Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang.
Tòa nhà của nhà họ Hạ chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có tầng hai phía đông để lại một khung cửa sổ có ánh đèn.
Hai tấm rèm lớn bằng nhung rủ xuống, che đi hai bóng người đang quấn lấy nhau đằng sau cửa sổ.
Ngươi đàn ông siết chặt hông của cô gái, cho thứ nóng bỏng kia đi vào giữa hai chân cô. Chỉ thấy một vật dài cứng ra ra vào vào giữa hai bắp đùi trắng ngần, lúc rút ra thì không ngừng có chất lỏng dính dấp chảy xuống.
Hai người đứng trên thảm, bên dưới đã ướt sũng một góc.
Cô gái nắm chặt lấy rèm cửa sổ, khi người ở đằng sau liên tục tiến công, cô phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, mềm mại: "Ưʍ... Sắp, nhanh, nhanh quá... Sắp rồi, Hạ tổng..."
"Em gọi tôi là gì? Hả?" Người đằng sau thò một ngón tay thon dài, khều tai cô.
Làn da bên dưới mang tai đã đỏ ửng, khi hơi thở nóng bỏng của hắn lướt qua, khiến chỗ đó càng thêm mẫn cảm, cảm giác tê dại như bị điện giật chợt chạy dọc người, cô gái run lên, nhỏ giọng đáp:
"Hạ, Hạ tổng."
Lại một lần thúc vào mạnh mẽ, cơ thể mềm mại của cô gái bị đẩy lên trước một chút. Cô bất giác muốn vịn vào tường, lại bị người đàn ông giữ eo kéo về sau, côn ŧᏂịŧ bịt chặt vào nhụy hoa, cô khẽ kêu lên một tiếng, không những choáng váng đầu óc mà hai chân cũng mềm nhũn.
"Hỏi em một lần nữa, gọi là gì?"
"Hạ Tranh..."
“Ừm, ngoan.”
Tiếng cười hài lòng kề sát bên tai, Hạ Tranh đưa tay quay mặt cô lại, thấy mắt cô rưng rưng, hắn nhíu mày: "Khóc cái gì, tôi làm em khó chịu à?"
Hắn vừa nói vừa giảm tốc độ ra vào, ngón tay dài chậm rãi đùa nghịch hai quả anh đào đã đỏ ửng, thỉnh thoảng lại nắn bóp đôi gò bồng đảo căng tròn.
Bị hắn trêu đùa, cô gái thở hổn hển, chỉ có thể trả lời đứt quãng: "Không, không phải..."
"Vậy là em không thích?"
Cô im lặng một lát, vẫn không có gan trả lời là không thích.
Kỳ thực đến giờ Đường Mạn Mạn vẫn không hiểu gì, chỉ xem một mẩu truyện “con heo”, làm sao lại phát triển thành lên giường với sếp lớn thế này.
Tháng ba năm nay cô mới vào làm việc ở Hồng Thụy, bởi vì lúc phỏng vấn có biểu hiện rất tốt, cho nên vừa đậu phỏng vấn là được sắp xếp làm trợ lý thực tập trong phòng thư ký chủ tịch.
Hồng Thụy là tập đoàn đứng đầu trong nước, ngành nghề có liên quan đến nhiều lĩnh vực như khoa học kỹ thuật, tài chính, bất động sản.
Được vào làm trong tập đoàn lớn như thế, Đường Mạn Mạn đương nhiên là rất mừng, hi vọng có thể bình an vượt qua kỳ thực tập, thuận lợi được nhận chính thức.
Mắt thấy kỳ thực tập sắp qua hơn nửa, mục tiêu của cô sắp thực hiện thì không ngờ lại xảy ra chuyện.
Đường Mạn Mạn còn nhớ, đó là hôm thứ hai.
Buổi trưa ăn cơm xong đi nghỉ, bởi vì cô còn một ít việc chưa làm xong, nên ở lại phòng tăng ca.
Giữa những khung làm việc được sắp chỉnh tề, tiếng điều hòa thổi ù ù, cả không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách phát ra từ chỗ cô.
Đường Mạn Mạn rất thích cảm giác này, cô hưởng thụ sự yên bình thuộc về riêng mình. Làm xong việc, do dự một chút, cô mở một trang web giấu trong đánh dấu trang.
Đường Mạn Mạn quen tay kéo trang web xuống dưới, chỉ nhìn thấy mấy dòng chữ cô đã thuộc làu: "Chương mới nhất truyện "Chủ tịch đừng qua đây" cập nhật ngày 13/6/2018".
"Vẫn chưa có chương mới." Đường Mạn Mạn chán nản bỏ chuột ra.
Tác giả rốt cuộc đi đâu rồi?
Tác giả Nhục Sơn Đại Ma Vương vẫn luôn thêm chương mới hàng ngày, sao đợt này đến ba tháng vẫn không ra thêm chương nào?