Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 26

"Anh yêu cầu được biết bức thư này viết gì." Mang một điệu cười nhăn nhở tai quái, Colin đuổi theo cô lên cầu thang nhà trọ.

Minerva nhăn nhó. Lẽ ra cô không nên đề cập tới chuyện này. "Làm ơn có thể bỏ qua chuyện này được không? Anh đã quấy rầy tra hỏi em cả bữa tối. Em nói rồi, em không nhớ."

"Và anh cũng nói rồi, anh không tin em."

"Anh có tin hay không cũng chẳng quan trọng."

Cô mở cửa vào phòng ngủ của họ. Trong lúc họ đang ăn ở dưới nhà, một câu hầu phòng đã được phái đi lấy một số nhu yếu phẩm của quý ông cho Colin. Và chiếc áo đầm cũ đẹp đẽ nhất có thể mua được với ba bảng Anh đã được cô hầu phòng trải ra trước mặt. Một chiếc đầm dài bằng mυ'ŧ xơ lin đáng yêu một cách kinh ngạc - màu trắng ngà, có in hoa văn những khối với các nhành hoa màu hồng nho nhỏ.

Một ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lò sưởi. Và chiếc giường, chất đống nào là gối và chăn bông... ôi, cả thân thể mệt rã rời do đi đường của Minerva nóng lòng muốn chìm vào chiếc giường ấy và nằm đó mấy ngày liền xiết bao.

"Em sẽ thay đồ trước khi xe của chúng ta được chuẩn bị sẵn sàng." Cô nhanh chóng trốn vào sau vách ngăn để thay đồ với hy vọng tránh khỏi cuộc nói chuyện này.

"Vậy thì anh sẽ đi cạo râu." Cô nghe thấy anh băng qua chỗ giá rửa mặt. "Nhưng anh sẽ tiếp tục quấy rầy em cho tới khi nào em tự thú hết mọi thứ. Anh có soạn ra mấy trang miêu tả không? So sánh mắt em với kim cương Brighton?

"Kim cương Bristol. Không, anh không viết như thế."

"À há. Vậy là em có nhớ nội dung bức thư."

Cô thở phì ra một tiếng. "Được rồi. Phải. Em có nhớ. Em nhớ đúng nguyên văn lá thư đó."

Nước bắn tung tóe trong chậu, cô nghe thấy tiếng dao cạo râu quẹt vào quai hàm lởm nhởm râu của anh. Mùi hương quen thuộc của bánh xà phòng tràn ngập không khí. Mùi đinh hương.

"Anh đang nghe đây," anh giục.

Đằng sau tấm ngăn, cô cạy cạy một móng tay xù xì. "Anh viết là anh đã tìm hiểu em khi em không hề hay biết. Liếc trộm lúc em đang mải mê suy nghĩ miên man, hoặc khi em cúi đầu chăm chú đọc một quyển sách. Ngắm nhìn và say mê mái tóc rối màu đen luôn cố bung ra khỏi kẹp tóc, xõa xuống cổ em. Chú ý sắc hồng ấm áp của làn da em, nơi mặt trời vừa hôn lên. Anh viết rằng sự đam mê đắm đuối, mãnh liệt dành cho người phụ nữ quyến rũ với mái tóc dài đen nhánh và đôi môi đầy quyến rũ đã chiếm hết tâm trí mình. Rằng anh nhìn thấy trong con người em ẩn chứa một vẻ đẹp hiếm có, cuồng nhiệt mà những người đàn ông khác lại không nhận thấy nó. Nghe quen không?"

"Trời, em không thế chứ." Anh lầm bầm chửi thề và gõ nhẹ dao cạo lên thành chậu. "Không thể nào em lại nhớ hết mọi thứ anh nói đêm hôm đó."

"Chắc chắn em có thể chứ. Và nói lời nào hay hơn để giả mạo một bức thư từ anh? Xét cho cùng thì đó toàn là lời của anh." Cô khịt mũi. "Anh viết rằng em chính là lí do thật sự mà anh ở lại vịnh Spindle mấy tháng qua. Và bức thư kết thúc bằng những lời lẽ ngọt ngào nhất. "Đơn giản là chỉ vì em thôi, Minerva. Luôn luôn là vì em." "

Anh im lặng trong một lúc lâu. Lâu đến nỗi cô đã tháo ra hết mười bốn cái móc ở phía sau chiếc áo đầm lụa xanh bị ngược đãi và gỡ các gút thắt dây buộc áo nịt và mở toàn bộ dải khuy bé tí của áσ ɭóŧ. Lâu đến nỗi anh đã cạo xong và băng ngang phòng với bước đi chầm chậm, đều đặn.

