hết sức, chuyển động cái cổ cứng ngắc của mình, nở nụ cười đáng thương với người đàn ông đằng sau: "Hạ tổng..."
Quả nhiên là anh.
Mày kiếm mũi cao, đôi môi hơi mỏng, nếu mím lại thì trông anh có chút lạnh lùng, nhưng lại đi với một đôi mắt đào hoa phong lưu. Chỉ là bình thường anh không cười, đôi mắt đen sâu như hồ nước kia khiến chút thiện cảm cuối cùng của người đối diện cũng phải bay mất.
Anh rất tuấn tú, nếu nam chính trong truyện ngôn tình có một tấm ảnh chụp, thì chắc chắn có tướng mạo giống anh.
Làm việc ở Hồng Thụy hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Đường Mạn Mạn cách anh gần như vậy. Nhưng lúc này trong đầu cô chẳng có suy nghĩ gì, chỉ muốn khóc:
"Hạ tổng, tôi sai rồi..."
"Cô sai ở đâu?" Người đàn ông đằng sau hỏi với vẻ mặt không đổi.
"Tôi không nên, làm việc riêng... trong phòng làm việc."
Chỉ là viết truyện con heo mà thôi, tuy nam chính trong truyện có hơi giống sếp, nhưng không đến mức bị sa thải chứ?