Hàn Uyển đứng hình, vô cùng sửng sốt: “Gì cơ? Bố nói là anh ta là cao thủ đỉnh cao trong giới võ thuật sao, còn mạnh hơn cả bố?”.
Hàn Phong tự giễu nói: “Bố là gì chứ, tuy bố được thầy nổi tiếng dạy cho từ rất sớm, nhưng dù sao khả năng thiên bẩm có hạn, bây giờ 45 tuổi rồi, cũng chỉ tu được đến cấp võ sư thôi”.
“Cảnh giới trong giới võ thuật được chia làm võ giả, võ sư, tông tượng, chí tôn, và cậu thiếu niên vừa rồi nếu bố đoán không nhầm chắc là một vị chí tôn võ thuật, là nhân vật đứng đầu trong giới võ thuật!”.
Hàn Uyển hít vào một hơi, không biết nên nói gì, cô ta không ngờ một người thiếu niên tình cờ gặp lại là nhân vật đỉnh cao trong giới võ thuật.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn hơi nghi ngờ.
“Bố, cứ cho anh ta là chí tôn võ thuật đúng như bố nói đi, nhưng thế thì đã sao? Anh ta chỉ có một mình, làm sao mà có tác dụng lớn như vậy với nhà họ Hàn chúng ta đuợc?”.
Hàn Phong quay đầu sang nhìn Hàn Uyển, lắc đầu cười nói: “Tiểu Uyển à, con không biết được một chí tôn võ thuật đại diện cho điều gì đâu!”.
“Cái tên Mộ Dung Vô Địch chắc con không còn lạ gì nữa nhỉ?”.
Mắt Hàn Uyển hơi nheo lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ sùng bái vô hạn, đó là sự kính trọng ngưỡng mộ thật sự xuất phát từ đáy lòng đối với những đại anh hùng đại hào kiệt.
Mộ Dung Vô Địch, có thể nói ông ấy là truyền kỳ của Hoa Hạ cũng không ngoa, từng dốc sức cho quân đội Hoa Hạ, lập nên vô số công lao, những chiến dịch chỉ cần có ông ấy tham gia, thì toàn bộ đều chiến thắng, đánh bại toàn bộ quân địch, được tôn thành “Quân Thần”, khiến những quốc gia xung quanh chỉ cần nghe thấy tên ông ấy là khϊếp sợ.
Khi ông ấy 40 tuổi, ông ấy giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, lựa chọn giải ngũ, trở về quê Trung Hải, sáng lập nên gia tộc Mộ Dung, vang danh Trung Hải, là niềm tự hào của Hoa Hạ.
Tuy ông ấy đã giải ngũ, nhưng sức ảnh hưởng không những không hề suy giảm, ngược lại còn vang dội hơn, vô số cao thủ và người có năng lực ở sáu khu đại quân lớn đều đổ xô về Trung Hải, chỉ mong nhận được một lời chỉ giáo của ông ấy, học được chút kinh nghiệm từ ông ấy là đã thấy vinh hạnh lắm rồi.
Giờ đây Mộ Dung Vô Địch đã không còn ở trong quân đội nhiều năm, nhưng truyền thuyết về ông ấy vẫn được lưu truyền trên các kênh phương tiện, Hàn Uyển là fan trung thành của ông ấy, cô ta học thuộc làu mọi sự tích về Mộ Dung Vô Địch.
Trong lòng cô ta, Mộ Dung Vô Địch như một đấng thần linh vậy.
“Mộ Dung Vô Địch chính là một vị chí tôn võ thuật, giờ chắc con đã hiểu vì sao bố nói cậu thiếu niên kia có khả năng làm nhà họ Hàn chúng ta lớn mạnh rồi chứ?”.
Nghe thấy lời của Hàn Phong, Hàn Uyển nuốt nước miếng, trong lòng vô cùng xáo trộn.
Cậu thiếu niên trông nho nhã kia lại có cùng cảnh giới với nhân vật anh hùng mà cô ta ngưỡng mộ sao?
Hàn Phong nhìn theo hướng đi của Diệp Thiên, giọng nói tràn đầy cảm khái.
“Mộ Dung Vô Địch, năm 35 tuổi được trở thành chí tôn võ thuật, vô cùng dũng mãnh, lập nên chiến công hiển hách, trở thành nhân vật đứng trong top đầu giới võ thuật Hoa Hạ, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc!”.
Hàn Uyển thấy vậy liền sửng sốt.
“Bố, Mộ Dung Vô Địch dũng mãnh như vậy, có thể nói là truyền kỳ bất bại, vì sao ông ấy vẫn không được coi là đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ, mà chỉ là đứng top đầu vậy?”.
Hàn Phong lắc đầu, mỉm cười nói: “Tiểu Uyển à, con nghĩ đơn giản quá rồi đó, núi cao còn có núi cao hơn, cho dù là mạnh như Mộ Dung Vô Địch, cũng không dám nói có thể đứng đầu trong giới võ thuật Hoa Hạ, ông ấy từng nói trong thủ đô có một người là kỳ phùng địch thủ với ông ấy!”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Uyển tràn đầy kinh ngạc.
“Gì cơ? Người đó là ai vậy bố?”.
Hàn Phong trầm tư một lúc, mới trịnh trọng nói ra từng chữ, như thể còn trang trọng hơn cả nghìn vàng vậy.
“Diệp Vân Long nhà họ Diệp ở thủ đô!”.
Hàn Uyển hơi nhíu mày, cảm thấy cái tên này có hơi xa lạ.
“Cái tên Diệp Vân Long này có lẽ con thấy xa lạ nhưng biệt danh của ông ấy thì con chắc chắn đã nghe qua!”.
“Người trong giới võ thuật từng gọi ông ấy là ‘Bạo Long’!”.
.