Cô nghe tiếng cọt kẹt khi anh quăng  mình lên giường. "Chúa ơi, lúc đó anh đúng là một thằng khốn nạn."

Cô không đưa ra lí lẽ ngược lại nào.

"Mà em biết điều mỉa mai nhất là gì không Min?"

"Là gì?"

"Hồi trước anh luôn thích em."

Minerva chưng hửng trong lúc đang thắt nịt bịt tất. Cô để bản thân hy vọng ngớ ngẩn, tim quặn thắt trong một lúc trước khi phát ra âm thanh hoài nghi thật to. "Thôi đi."

"Không, thật đấy," anh khăng khăng. "Được rồi, lúc đó có lẽ không phải lúc nào anh cũng thích em."

Thấy chưa? Cô kéo mạnh các dây buộc váy lót thật chặt.

Anh tiếp tục, "Nhưng em phải thừa nhận là, có điều gì đó xảy ra giữa chúng ta ngay từ đầu."

"Ý anh là sự đối kháng chăng?" Cô chui vào trong chiếc áo đầm mới và nhảy trên các ngón chân, kéo mạnh đầm qua váy lót và áo nịt. Kiểu cắt hơi chật. "Hành động thù địch của hai con mèo đang đánh nhau trong bao bố à?"

"Đại loại như thế." Anh cười khùng khục. "Không, chỉ là..." Giọng anh trở nên trầm ngâm." Lúc đó anh cảm thấy em có thể thấu hiểu anh, bằng cách nào đó. Theo một cách mà không ai khác có thể hiểu. Với cặp mắt kính bé nhỏ mê hoặc kia, em có thể nhìn thấu vào anh. Và em chẳng giấu giếm gì việc em khinh miệt thứ em thấy, điều đó chứng tỏ em thông minh hơn hết thảy mọi người. Anh không thể tống khứ việc bản thân mình bị em lôi cuốn. Ánh nhìn tinh anh của em, khuôn miệng hấp dẫn của em, sự miễn nhiễm hoàn toàn đối với mấy chiêu quyến rũ của anh. Nếu anh có đối xử với em tệ bạc - và anh hổ thẹn vì biết mình đã như thế - đó là do anh luôn cảm thấy không có cơ may khi ở cạnh em."

Sống lưng cô vụt đứng thẳng. Cô không tin được điều mình đang nghe.

Cô thò đầu ra tấm vách ngăn và nhìn anh chằm chằm. Anh nằm nghiêng giường, chân vắt chéo ngay mắt cá còn cánh tay gác phía sau đầu. Tư thế của anh như muốn nói, Vâng, thưa các quý cô, tôi thực sự đẹp trai thế này đây. Mà thậm chí tôi chẳng cần phải cố tỏ ra như thế.

“Anh,” cô nói. “Cảm thấy không có cơ may khi ở cạnh em? Ôi, Colin. Điều đó hơi quá rồi.”

“Đó là sự thật.” Ánh mắt của anh rất thật thà.

Minerva ẩn náu lại sau vách ngăn. Cô ngạc nhiên vì nhịp tim đang đập thình thịch của cô vẫn chưa làm tim cô rớt ra ngoài.

“Em chưa từng khinh miệt anh,” cô nói. “Chỉ muốn cho anh hay.”

Đến lượt anh phát ra âm thanh vô cùng hoài nghi.

“Được rồi, có thể em đã khinh anh một chút. Nhưng chỉ vì…” Cô thở dài, không thể chối lâu hơn nữa. “Chỉ vì em đã quá si mê anh đến khổ sở. Em không muốn vậy, nhưng không thể ngăn mình được. Anh chỉ cần liếc nhìn về phía em là tim em lại dao động dữ dội. Mỗi lần em cố gắng thốt ra điều gì đó dí dỏm trước mặt anh thì y như rằng lại thành ra đanh đá hoặc tẻ ngắt. Trước giờ em luôn tự xem mình là một người thông minh, nhưng em thề, Colin – chưa có ai khiến em cảm thấy ngu ngốc đến thế.”

“Chà. Nghe thật… thỏa lòng một cách kì quặc.”

Cô bật cười nho nhỏ trước những ký ức đó và cười chính mình. “Và suốt lúc đó, mọi người ở vịnh Spindle lại nói anh sẽ trở thành người chồng hoàn hảo cho chị Diana thế nào. Em nghe chuyện này ở phòng trà, ở cửa hàng Bách Hóa, trong cuộc chuyện trò quanh lò sưởi một buổi chiều nọ… Cứ nhai đi nhai lại, sẽ không ai ghép anh với một cô gái như em. Em có thể chịu đựng được điều đó, nhưng viễn cảnh trở thành em vợ anh ư?” Cô dùng cổ tay quẹt một giọt nước mắt đang tuôn ra. “Em yêu thương chị mình. Lúc nào em cũng cố gắng không đố kỵ với tính tình dễ thương, dáng yêu kiều, vẻ thanh lịch hoặc nhan sắc của chị Diana. Nhưng em sẽ ganh tị với chị ấy vì anh và ý nghĩ đó khiến em phát ốm. Cho nên nếu tụi em tranh đua vương miện Người Vô Vọng Nhất, em nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng.”

Sau một hồi im lặng kéo dài, anh vỗ hai tay vào nhau. “Anh hy vọng em sẵn sàng đánh đổi vương miện đó lấy giải thưởng năm trăm guinea. Anh thấy xe ngựa của chúng ta đang bên ngoài cửa sổ. Sắp sửa soạn xong rồi.”

Cô xuất hiện từ đằng sau vách ngăn thay đồ. “Em trông thế nào?” Cô xoay lại và băn khoăn hỏi anh. “Liệu cái áo này có ổn không?”

Anh đến đứng sau lưng cô, đặt hai bàn tay mạnh mẽ lên vai cô và chờ đợi cho đến lúc cô đứng yên. “Chiếc áo này ổn. Em, mặt khác…”

Cô…? Không ổn ư?

Theo bản năng tự bảo toàn, cô cố vặn người thoát khỏi hình ảnh phản chiếu của họ. Tay anh siết chặt lấy đôi vai cô, cấm cô cử động. Cô quan sát anh trong gương thật kỹ, thận trọng trong khi ánh mắt anh lang thang trên dáng người cô.

Cô chẳng thể hồi hộp chờ đợi thêm nữa. “Vì Chúa, Colin. Chỗ nào không ổn?”

“Em thật đẹp, Min,” anh nói với tông giọng ngạc nhiên. Như thể anh chợt sửng sốt bởi chính lời nói của mình. “Chúa ơi. Em thật lộng lẫy.”

Cô thở phì ra một tiếng phản đối. “Làm gì có. Anh biết em đâu có vậy.”

“Điều gì khiến anh chắc chắn thế?”

“Chưa ai từng nói em như thế trước đây. Em hai mươi mốt tuổi rồi. Nếu em xinh đẹp, chắc hẳn đến giờ phải có người nhận thấy rồi chứ.”

Anh có vẻ như suy nghĩ về điều này một lúc, đưa một tay xuống để vuốt thẳng chỗ trang trí trên tay áo cô. “Thật khó để hình dung được ai lại không nhận thấy nét đẹp rực rỡ thế này. Có lẽ mãi cho đến gần đây em mới trở nên xinh đẹp.”

Một tiếng cười lo lắng bật ra từ trong cổ họng cô. “Em chắc mình đâu có biến đổi chóng mặt dữ vậy.” Cô tìm kiếm trong hình ảnh phản chiếu của mình, chỉ để cho chắc chắn. Cũng đôi mắt to màu nâu đó nhìn chằm chằm lại cô, được bao quanh bởi mắt kính có gọng bằng đồng thau. Chúng níu lấy cùng một khuôn mặt tròn và khuôn miệng hình trái tim ngộ nghĩnh. Làn da cô lốm đốm tàn nhang và rám nắng do mấy ngày gần đây, nhưng ngoài cái đó ra thì… “Em vẫn y như trước thôi mà.”

“Anh thì không,” anh chỉ nói đơn giản, vẫn đang say sưa ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của cô. “Anh đã bị thay đổi. Bị phá hủy. Bị tàn phá hoàn toàn.”

“Đừng. Đừng đùa bỡn với em.” Em không thể chịu nổi nếu bị tổn thương như thế lần nữa.

“Anh đâu có đùa bỡn với em. Anh đang khen em mà.”

“Chính nó đấy. Em không muốn mấy lời khen ấy. Em không giàu trí tưởng tượng đến thế.”

“Không giàu trí tưởng tượng à?” Anh bật cười. “Min, em có trí tưởng tượng phong phú nhất trong số những người anh quen biết. Em có thể nhìn vào một chỗ trũng hình thù quái gở trên mặt đất và thấy được một phong cảnh nguyên thủy, mênh mông đã từng bị những con thằn lằn khổng lồ chạy tràn qua. Nhưng tin rằng mình xinh đẹp là đòi hỏi quá nhiều sao?

Cô không biết phải nói gì.

Anh thận trọng nói, “Có khi ‘xinh đẹp’ không phải là từ thích hợp. Nó quá bình thường và dáng vẻ của em thì… hiếm có. Em xứng đáng nhận được một lời khen hiếm có. Một lời khen thật lòng và được tạo ra chỉ dành cho em. Để không vấp phải nghi ngờ nào.”

“Thật đấy, anh không cần…”

“Suỵt. Anh sắp sửa khen em đây. Chân thành. Không phải mấy điều về tóc đen nhánh vớ vẩn. Em không cần phải đáp lại một lời nào, nhưng anh sẽ yêu cầu em đứng đó và nhận lấy.”

Cô ngắm anh trong gương khi cặp lông mày của anh nhíu lại tập trung.

"Có một lần," anh nói, "nhiều năm về trước, anh có nghe anh chàng này phát ngôn ở Câu lạc bộ Phiêu lưu. Anh ta kể về những chuyến đi của mình vào khu rừng Amazon."

Minerva không thích nơi mà chuyến du ngoạn này hướng đến. Cô có cảm giác tồi tệ là anh sắp sửa so sánh cô với cái cây ăn thịt kì lạ nào đó. Loài cây nhử mồi bằng những bông hoa đỏ chói và mùi thịt thối rữa.

"Anh chàng này là nhà côn trùng học."

Ôi Chúa ơi. Tệ hơn! Côn trùng. Anh sẽ so sánh cô với con côn trùng trong rừng khổng lồ với chân đầy lông. Loài phun nọc độc, hoặc ăn thịt những loài gặm nhấm bé nhỏ.

Bình tĩnh nào, cô tự nhủ. Biết đầu là một con bướm. Bướm rất xinh xắn. Thậm chí đẹp đẽ, tùy thuộc vào giống. Cô nghe kể rằng trong Amazon chúng to lớn như đĩa ăn chính trong bữa tối.

"Dù gì thì anh chàng này đã dành toàn bộ thời gian này với dân bản địa, ngay chính giữa khu rừng, đi săn lùng những con bọ cánh cứng."

"Bọ cánh cứng?" Lời nói phát ra như tiếng khóc thút thít.

"Nói thật là chẳng nhớ nữa. Anh ngủ trong hầu hết cuộc nói chuyện của anh ta, nhưng anh nhớ điều này: dân bản địa mà anh ta sống cùng, ở tận sâu trong rừng - ngôn ngữ của họ có hàng tá từ ngữ để diễn đạt mưa. Em thấy đấy, nó rất bình thường đối với họ. Nơi họ sinh sống, mưa rơi gần như liên miên. Vài lần một ngày. Cho nên họ có nhiều từ diễn tả mưa nhỏ, mưa nặng hạt và mưa như trút nước. Hình như là mười tám thuật ngữ dành cho bão và cả một hệ thống phân loại sương mù."

"Sao anh lại kể cho em chuyện này?"

Tay anh lướt hờ hững dọc sát cánh tay cô. "Bởi vì anh đang đứng đây, mong muốn trao cho em một lời khen thích đáng, nhưng vốn từ ngữ hạn chế cho của mình đã phụ anh. Anh nghĩ cái mình cần là một chuyến du ngoạn khoa học. Anh cần mạo hiểm đi sâu vào tận trong khu rừng nơi mưa nhường chỗ cho nét đẹp. Nơi mà tự vẻ yêu kiều đều đặn rơi xuống từ trên bầu trời cao. Rải rác khắp các bề mặt, thấm đẫm mật đất, treo lơ lửng như hơi nước trong không khí. Bởi vì dáng vẻ của em, hiện giờ..." Ánh mắt anh gặp ánh mắt cô trong hình ảnh phản chiếu. "Ở đó họ có một từ diễn tả nó."

Mê mẫn bởi sự động chạm của anh và tông giọng ấm áp khiến người khác tan chảy, cô quan sát đôi mắt mình trở nên đờ đẫn trong gương. Cô ngả người ra sau một chút, dựa vào ngực anh. Nhịp tim của anh đập thình thịch bên sống lưng cô, vang vọng qua ngực cô như tiếng trống nào đó từ xa dội về.

"Ở đó có vô số kể từ ngữ dành cho sắc đẹp," anh tiếp tục, đưa môi mình đến sát tai cô và hạ giọng xuống thì thầm. "Từ cho những trận mưa xinh xắn và loại sương mù đáng yêu biến mất mỗi khi em cố tóm lấy nó. Sắc đẹp được báo hiệu bởi sấm sét ầm trời, nhưng hóa ra toàn là tia chớp. Và ngoài tất cả những thứ ấy, có từ này... một từ mà ngay cả các bô lão da nhăn nheo nhất, có tóc hoa râm nhiều nhất cũng chỉ thốt lên hai lần trong đời và bằng tông giọng khe khẽ, sợ hãi trước từ đó. Một từ dành cho trận lũ đại hồng thủy đột ngột của sắc đẹp với quyền năng thay đổi các quan cảnh. San thung lũng thành đồng bằng và biến đổi dòng sông và để lại con người đang bám víu trên cây, sống sót và phẫn uất, huơ những nắm đấm lên bầu trời."

Giọng thô ráp của anh cho thấy tâm trạng thất vọng về khoái lạc. "Và anh sẽ quyền rủa thượng đế cùng với họ, Min. Cơn gió mùa nào đó thổi dữ dội qua anh khi anh nhìn em ngay lúc này. Nó khiến mọi thứ bên trong anh rối tung, mà anh chẳng có bản đồ để dò lại."

Họ nhìn đăm đăm trong gương. Nhìn nhau, nhìn chính mình.

"Em đã phải lòng anh," cô nói với sự cam chịu. "Nếu như vẻ bề ngoài của em thay đổi thì đó chính là lí do."

Cô quan sát anh cẩn thận chờ phản ứng. Mặt anh cuối cùng biến thành một cái mặt nạ, đông cứng. Vô cùng điển trai và dửng dưng.

Và rồi, rốt cuộc... một nụ cười láu cá gợn cong lên bên khóe miệng. "Ôi, Min..."

"Dừng lại." Cô đứng thẳng người, tạo khoảng cách giữa họ. Cô chỉ biết anh sắp sửa nói giỡn để xua tan sự căng thẳng. Ôi, Min, đừng bứt rứt làm gì. Em sẽ vượt qua nó sớm thôi. Hoặc là, Ôi, Min, hãy nghĩ tới ngài Alisdair tội nghiệp.

"Đừng có hòng làm thế." Cô quay người khỏi tấm gương, xoay về anh. "Đừng hòng mà đùa giỡn. Phải lấy hết can đảm em mới nói ra được câu đó. Anh không cần phải đáp lại một lời nào, nhưng em sẽ yêu cầu anh phải mạnh mẽ mà nhận lấy. Em sẽ không để anh xem thường những cảm xúc của em, hoặc coi thường bản thân anh - như thể anh không xứng đáng với chúng vậy. Vì anh rất xứng đáng, Colin. Anh là một người cao thượng, nhân hậu và anh xứng đáng được yêu. Sâu đậm, chân thành, nhiều và thường xuyên."

Trông anh cực kì hoang mang. Thì anh trông chờ gì, sau khi anh đã trao cho cô sức mạnh? Anh chẳng thể nào so sánh một phụ nữ với một cơn gió mùa xinh đẹp bão táp, rồi lại sững sờ vì mình bị tạt ướt.

"Anh chàng khinh suất." Cô chạm nhẹ vào má anh. "Lẽ ra anh nên cẩn thận hơn với những lời khen ngợi kia."

"Hình như đúng vậy."

Cô thở dài và vuốt thẳng ve áo tả tơi của anh. "Em biết anh có ý tưởng rằng chúng ta sẽ kết hôn ở Scotland. Em cho là vì lẽ phải và danh dự. Mặc dù anh đã trao cho em một loạt dũng khí nhất thời, em sẽ bảo anh điều này. Em sẽ không kết hôn với anh vì  danh dự đâu."

"Không ư?"

"Phải." Dù khó khăn, cô buộc mình nhìn vào mắt anh. "Em chỉ kết hôn với anh nếu anh yêu em và nếu anh để em yêu anh." Đôi môi cô cong lên thành một nụ cười vui buồn lẫn lộn. "Đêm đầu tiên trong tháp canh, anh đã cho em nếm trải cảm giác thế nào khi có được tình yêu của anh. Đó là cảm giác đê mê nhất em từng được biết. Trong thoáng giây, em đã cảm thấy như thể bất cứ điều gì - chắc chắn là bất cứ điều gì - đều có thể xảy ra. Khi hóa ra điều đó là giả dối... nó nghiền nát em, Colin. Nhiều hơn những gì em muốn thừa nhận. Em thà chết như một bà cô không chồng - nghèo